Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 43: Chương 43: Ngoan ngoãn để tỷ tỷ thương ngươi (1)




“ Tuyết Nhi, ngươi cũng nghe rồi chứ?”

Lời Vũ Hoàng vừa đứt, từ sau bình phong một thân ảnh phấn y bước ra. Người này không ai khác chính là Như Tuyết công chúa - Lạc Như Tuyết

Vừa rồi ngay khi đặt chân vào đây, Cửu U Huyền và Hàn Dạ Minh đã biết nàng ta trốn ở đằng sau tấm bình phong

Lạc Như Tuyết bước ra, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi nhiều hơn là uất ức, nước mắt dàn ra trên khuân mặt nhỏ đã trang điểm tỉ mỉ

Tại sao, nàng có gì thua kém Tiêu Lộ Khiết? Thân phận, địa vị, dung mạo hay thiên phú nàng thua chỗ nào?

Là vì nàng ta sao? Đúng! Chính là Tiêu Lộ Khiết dùng yêu phát mê hoặc Cửu Dạ. Nhất định là như vậy, chỉ cần nàng chết thì Cửu Dạ sẽ là của nàng

Tiêu Lộ Khiết, cho dù ngươi là biểu tỷ của bổn công chúa nhưng dành nam nhân với bổn công chúa thì phải trả giá!

Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất

Nguyệt Hồng lâu

“ Chủ nhân, nàng tới rồi!”

Bạch Băng vẫn như mọi ngày một thân lam y thuỷ sắc, đứng trước một căn phòng. Phòng này là phòng riêng của Cửu U Huyền tại Nguyệt Hồng lâu

Phía sau Bạch Băng là một nữ nhân quyến rũ. Một bộ y phục đỏ rực, chỗ cần hở thì hở, lộ ra từng tấc da trắng nõn. Thân tình phải nói là (1) thiên kiều bá mị. Cho dù nam hay nữ đứng trước mặt nàng mà không đủ kiên định chỉ sợ sẽ gục ngã ngay dưới váy nàng

Gương mặt yêu mị, đôi mặt xinh đẹp như hồ ly, đôi môi đỏ mọng

“ Vào đi!”

Từ trong phòng, một giọng nói trong trẻo vọng, lạnh nhạt vọng ra

Nàng theo Bạch Băng vào, bước đi uyển chuyển, nhìn thấy bóng dáng bạch y đang ngồi nàng liền bước nhanh tới

“ Ai nha, quân thượng không thương Cơ Nhi nữa sao? Sao giờ mới chịu gọi Cơ Nhi tới? Cơ Nhi nhớ quân thượng muốn chết!”

Giọng nói của nàng thật sự ngọt muốn chết, như tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng du dương. Nàng vòng ra sau ôm lấy Cửu U Huyền, Cửu U Huyền vẫn ngồi im để nàng ôm

Bạch Băng giống như không nhìn thấy cảnh này vẫn lạnh đạm như trước

Ai chẳng biết Mị Cơ mỗi khi nhìn thấy chủ nhân đều như thế, chuyện này cũng không phải mới sảy ra một hai lần

“ Bổn quân có món quà muốn tặng Mị Nhi!”

Mị Cơ lộ vẻ vui mừng:“ Thật sao? Chỉ cần là quân thượng tặng thì quà gì đều được!”

Cửu U Huyền đứng dậy bước ra ngoài, Cơ Mị theo sau, mong chờ món quà mà quân thượng tặng

Hoàng cung Vũ Quốc

Tuyết Ngọc cung

Nơi này là tẩm cung của Lạc Như Tuyết. Đèn được các cung nhân thắp sáng lên

Lúc này từ bên trong một căn phòng, tiếng mắng chửi vang ra

“ Tiện nhân, giám làm đổ lên người bổn công chúa! Người đâu lôi ra ngoài đánh chết!”

Lời nói không chút thương tiếc nào thốt ra. Cung nữ kia sợ hãi mà cầu xin nhưng vẫn vô ích

Bên ngoài, Mị Cơ nhìn cảnh bên trong, rồi chớp mắt nhìn sang người bên cạnh

“ Là nàng?”

Cửu U Huyền:“ Phải! Nàng là công chúa của Vũ Quốc, danh Lạc Như Tuyết. Ngươi cảm thấy món quà này hài lòng chứ?”

Mị Cơ che miệng cười, đánh giá nói:“ Gương mặt mặc dù không phải xinh đẹp nhất cũng coi như tạm được, nhưng...da thịt lại rất trắng trẻo hơn nữa dù sao cũng là công chúa cao quý. Món quà này Cơ Nhi thực thích!”

Cửu U Huyền quay người bỏ đi, để lại cho Mị Cơ một câu:“Muốn làm gì thì làm, đừng để bị phát hiện là được. Nhớ, giữ lại mạng sống của nàng. Bổn quân còn dùng tới cái mạng nhỏ của nàng!”

Mị Cơ quyến rũ hơi cúi người, nhẹ giọng:“ Quân thượng yên tâm! Cơ Nhi sẽ không vì lợi ích của bản thân mà phá hư chuyện của quân thượng đâu!”

(1) Thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyên rũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.