Cậu tên là Tiếu Lang sao
☆ ☆ ☆
Vương Mân giúp Tiếu Lang tháo tóc giả xuống, nhìn đầu của Tiếu Lang phì một cái cười thành tiếng.
Tiếu Lang “Sao vậy?”
Nguyên bản mái tóc xù xù ngăn ngắn của Tiếu Lang bị khung tóc giả ép xuống khiến cho dẹp lép, tháo tóc giả xuống rồi nhìn có chút buồn cười.
Vương Mân đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, nói “Bị đè bẹp rồi, để tớ nhu nhu cho cậu.”
Tiếu Lang nói “Mặc kệ đầu tóc đi, trước giúp tui cởi bra đã, khó chịu muốn chết.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang vừa dùng tay sờ sờ “ngực” của mình, vừa hưng trí bừng bừng khích trí tò mò của Vương Mân “Ông biết cái này là làm bằng cái gì không?”
Vương Mân “…Cái gì?”
Tiếu Lang đắc ý nói “Đây là đặt làm bằng silicon đó, nói cho ông biết nha, cái này cảm xúc không khác gì đồ thật đâu!”
Vương Mân đổ mồ hôi : làm sao cậu biết cái này với đồ thật giống nhau a…
Tiếu Lang nghĩ là Vương Mân không tin, liền cổ vũ nói “Muốn thử không? Mềm mại lắm, xúc cảm rất khá.”
Vương Mân “…”
Đám người Nhạc Bách Kiêu cùng Triệu Vu Kính lúc trở về ký túc xá tìm mỹ nhân, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một màn như thế này sờ sờ ra trước mắt : Vương Mân trên mặt mang theo biểu tình của ‘người suy tưởng’, một tay ôm lấy thắt lưng của Tiếu Lang, một tay đặt lên ngực trái của Tiếu Lang, bóp một cái, bóp một cái, bóp một cái…
Tiếu Lang cụp lông mi, khóe miệng cong một nụ cười, trên má trái có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn thực sự mê người muốn chết.
Tình cảnh này muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị, muốn có bao nhiêu tục liền có bấy nhiêu tục.
Triệu Vu Kính nháy mắt gào lên “Các ngươi đang làm cái gì!!”
Vương Mân sắc mặt khẽ biến, thu hồi tay lại, hơi hơi xấu hổ nhìn về phía bọn họ.
Sau khi tẩy trang, tháo tóc giả, giá trị sát thương của Tiếu Lang tựa hồ giảm xuống không ít, Triệu Vu Kính ồn ào nhào tới “Tui cũng muốn sờ, tui cũng muốn sờ!” nói dứt lời không đợi Tiếu Lang phản kháng, Triệu Vu Kính liền bắt đầu chụp lấy ngực cậu “Mềm thiệt nha, lại co dãn nữa na… Hé hé hé hé…”
Nhạc Bách Kiêu, Phương Húc cũng ồn ào xáp lại gần vây lấy Tiếu Lang, ngươi nhéo một cái ta bóp một phen, Tiếu Lang ban đầu còn có chút kháng cự, sau lại bị sờ bị soạng cũng không thấy có gì, chung quy cũng không phải ngực mình, chả có cảm giác gì hết.
Sau đó, Cố Thuần trở lại.
Cậu chàng đứng ở cửa ký túc xá, gương mặt 囧囧 nhìn đám sắc lang cùng lớp giở trò với Tiếu Lang. Mà Tiếu Lang thì lại hưng trí dạt dào nhìn bên này một cái, ngó bên kia một cái, thỉnh thoảng lại nói “Sao hả, rất đã đúng hông?”
“…” Cố Thuần lệ rơi đầy mặt.
Lúc này, một nam sinh A đột nhiên vươn tay sờ xuống phía dưới, Tiếu Lang kinh hô “Uy, ông sờ ở đâu vậy!”
Nam sinh A cười gian, nói “Đúng là khó tin nha, bộ dáng ông hồi sáng vậy, hóa ra cũng có súng…”
Tiếu Lang “Thao, rút móng heo của ông lại mau!”
Nam sinh B sờ sờ cằm, ý dâm nói “Hề hề, nhân yêu trong truyền thuyết cũng là như vậy nhỉ?”
