Đây chính là thanh xuân
☆ ☆ ☆
Bảy giờ bốn mươi lăm phút, Tiếu Lang xuống lầu, trong quá trình đi trên hành lang vô tình giật chết mấy nam đồng bào vận khí xui xẻo.
Bảy giờ năm mươi phút, ra ngoài khu ký túc xá, Tiếu Lang vô tội nhìn nhìn vô số nam đồng bào chỉ vì một thoáng kinh hồng lướt qua mà bị giết trong chớp mắt.
Bị một đám nữ sinh vây quanh hộ tống đến lớp học, Tiếu Lang nhỏ giọng nói với Dung Hiểu Tuyết đứng bên cạnh “Tui cảm thấy giữa hai chân cứ lành lạnh sao á.”
Dung Hiểu Tuyết “…Mặc váy là vậy đó.”
Tiếu Lang ủy khuất “Nhưng là cảm thấy rất kỳ quái, giống như chẳng có mặc cái gì hết…”
“…” Nhan Ny “Khép chân lại, đi đứng từ từ một chút sẽ đỡ hơn.”
Tiếu Lang nghe lời, quả nhiên cảm thấy khá hơn nhiều.
Chỉ ngắn ngủi một câu nói duy nhất đã khiến Tiếu Lang cất bước nhẹ nhàng, dáng đi như tiên nữ phiêu bồng, thướt tha lại uyển chuyển~~~ Nhan Ny gào thét trong im lặng : tên này tuyệt đối là thiên sinh vưu vật!!
Dọc theo đường đi, bạn nhỏ Tiếu Lang của chúng ta khiến cho đám nam đồng bào kinh diễm vô số, không ít người sau khi phục hồi thần lại đều tự hỏi một vấn đề, đây là mỹ nữ của lớp nào vậy… Hoa Hải vậy mà cũng có thể có loại tuyệt sắc mỹ nhân này sao? Không phải là mướn tới chứ? .
Trong đó có có một nam sinh thuộc lớp C1 thoáng nhìn, sợ hãi vài giây, liền nhanh chóng phóng trở về lớp báo tin.
“Tiểu Long… Tiểu Long… Tiểu Long Nhân đến rồi!!” Cậu chàng thở hồng hộc nói xong một câu, nhưng lại không thể biểu đạt được rõ ràng cảm xúc khiếp sợ của mình lúc ấy khi trông thấy Long mỹ nhân.
Mọi người bị câu nói này hấp dẫn lực chú ý, không ngừng vươn cổ ra cửa lớp nhìn tới nhìn lui, tự hỏi – Tiểu Long Nhân hóa trang sẽ như thế nào?
Đúng lúc ấy, Tiếu Lang giá lâm…
A, đồng bào ơi, ta đã trở về!!
Mặc dù bản thân hiện tại giả thành nữ sinh, cũng không đến nỗi không dám nhìn mặt người khác, nhưng bạn nhỏ Tiếu Lang của chúng ta vẫn cảm thấy được, đám nam sinh trước mặt mình mới là đồng loại mà cậu muốn ở chung a!
Vì thế, Tiếu Lang rất là thân thiện vỗ vỗ nam sinh đứng ở cửa lớp báo tin nọ, nhìn cậu ta, ngọt ngào cười “Hải~”
Đáng thương thay cho nam sinh nọ chết không kịp ngáp, hồn phách bị giật ly thân thể, đại não bị giật đến rút gân.
Cả lớp nam sinh nhìn Tiếu Lang đứng trước mặt, một đám ngây người, một đám choáng váng, một đám té chết… May mắn còn sót lại ít ỏi vài người, hoặc là EQ quá thấp, hoặc là đối với con gái không có hứng thú (?)
Nhan Ny cảm khái : may mắn không phải con gái thiệt, nếu không chắc sẽ hại nước hại dân quá a!
Đám nữ sinh yên lặng rơi lệ : may mắn không phải con gái thiệt a, nếu không đám con gái như tụi này sống như thế nào a!
Qua giây lát, vài nam sinh có thần kinh thép bắt đầu hồi thần lại, len lén nhìn “mỹ nhân” cùng lớp mình, mặt hồng lên một cái, lại trắng toát một cái, còn có một người dứt khoát chắp hai tay lại, niệm một câu “A di đà phật…”
Phật tổ giúp ta, vứt bỏ tà niệm!