Nam sinh C D E cũng vươn ma trảo “Tui cũng muốn sờ thử!!!”
Tiếu Lang “Âu!! Đau a!… A…”
Cố Thuần “…”
Tiếu Lang bị khi dễ mà gào rú liên hồi, rốt cuộc nhịn không được vươn tay ra xin người nào đó giúp đỡ “Vương Mân~ Vương Mân cứu mạng… A…”
Vương Mân “…” tự làm bậy không thể sống!
Từng tên từng tên, mỗi tên một bàn tay dễ dàng đẩy ra, Vương Mân nói “Được rồi đừng ghẹo cậu ấy nữa, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát.”
Ánh mắt mọi người tựa như tiểu lý phi đao pặc pặc pặc bắn sang, là đứa nào bày đầu ra hả!
Vương Mân “…”
“Các đồng chí!!!” lớp trưởng Cố Thuần đúng lúc ra mặt “Trận đấu buổi chiều một lát nữa thôi là bắt đầu rồi a, mọi người đã ăn cơm trưa hay chưa?”
“Vẫn chưa ăn, đói chết rồi đây…”
Cố Thuần “Vậy đi thôi, chúng ta cùng nhau mở cái tiệc ăn mừng, nghe nói hồi sáng ấn tượng của ban giám khảo đối với biểu hiện của chúng ta rất là tốt lắm na!”
“Woo~ woo~~ Cố lên cố lên! Đi ăn cơm đi ăn cơm!!”
☆ ☆ ☆
Mọi người nối đuôi đi theo Cố Thuần ra ngoài, Tiếu Lang đáng thương hề hề cuộn mình nằm trên giường kéo kéo vớ da đã bị xé rách te tua “Hu hu hu…”
Vương Mân ngồi ở cạnh giường, giúp Tiếu Lang cởi bỏ mấy cái nút cài váy ở bên hông, Tiếu Lang có chút khó chịu vặn vẹo tới lui, sau đó lại lột áo xuống cố sức kéo ra.
“Hóa ra cái âu phục mini này là trang phục cưỡi ngựa a…” Tiếu Lang cầm áo lên nhìn nhìn, phát hiện cái nút ở vị trí ngay ngực bị ma trảo của đám sắc ma lúc nãy làm rớt đâu mất tiêu “Nút rớt mất rồi, làm sao bây giờ?”
Vương Mân “Đính lại thôi.”
Tiếu Lang trừng to hai mắt “Ông biết đính nút áo sao?”
Vương Mân “Không biết.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Trang phục này là của đám nhỏ Nhan Ny hả?”
“Ừ, chính là cái túi to mà mấy nhỏ cầm theo trên tay lúc lại đây đó, bên trong quá trời quần áo luôn, mấy nhỏ đó thay nhau thử trên người tui tới lui mấy bận mới chọn ra được bộ này để mặc…” Tiếu Lang nghĩ thầm : lúc đó đám nữ sinh kia là chính mắt trông thấy Vương Mân đi cùng mình về ký túc xá, mấy chuyện như chơi trò bạo lực xé quần áo này kia, không có gì mà đám yêu nữ đó không tưởng tượng ra được a… Liền khẩn trương nói “Nút áo nhất định phải đính lại a, cả vớ da nữa! Nếu không mấy nhỏ đó chắc chắn sẽ hiểu bậy bạ!”
Khóe mắt Vương Mân co giật một cái, nhìn Tiểu Lang trước mặt mình, áo thì nhăn nhăn nhúm nhúm, ngực thì bên cao bên thấp, vớ da trên chân nửa cởi nửa còn, lại còn mặc quần lót kiểu nữ nữa… trong nháy mắt cảm thấy máu vọt lên não muốn sung huyết….
“Ông…” Tiếu Lang tò mò nhìn Vương Mân, ánh mắt chớp chớp, trang điểm tinh xảo trên mặt đã bị tẩy đi hết, chỉ còn lưu lại màu da mang bản sắc vốn có của thiếu niên, mang theo một loại hấp dẫn tự nhiên.
Vương Mân hai tai đỏ ửng lên, cụp mắt xuống nói “Cậu kéo mền lên đắp trước đi.
Hai mắt Tiếu Lang xoay vòng vòng, sau đó giống như là phát hiện cái gì mới lạ để chơi vậy, “đinh” một tiếng lóe lên trong đầu, nhìn Vương Mân cười gian “Hê hê hê~”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang nhẹ nhàng khẽ cong chân lên, kéo gần lại cự ly với thiếu niên trước mắt mình, ngoắc ngoắc ngón tay.
Vương Mân lập tức giơ tay lên che lại môi mình, ánh mắt có chút mơ hồ không cố định, tựa như đây là động tác theo bản năng để giả vờ bày ra một bộ bình tĩnh.
Nụ cười trên mặt Tiếu Lang càng lúc càng gian trá, cậu chớp chớp hai mắt, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt, sau đó hai tay nhanh chóng đưa ra hướng về phía hạ thân của Vương Mân…
“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha!!!” lập tức vang lên một trận cười càn rỡ không dứt.
“…” Vương Mân không nói gì túm lấy tay của Tiếu Lang, đẩy nó cách khỏi đũng quần của mình.
Tiếu Lang cười đến mức sặc khí, cả người cong lại nằm úp trên giường, hai tay kịch liệt đập lấy giường “Ha ha ha ông cư nhiên “đứng dậy”… Ha ha ha ha ha…”
“…” Vương Mân một tay phòng hờ cầm lấy cổ tay Tiếu Lang, ngăn ngừa người nào đó bất ngờ đánh lén.
Thiếu niên cười đến cả gương mặt đỏ bừng, ánh mắt loan loan, hai mắt nhấp nháy nước mắt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Ánh mắt của Vương Mân chợt biến đổi, hành động vượt nhanh hơn ý thức, đưa thiếu niên đè áp dưới người mình… Hai đầu gối kẹp lấy hai chân thiếu niên, tay kia nhanh chóng lần xuống dưới, ăn miếng trả miếng cầm lấy chỗ yếu hại của đối phương…
“Ây da!” Tiếu Lang bật cả người dậy, kinh hoàng lui về phía sau, nhưng là cả người bị ai đó áp thật sự chặt chẽ, nào có chỗ để lui lại.
Vương Mân giở trò xấu dùng lực xoa bóp thứ trong tay vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn kia, thanh âm có phần khàn khàn hỏi “Vui lắm sao?”
Một tay vẫn còn tự do của Tiếu Lang lập tức chặn lại động tác của Vương Mân, lại bị Vương Mân hết sức thoải mái khóa lên đỉnh đầu, sau đó lại tiếp tục mặt không chút biến sắt mà trêu ghẹo tiểu JJ của Tiếu Lang.
Thân thể thiếu niên không chịu đựng được khiêu khích, rất nhanh liền nổi lên phản ứng. Tiếu Lang thở hổn hển, giãy dụa cơ thể ý đồ muốn bỏ chạy, Vương Mân lại dùng thêm lực đạo tay, nhướng mày hỏi “Còn chơi nữa hay không?”
Tiếu Lang “…”
“A…” một cái ma xát thật mạnh khiến Tiếu Lang hô lên thành tiếng, sợ tới mức lập tức buông lời cầu xin “Không chơi không chơi!”
Vương Mân khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không buông thiếu niên ra, ngược lại cúi người xuống, áp sát người mình lên thân thể thiếu niên. Hai người chóp mũi chạm chóp mũi, ánh mắt đối với ánh mắt, sau đó, Vương Mân chậm rãi nói ra hai chữ “Yêu tinh.”
Tiếu Lang ngẩn ra, chỉ cảm giác máu của toàn thân cơ thể đang hướng về một chỗ mà lao đến, sau đó, yếu hại của mình ở trên tay đối phương khe khẽ nảy lên…
Vương Mân cảm giác được điều này, rất khẽ rất khẽ nở nụ cười, hơi hơi thả lỏng Tiếu Lang ra.
Người nào đó bị Vương Mân gọi là yêu tinh được thả ra rồi, lập tức dùng tay che chắn lại “thằng em” của mình, bị một loại cảm xúc phức tạp vừa sợ, vừa tức lại vừa thẹn thùng bao phủ, hướng về phía Vương Mân đang thay quần áo rống lên một tiếng “Uy!”
Vương Mân hết sức ung dung xoay lại nhìn Tiếu Lang, lên tiếng trả lời “Hử?”