Tiếu Lang ngồi xuống bên cạnh Vương Mân, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu ngượng ngùng không phải do xấu hổ hay mắc cỡ, mà là do không biết nên nói cái gì.
Vương Mân ông thấy tui hóa trang vầy sao hả?
Vương Mân ông thấy tui đẹp không?
Liêu Tư Tinh so ra cũng không bằng tui đúng hông, ha ha ha ha!
…
Khoan khoan, đợi đã đợi đã! Tại sao lại liên tưởng đến Liêu Tư Tinh chứ? 囧
Lúc trước cả hai đều là nam sinh (?) thì khoác vai vỗ lưng gì cũng không có vấn đề, hiện tại bản thân lại ăn mặc thành như vậy, tự dưng cứ cảm thấy…. cứ cảm thấy giống như… nam nữ thụ thụ bất thân a!
Ack, này không phải trọng điểm! Trọng điểm là Liêu Tư Tinh thấy được sẽ hiểu lầm a!
…Tại sao lại nghĩ tới Liêu Tư Tinh nữa a 囧…
Tiếu Lang liếc mắt ngó Vương Mân một cái, liền thấy Vương Mân cũng đang nhìn mình, tầm mắt cả hai vừa giao nhau thì Vương Mân liền nhanh chóng dời đi chỗ khác, còn đưa tay che miệng lại giả bộ ho nhẹ một tiếng.
Tiếu Lang kinh ngạc phát hiện cái tên Vương Mân lúc nào cũng bình tĩnh kia… cư nhiên lại hơi hơi đỏ mặt!
“…”
☆ ☆ ☆
Tám giờ mười phút, khúc quân hành vận động vang lên, cả lớp lục tục ra ngoài hành lang xếp hàng, Cố Thuần đưa tay sờ sờ sau ót, nhìn Tiếu Lang cười ngây ngô một hồi, sau đó đưa bảng lớp cho Tiếu Lang.
Tám giờ mười lăm phút, Tiếu Lang dẫn bạn học cả lớp đi về phía vị trí chờ được định sẵn dành cho các lớp ở sân thể dục.
Tám giờ ba mươi phút, đội quốc kỳ, đội hoa tươi, đội cờ, đội cổ vũ theo thứ tự bắt đầu đi vào sân. Tiếu Lang đứng ở hàng đầu khu chờ đợi vào sân, nhìn xem quang cảnh khá rõ ràng. Theo lý thuyết đến nói, lẽ ra cậu sẽ rất là hưng phấn, sẽ cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng sự thật lại không như vậy.
Tiếu Lang thực nhàm chán, thực tịch mịch.
Nhàm chán là bởi vì ngoại trừ đứng thẳng, cầm trên tay bảng lớp lật tới lật lui, cơ bản là không có sự gì khác để làm.
Tịch mịch lại là vì không ai ở bên cạnh đứng tán gẫu với cậu, cho dù là ở trường hợp chính thức như lúc này, cho dù mấy bạn học khác cũng giống như mình, đứng giữa đội ngũ thật nghiêm lại phải bảo trì trầm mặc, nhưng ít ra bọn họ còn có thể dùng biểu tình hay ánh mắt để trao đổi — nháy mắt mấy cái hoặc cùng nhau bĩu môi liền có thể trao đổi với nhau tin tức, tỷ như mấy anh lớp trên trong đội quốc kỳ vừa cao lại đẹp trai, đám con gái trong đội hoa tươi ai cũng đáng yêu muốn chết, lãnh đạo trên sân khấu chính vừa béo lại vừa lùn, vân vân và vân vân…
Cho nên dưới trạng thái như vậy, Tiếu Lang bỗng có loại cảm giác cô độc lẻ loi…
Tự bản thân cậu không phải loại người tự hỏi nhiều vấn đề như vậy, nhưng là đột nhiên bất tri bất giác lại cảm thấy có chút… bi thương, không hề có lý do nào, hốc mắt đột nhiên ươn ướt, mạc danh kỳ diệu có loại xúc động muốn chạy ra khỏi vườn trường gây cho mình bi thảm ưu thương này, về một phương xa nào đó lưu lạc…
Vì thế, Tiếu Lang hơi hơi ngẩng đầu lên, hướng về phía trước bốn mươi lăm độ, nhìn về phía không trung.
Toàn thể học sinh lớp C1 cũng bắt chước theo, cùng nhau ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ nhìn về phía không trung… Long mỹ nhân đang nhìn cái rì nhể?
Lúc này, phía năm ba đã có vài lớp xếp hàng diễu hành đi vào sân, mấy lớp đi sau mỗi lần bước ngang qua lãnh địa của C1, đều dùng dư quang khóe mắt liếc liếc về phía “quần thể nhìn trời” kỳ quái này, có vài người mang nhiệm vụ dẫn đầu thậm chí bởi vì ngắm nhìn mỹ nữ mà suýt chút sẩy chân.
Vì thế, mấy anh đàn trên hàng ngũ diễu hành trở nên rối loạn, lệch qua lệch lại, khiến cho mấy vị lãnh đạo ngồi trên sân khấu chính nhìn thấy mà nhíu mày liên tục, không lẽ đám này gần tới thi nên áp lực lớn quá sao?
Xướng ngôn viên một nam một nữ đều thuộc năm hai, nam sinh là một vị thuộc lớp ưu tú khoa văn, nữ sinh là hội trưởng hội truyền thanh năm nay. Hai người đều để ý thấy, địa điểm khiến cho hàng ngũ diễu hành của năm ba rối loạn, đều xuất hiện tại vị trí của C1 năm nhất.
Nam xướng ngôn viên tò mò liếc mắt nhìn cô gái dẫn đầu lớp C1 một cái, vừa nhìn thoáng qua, liền hoàn toàn mất hồn!
——Wa~~~ thiếu nữ tuyệt sắc rực rỡ như hoa xuân kia là ai? Dáng người này, đôi chân xinh đẹp này, cư nhiên lại là năm nhất, mười sáu tuổi? Wa~~~ có khi nhỏ hơn nữa không chừng! Nữ hài đáng yêu, là cái gì khiến nàng bi thương, là cái gì khiến ánh mắt thu thủy của nàng rạng rỡ, lấp lánh động lòng người?
…
Nam xướng ngôn viên đặt sự chú ý lên Tiếu Lang hơn phân nửa, thành ra phần thuyết minh về sau liền có chút không thuận lợi.
Tiếu Lang hết sức chăm chú nhìn trời, nhìn một hồi cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc nãy câu “Hiện tại đi vào chính là C1 năm hai” tại sao lại bị lộn thành “C1 năm một”?
Tiếu Lang hết hồn, còn tưởng bất tri bất giác đến phiên lớp mình mà mình lại không hay! Một lát sau, người nọ lại một lần nữa biến C7 năm 2 thành C1 năm nhất…
Tiếu Lang bĩu môi, cúi đầu bực bội nghĩ, làm cái gì thế không biết nữa, cứ ba lần bốn lượt đọc sai!
Vị nam xướng ngôn viên nọ dùng sức nắm microphone, trong đầu hết đoạn này tới đoạn khác mơ màng : Wa~~~ nàng chu đôi môi nhỏ nhắn, bộ dáng thực sự là mê người quá xá, gương mặt tựa như ánh trăng mùa thu, đôi môi đỏ thẫm tựa như ánh mặt trời rực lửa! Nhìn ánh mắt của nàng, kia là hắc bảo thạch đẹp nhất thế gian này!
A~~ ngôn ngữ của nhân loại thực sự quá mức cằn cỗi, vô luận là trân bảo gì cũng không thể nào hình dung được khí chất thiên nhiên của nàng~~
☆ ☆ ☆
Năm hai diễu hành xong rồi, liền đến lượt năm nhất.
Tiếu Lang tự kích tinh thần của mình, dẹp cảm giác thương thân xót phận qua một bên. Nếu đã chấp nhận mặc nữ trang rồi, kiểu gì cũng phải đi cho xong một vòng này, vậy thì dứt khoát liền đi cho thật hoàn hảo, nhất định phải vì lớp vẻ vang!