“…” Tiếu Lang tựa như một trái bóng xì hơi, buồn bực hỏi “Mấy giờ rồi?”
“Sắp một giờ rồi, cậu không nghỉ ngơi thêm một lát nữa sao? Buổi chiều hôm nay không có trận đấu của cậu.”
Tiếu Lang nằm ở trên giường thêm một lúc nữa, có thể là bởi vì lúc nãy đùa giỡn ầm ĩ quá… hiện tại lại cảm thấy không chút nào buồn ngủ. Thay đổi nội y lẫn đồ lót xong, lại mặc vào một thân y phục vận động, soi soi mình trong gương, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái, Tiếu Lang trong lòng cảm thấy quả nhiên vẫn là bản sắc vốn có đẹp hơn nhiều!
☆ ☆ ☆
Một giờ, cậu cùng Vương Mân song song đi xuống lầu, đến sân thể dục tập họp. Cố Thuần điểm danh một chút, hỏi Tiếu Lang “Đại công thần của lớp Tiếu Lang, ngài nghỉ ngơi đủ rồi sao?”
Tiếu Lang đắc ý nói “Tiểu gia sinh mệnh rất cứng cỏi!”
Mấy tên nam sinh trong lớp vòng quanh Tiếu Lang chuyển tới lui vài lượt, nhìn một hồi, cảm thấy lúc này lực hấp dẫn không thể nào bì được với “mỹ nữ” hồi sáng, đa phần có chút thất vọng, chậc lưỡi rời đi.
Buổi chiều Vương Mân có trận đấu bóng rổ, Tiếu Lang liền đi theo nhìn.
Đại hội thể thao đúng là đại hội thể thao, hoành tráng cực kỳ, mấy giờ học thể dục không đáng là gì so với nó!
Lúc đến sân bóng, Tiếu Lang liền phát hiện khán giả rất nhiều, toàn bộ học sinh các lớp, đa phần là những người không có trận đấu đều đến đây xem bóng rổ.
Thi đấu tách ra ba niên cấp so tài với nhau. Năm nhất mười lớp lần lượt đấu với nhau, năm lớp thắng sẽ tiến vào vòng sau. Vào vòng sau có một lớp sẽ được bốc thăm ngẫu nhiên không cần đấu, bốn lớp còn lại thi đấu với nhau, cộng thêm một lớp được miễn đấu, ba lớp sẽ tranh với nhau đệ nhất.
Thi đấu bóng rổ bắt đầu từ ngày đầu tiên, liên tục cho đến chiều thứ năm mới có thể phân ra thắng bại thứ hạng. Khoảng cách thời gian ở ngày đầu tiên là căng thẳng nhất, bốn mươi phút một trận đấu loại. Lớp của Tiếu Lang bốc thăm ngẫu nhiên, vị trí là trận đấu cuối cùng, đối thủ là C8 năm nhất, bắt đầu vào lúc buổi chiều 4 : 50.
Trận đấu đầu tiên là lớp ưu tú đấu với C7, lớp ưu tú thắng. Trận thứ hai là cái lớp tập trung khá nhiều bạn học thời sơ trung của Cố Thuần, C2, đối thủ là C4. Kết quả C2 thắng.
Trận đấu thứ ba là lớp thực nghiệm đấu vơi C5, Tiếu Lang lại nhìn thấy cái tên đẹp trai làm người dẫn đầu của C5, người nọ tựa hồ là chủ lực của lớp, một đám nữ sinh ở bên cạnh hô to tên của hắn “Ứng Trì! Ứng Trì! Ứng Trì…”
Tiếu Lang hỏi Vương Mân “Uy, cái tên Ứng Trì kia sao nghe quen tai quá vậy, có phải là cái tên mà lần trước lúc chúng ta ngồi ăn ở căn-tin Lý Siêu Kiện từng nhắc tới không?”
Vương Mân “Ừ, hồi sơ trung thi đấu tớ có từng cùng tên đó đấu với nhau.”
Tiếu Lang “Ồ, tui nhớ ra rồi! Hình như là trường tên đó thua trường ông phải không?”
Vương Mân “Đúng rồi, bất quá lúc đó trường tớ thắng hiểm, chỉ hơn được hai điểm. Tên kia thực lực rất mạnh, là một cao thủ ghi điểm, nếu không phải đội tụi tớ lúc đó phối hợp tốt, rất có khả năng người thua là trường tụi tớ.”