“Hiện tại đang bước vào sân chính là những chú chim non tân sinh của trung học Hoa Hải — những vận động viên của năm nhất! Bọn họ đón ánh mặt trời đỏ lửa, mang theo hy vọng thanh xuân, hứng khởi phấn chấn, anh dũng không hề sợ hãi bất cứ điều gì! Trước hết bước vào sân chính là những học sinh của lớp thực nghiệm năm nhất…”
Tiếu Lang dỏng tai lên nghe giải thích cùng hướng dẫn, đợi đến khi tất cả học sinh của lớp thực nghiệm cùng lớp ưu tú vào sân rồi, liền lập tức theo sát bước đi. Trong lòng thầm nghĩ, lát nữa là phải giơ cao bảng lớp đi ngang qua toàn thể học sinh cả trường, bản thân ngàn lần vạn lần không thể sẩy chân chụp ếch cái gì gì, không thì rất là dọa người a!
Đám học sinh của lớp ưu tú được sắp xếp đứng ở phía trước thoáng quay lại nhìn Tiếu Lang, liên tục xoay người nhìn lén, sau đó bị tầm mắt hung tàn như ác bá của toàn thể nam quần chúng C1 trừng tới mức sợ run rẩy, cuối cùng không dám ngoảnh cổ lại lần nào nữa.
“Hùng ưng bác kích trường không, khiếu thanh hưởng triệt vân tiêu; Giao long sướng du tứ hải, cửu châu nhâm ngã ngao du!” nam xướng ngôn viên với thanh âm thấp trầm đều đều lúc này đột nhiên ngâng cao lên, khiến mọi người nghe được cảm giác tinh thần chấn động. Một câu nọ vừa dứt, nữ xướng ngôn viên lập tức tiếp theo một câu “Dũng giả cạnh kỹ tái tràng, hãn thủy huy sái thanh xuân; Mỹ nhân tần tiếu tại trắc, phất thủ nhất đại thiên thu!… đó chính là đại biểu đội của C1 năm nhất đang hướng về phía chúng ta…”[16]
Học sinh toàn trường lập tức đem sự chú ý tập trung đến lớp đang được hai vị xướng ngôn viên nhắc tới, nhìn về phía cái lớp từng bị hai lần đọc sai.
“Mang theo khí khái ‘tranh tài thế kỷ, còn ai ngoài chúng ta’ , bọn họ ý chí tràn đầy, khí thế bàng bạc! Tuyên ngôn của bọn họ như đang nghiệm chứng dũng giả bằng cách nào dũng cảm tiến tới…” nói nói một hồi, nam xướng ngôn viên kích động chuyển lời, bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo trình tự của kịch bản ban đầu, tự biên tự diễn “A~ đây là người dẫn đầu hấp dẫn nhất trong hai năm nay mà tôi được trông thấy, bạn Tiếu Lang của lớp C1 năm nhất, quả không ngoa hai chữ mỹ nhân, không sợ điên đảo giang sơn!…”
Tiếu Lang đầu đầy hắc tuyến “…” Sát, tên này làm sao biết tên lão tử! Giới thiệu cái quỷ gì vậy! Biến thái quá vậy!!
Cố Thuần mồ hôi lạnh chảy như suối : trên danh sách đúng là có tên người dẫn đầu, nhưng lúc nãy rõ ràng đâu có lớp nào bị đọc tên ra đâu, tại sao đến lớp mình lại bị…
Vài vị giáo viên bộ môn của lớp C1 năm nhất : ?? Trò Tiếu Lang là nữ sinh sao??
Đi trước cách một lớp, Liêu Tư Tinh của lớp thực nghiệm : quả nhiên là học sinh được bầu chọn hoa hậu của Trung học Thập Tam chúng ta…
Anh đẹp trai dẫn đầu lớp C5 như có điều suy nghĩ mà híp mắt : Mỹ nữ? À ha…
Cả lớp C1 năm nhất : một hai một, một hai một, hùng dũng oai vệ! Khí phách hiên ngang! Một hai một, một hai một, rất chơi nổi! Rất kiêu ngạo!
Nam xướng ngôn viên vẫn còn đang không ngừng lời đánh giá của mình “…Nàng vận y phục cưỡi ngựa đỏ thẫm, chìm trong sắc kiều diễm nhu mỹ lại lộ ra anh tư mạnh mẽ! Một đôi chân thanh tú hiển rõ thanh xuân trương dương…”
Nữ xướng ngôn viên đứng bên cạnh run rẩy khóe miệng, nhéo người hợp tác của mình một cái, nam xướng ngôn viên mới phục hồi tinh thần lại, cuối cùng dùng một câu “A~~ đây chính là thanh xuân” đầy tiếc nuối làm lời kết thúc.
☆ ☆ ☆
Đi qua rồi khu vực sân khấu chính, nơi tụ tập ánh mắt chú ý, Tiếu Lang lập tức thở phào một cái.
Nam xướng ngôn viên giờ phút này lại bắt đầu mất tinh thần, chỉ tội cho lớp C2 nối tiếp lớp C1 đi vào, bởi vì trước đó bị chiếm dụng quá nhiều thời gian lảm nhảm, thành ra phần thuyết minh của lớp C2 lại bị rút lại thành một câu cực kỳ gọn “Lúc này bước vào chính là học sinh lớp C2 năm nhất, khẩu hiệu của bọn họ là ‘cất cánh lý tưởng, reo rắc xúc cảm’, chúc bọn họ có thể lấy được thành tích như ý muốn…”
Đáng thương đám học sinh lớp C2, dưới hình tượng đầy chói lọi của Tiếu Lang, hoàn toàn bị đẩy thành vật hi sinh.
Nghi thức vào sân kết thúc, Tiếu Lang cả người liền trầm tĩnh lại, bắt đầu mơ mơ màng màng bắt đầu gục lên gục xuống, tối hôm qua ở ký túc xá nữ sinh vốn dĩ ngủ không được ngon, lúc này đang kéo quốc kỳ hát quốc ca, đại biểu cho trọng tài cùng vận động viên lên đài tuyên thệ, hiệu trượng đọc diễn văn… một loạt quy trình nhàm chán bắt đầu rồi kết thúc, Tiếu Lang lúc này đã bắt đầu ngáp dài.
Chờ hiệu trưởng tuyên bố đại hổi thể dục chính thức khai mạc rồi thì, toàn giáo viên lẫn học sinh đều khí thế hừng hực bắt tay vào công tác chuẩn bị.
Các giáo viên thể dục an bài sân thi đấu, kiểm tra đường băng. Các lớp tự đi bố trí khu vực của chính mình, dựng bảng lớp, dọn ghế dọn bàn đâu vào đấy, lại kéo lều che nắng, lập một chốt chữa thương nghỉ ngơi tạm thời, đi lãnh nước khoáng cùng với bảng thời gian thi đấu, vân vân…
Buổi chiều một giờ bắt đầu thi đấu, hiện tại là mười một giờ rưỡi, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa mới bắt đầu, Cố Thuần thấy Tiếu Lang tinh thần có vẻ uể oải, đặc biệt cho phép cậu về ký túc xá nghỉ ngơi.
Tiếu Lang mờ mịt nhìn xung quanh, tìm được thân ảnh của Vương Mân đang cùng đám nam sinh khiêng bình nước khoáng, hai mắt lấp lánh hô to “Vương Mân!”
Vương Mân “…?”
Trên trán Cố Thuần chảy dài một giọt mồ hôi lạnh “Khụ, Vương Mân, đến hộ tống hoa hậu lớp ta về ký túc xá đi.”
Vương Mân cảm giác trên người mình giống như bị cái loại X quang tấm mắt bốn phương tám hướng bắn tới, khiến cho thương tích đầy mình. Cậu ừ một tiếng, lại đưa thùng nước khoáng giao cho bạn học đứng cạnh mình, bước đến cạnh Tiếu Lang.
Tiếu Lang đối với mấy chữ “hoa hậu lớp” mà Cố Thuần đặt cho mình có chút khó chịu, bất quá cũng không rối rắm lâu lắm, bởi vì cậu thực sự rất mệt mỏi.
Vương Mân đưa tay, nhẹ nhàng khoác lấy bả vai Tiếu Lang, hỏi “Mệt lắm sao?”