Vương Mân nói xong, bên kia lại vang đến tiếng hét chói tai như muốn lật tung nóc nhà của đám nữ sinh, hóa ra cái tên Ứng Trì kia vừa mới tung một cú ném xa 3 điểm, điểm số của C5 đã muốn bỏ xa điểm của lớp thực nghiệm 30 điểm. Cuối cùng lớp thực nghiệm bị C5 đánh cho te tua tơi tả, kết cục thảm bại.
Có nữ sinh cầm khăn lau mặt cùng nước suối đến đưa cho Ứng Trì, tên nọ lau mồ hôi trên người, sau đó vắt khăn lên cổ, mở chai nước ra ngửa đầu liền uống. Tư thế phô bày ra một loạt đường cong xinh đẹp của cơ thể, mồ hôi chậm rãi trượt dài trên cánh tay với cơ bắp rắn chắc, dưới ánh mặt trời của ngày mùa thu có chút lấp lánh lấp lánh.
Trong đầu Tiếu Lang lập tức hiện lên hình ảnh của cao thủ Rukawa Kaede trong Slam Dunk, nhất thời hai mắt như toát ra ngôi sao lấp lánh chằm chằm nhìn vào đối phương, cảm khái “Thao, thiệt mẹ bà nó đẹp trai a~”
Mới vừa nói dứt lời, Ứng Trì tựa như có cảm ứng tinh thần vậy, xoay người nhìn sang về phía Tiếu Lang cùng Vương Mân, lúc bắt gặp Vương Mân đứng bên đây, tầm mắt thoáng dừng lại một chút, sau đó hướng về phía bên này khẽ khẽ gật đầu một cái, Vương Mân cũng đáp lễ hướng về phía bên kia cười cười.
A, Ứng Trì lúc đó coi như là thua trong tay Vương Mân đúng không ta! Vậy hai người họ chắc chắn là có quen biết rồi!
Tiếu Lang lại bắt đầu tiếp tục kích động suy nghĩ miên man, cái gì kỳ phùng địch thủ, đao kiếm quang ảnh rồi chung cực quyết đấu, một mất một còn…
Đúng lúc đó, tầm mắt của Ứng Trì chợt dời đi, sau đó dừng lại ở trên người Tiếu Lang đứng bên cạnh Vương Mân, sau đó, khóe miệng dần dần gợn lên, nhìn cậu cười cười.
Tiếu Lang “…”
Thao, quả nhiên là anh đẹp trai a! Đẹp chết người! Làm nam nhân nên giống như người này vậy, lúc nào cũng phải ý chí sục sôi, nơi nơi phóng điện!
☆ ☆ ☆
Trận đấu thứ tư, C3 đấu với C6, Vương Mân nhìn được nửa trận phải bắt đầu làm nóng người, Tiếu Lang một mình ngồi trên khán đài, cầm một chai thức uống dành cho vận động viên, nhìn nhìn, đột nhiên bên cạnh chỗ ngồi của Vương Mân có ai đó ngồi xuống.
Tiếu Lang sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
“…”
Anh đẹp trai lúc này đã đổi quần áo, tóc trên trán ướt sũng dính lại với nhau, có vẻ như vừa mới rửa mặt.
Ứng Trì nhìn nhìn Tiếu Lang, hỏi “Cậu là lớp C1 đúng không?”
“Ờ…” Tiếu Lang nói “Ông tìm Vương Mân hả? Ổng đi làm nóng người rồi.”
Ứng Trì uống một chút nước, nói “Không, tớ ngồi chỗ này, lát nữa xem trận đấu lớp các cậu.”
“Ồ.” Tiếu Lang ngoài mặt không chút phản ứng gì, nội tâm lại lệ tuôn như suối : anh đẹp trai à, đồng chí à, đừng ngồi chỗ này có được không a, tui áp lực rất lớp a! Bị ngươi ngồi bên cạnh thành ra lão tử biến thành không khí, không có cảm giác tồn tại a!
Ứng Trì trầm mặc một hồi lâu, mở miệng hỏi “Cậu… tên là Tiếu Lang sao?”