Tiếu Lang gật đầu, Vương Mân liền thuận tay trượt xuống, nắm lấy cổ tay Tiếu Lang, tiếp đó quay lại nói với Cố Thuần “Tớ cùng cậu ấy về ký túc xá, ở đây vất vả các cậu.”
Cố Thuần bất đắc dĩ huy huy tay tạm biệt : đáng tiếc, mất đi một cái lao động hiệu suất cao…
Trở lại ký túc xá, Tiếu Lang lập tức bổ nhào lên giường mình.
“Rửa mặt rồi mới ngủ.” Vương Mân nhắc nhở.
Tiếu Lang không nghĩ động đậy tay chân một chút nào, nằm ì ra đấy, không lâu sau liền bắt đầu phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
“…” Vương Mân nhẹ nhàng đứng dậy, cố gắng không gây ra tiếng động khép lại cửa ký túc xá, ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Tiếu Lang hoảng hốt mơ thấy có một con cún con đang liếm mặt mình, cậu đưa tay đuổi nó đi, tay lại bị cái gì đè xuống, nghiêng đầu muốn tránh khỏi, đầu lưỡi của cún con lại áp sát vào mặt mình. Tiếu Lang khó chịu hừ một tiếng, hơi hơi mở mi mắt ra.
Làm gì có con cún nào chứ, là Vương Mân đang cầm khăn ấm lau mặt cho mình…
Vương Mân thấy Tiếu Lang tỉnh lại, nói “Cậu ngủ đi, đừng nhúc nhích, tớ giúp cậu tẩy trang.”
Tiếu Lang “…??”
Vương Mân nói “Không tẩy trang mà ngủ như vậy, lát nữa mặt sẽ tèm lem ra hết, nào, nhắm mắt lại.”
Tiếu Lang nhắm mắt lại, cảm giác được khăn ấm rất nhẹ chà chà lên mi mắt mình, lúc khăn chạm vào da thịt, có một loại xúc cảm trơn trơn, cậu hỏi “Ông dùng cái gì tẩy vậy a?”
Vương Mân “Nước tẩy trang sức, mới nãy đi mượn của Liêu Tư Tinh.”
Tiếu Lang “Ồ…”
Lau xong, Vương Mân lại tẩy sạch khăn, dùng nước ấm giúp Tiếu Lang lau lại lần hai, Tiếu Lang một bộ cực kỳ hưởng thụ được người nào đó hầu hạ.
Vương Mân tẩy sạch khăn rồi, mới đứng dậy cởi chế phục màu đen trên người ra. Tiếu Lang lúc nãy ngủ được một giấc hơn mười phút, nên bây giờ không cảm giác mệt mỏi như ban đầu nữa, liền nằm trên giường nhìn Vương Mân.
“Vương Mân, tui phát hiện ông mặc chế phục màu đen như vậy nhìn đẹp trai ghê nha.” Tiếu Lang nheo nheo mắt cười.
Động tác trên tay Vương Mân khẽ dừng một chút, sau đó cởi ra quần vứt bừa trên giường, kéo kéo cổ áo sơ-mi trắng bên trong cho thoáng một chút, mới nói “Mặc không thoải mái chút nào.”
Tiếu Lang cụp mắt nhìn lại nữ trang trên người mình, đột nhiên tâm huyết dâng trào nói đùa một câu “Uy, tui mặc vậy thấy sao hả?”
Vương Mân nghiêng người nhìn, nói “Rất xinh đẹp.”
Tiếu Lang “Ho ho, đẹp hơn cả bạn gái của ông ha?”
“…” Vương Mân xoay người bước đến trước tủ quần áo treo bộ chế phục lên trên giá áo, trả lời bằng thanh âm có chút khó nghe “Ừ.”
Lần này Tiếu Lang không phát giác, gương mặt Vương Mân dường như lại đỏ.
Tiếu Lang “Nhưng là mặc vậy thật sự rất không thoải mái a…”
Vương Mân xoay người lại, thấy Tiếu Lang đang dùng tay nâng nâng “ngực” của mình, cố sức đẩy đẩy nó lên, vẻ mặt như rất khó chịu nhíu nhíu mày.
Tiếu Lang nói “Ông lại đây lát, giúp tui nghiên cứu coi thứ này làm sao cởi ra.”
Vương Mân “…”
______________________