Tiếu Lang : a, ta đây nổi danh tới thế sao? Chẳng lẽ tên này là nhận ra ta sao? = 口 = không thể nào! Nữ trang cùng nam trang khác biệt vẫn là rất lớn a!
Tiếu Lang cực kỳ bình thản trả lời “Không phải.”
Ứng Trì “…”
Tiếu Lang “A nha, mấy đứa bạn lớp tui tới rồi, tui đi trước hén, bái bai~~~”
Ứng Trì “…”
Ở cách đó xa xa, quả thật là có một vài tên lớp C1 lục tục kéo tới, bởi vì hết trận này đến trận sau là trận đấu của lớp mình, Tiếu Lang khom người chạy đến chỗ Phương Húc cùng Nhạc Bách Kiêu, hưng phấn hô lên “Mấy ông tới rồi!”
Phương Húc “Tiểu Long Nhân, trận đấu bắt đầu hay chưa?”
Tiếu Lang “Vẫn chưa tới, trận thứ tư vẫn đang diễn ra.”
Nhạc Bách Kiêu nhìn chung quanh một vòng, nói “Người quá trời a, có chỗ ngồi không?”
Tiếu Lang liên tục gật đầu “Có có!”
Cậu đang tính mang hai tên này hướng về nơi khác kiếm chỗ ngồi, Nhạc Bách Kiêu tinh mắt liền lập tức phát hiện, xung quanh chỗ ngồi của Ứng Trì rất nhiều chỗ trống “Bên kia trống không có ai ngồi đâu, lại chính diện nhìn thẳng xuống sân bóng, qua kia ngồi đi!” Nói xong, không thèm để ý Tiếu Lang lôi kéo mình, hướng về phía Ứng Trì chạy qua.
“…” Ngươi cái đồ đầu heo! Không phát hiện bên cạnh tên kia không ai dám ngồi sao? Chỉ có thằng ngốc mới dám ngồi bên cạnh người so với mình đẹp trai lại nổi bật hơn a! Tiếu Lang rất là rối rắm, không chút tình nguyện đi theo sau lưng bọn họ, ngồi xuống ở vị trí chệch về bên phải phía sau Ứng Trì.
Phương Húc an tọa rồi, hỏi “Tiểu Long Nhân, Vương Mân nhà cậu đâu?”
Tiếu Lang “Cái gì chứ, Vương Mân nhà tui hồi nào?”
Phương Húc cười ha ha nói “Mỗi ngày đều gặp hai thằng nhà ngươi dính cùng một chỗ với nhau, không phải nhà ông vậy nhà ai? Hay là ông là của nhà Vương Mân?”
Tiếu Lang “Xời~ hâm mộ hai ta cảm tình tốt sao? Ông cũng có thể kéo Triệu Tiểu Quy dính với mình a~”
Phương Húc “…”
Nhạc Bách Kiêu đưa chân lên ngồi bắt chéo, tùy ý cảm khái nói “Ai, Cố Thuần nhà tớ a, cả một tuần lễ nay không cùng tớ đi tự học, trưởng lớp đúng là cái nghề nghiệp vạn ác mà!”
Tiếu Lang + Phương Húc “…”
Một lát sau nữa, mấy đứa bạn học trong lớp cũng lục tục kéo tới, cả trai lẫn gái lũ lượt một đám, vừa bắt gặp Tiếu Lang, theo bản năng lấy Tiếu Lang làm trung tâm hướng về phía bên này tụ tập lại.
“Ồ, Tiểu Long Nhân! Mấy người lại sớm vậy?”
“Đám Vương Mân đâu rồi? Trận đấu bắt đầu chưa?”
“Đi làm nóng người rồi, chưa bắt đầu, còn hơn mười phút nữa.”
“Chậc chậc, C3 sắp thua rồi! Mấy trận trước thế nào a?”
“Lớp ưu tú, lớp C2, lớp C5 thắng.”
“Ồ, vậy lớp chúng ta xong trận này rồi, trận sau nữa liền tranh thủ xử luôn đám ưu tú luôn!”
“Ho ho ho ho C1 tất thắng!”
“Anh đẹp trai này, có thể nhích sang bên cạnh ngồi nhường chỗ lại cho tụi này không, tụi này không có chỗ ngồi.”
Ứng Trì “…”