Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 44: Chương 44: Ngoan ngoãn để tỷ tỷ thương ngươi (2)




“ Cút! Cút hết ra ngoài!”

Lạc Như Tuyết hét lên một tiếng đem toàn bộ cung nữ đuổi ra ngoài. Mấy cung nữ sợ hãi, không giám ở lại lâu, nhanh chóng chạy ra ngoài

Trong tẩm cung to lớn chỉ còn lại một mình Lạc Như Tuyết ở đó

Bỗng nhiên, một tiếng cười truyền vào. Ngay sau đó, toàn bộ cửa đều bị đóng sần lại

Lạc Như Tuyết sợ hãi lùi lại nhưng lại đụng trúng vào thứ gì đó. Quay người lại, trước mắt nàng là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ

Gương mặt yêu mị không tỳ vết, nàn da trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly, đặc biệt một thân hồng y làm tôn lên vẻ quyến rũ cho thân hình nóng bỏng của nàng

Lần trước nhìn thấy Ninh Lạc, Lạc Như Tuyết đã nghĩ rằng không có ai xinh đẹp hơn nữa. Nhưng bây giờ ý kiến đó đã bị bác bỏ

Lạc Như Tuyết nhìn Mị Cơ đến phát ngốc, hoàn toàn đã quên đi sự tức giận vừa rồi

Mị Cơ bước lại gần Lạc Như Tuyết thêm một chút nữa, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, gương mặt yêu mị tới gần, đôi môi đỏ hé mở

“ Tỷ tỷ có đẹp hay không?”

Lạc Như Tuyết vô thức mà gật đầu, hoàn toàn không biết tiếp sau đó chính là ác mộng cả đời của nàng

“ Vậy... có muốn hay không?”

Lạc Như Tuyết bị câu nói này thức tỉnh, đẩy Mị Cơ ra, hét lên

“ Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện tròn tẩm cung của bổn công chúa? Người đâu có thích khác! Người đâu?”

Trả lời Lạc Như Tuyết chính là sự im lặng, không có ai tiến vào. Trong lòng Lạc Như Tuyết càng thêm sợ hãi

Mị Cơ dùng ngón tay đùa nghịch với mấy sợi tóc, khẽ nói

“ Vô ích thôi! Tỷ tỷ đã lập kết giới xung quanh đây rồi, không ai có thể vào!”

Nói xong, Mị Cơ nâng chân bước tới gần Lạc như Tuyết, nàng hoảng sở lùi lại

Lạc Như Tuyết hiện tại đã biết người xinh đẹp trước mắt lại vô cùng đáng sợ

Mị Cơ nâng tay lên, Lạc Như Tuyết trực tiếp bay lên gường. Mị Cơ giữ chặt hai tay Lạc Như Tuyết

“ Ta là công chúa Vũ Quốc! Nếu ta sảy ra chuyện gì, phụ hoàng ta sẽ không tha cho ngươi!”

Lời đe doạ này căn bản không doạ được Mị Cơ, Lạc Như Tuyết muốn vùng vẫy thoát ra nhưng cũng chỉ tốn công vô ích

Mị Cơ ghé sát tai nàng thì thầm nói:“ Ngoan ngoãn để tỷ tỷ thương ngươi!”

Không chút thương tiếc, Mị Cơ đem toàn bộ y phục trên người Lạc Như Tuyết xé rách

Tiếp sau đó, trong căn phòng lớn chỉ còn lại tiếng khóc lóc, cầu xin, tiếng kêu của Lạc Như Tuyết, bên ngoài lại không hề có một chút âm thanh nào vọng ra

Hồng Nguyệt lâu

“ Công tử, sắp tới là mừng thọ thái hậu, bên phía Thừa Tướng phủ chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Ninh tiểu thư, vậy có cần phái người giúp hay không?”

Hồng Nương đứng một bên cung kính nói, Cửu U Huyền lắc đầu:“ Không...”

Ầm!

Chưa kịp nói xong, một tiếng động lớn truyền tới. Nàng hơi nhíu mày

Hỗn Độn y phục xộc xệch chạy vào, mở toang cửa phòng mặc kệ là ai đang ở bên trong

“ Cửu công tử, mau nghĩ cách cứu chủ nhân!”

Khí tức này căn bản không bình thường, nó nó mang lại cho ta cảm giác rợn người

“ Hắn đang ở đâu?”

“ Kỳ Lân và mấy người khác đang cố giữ chủ nhân còn ta chạy đi tìm ngươi, mau lên nếu không sẽ không kịp!”

Nàng cũng cảm nhận được chuyện này rất nghiêm trọng, thuấn di tới chỗ hắn

Tiếng động trên cũng đã khiến rất nhiều người chú ý. Nhưng bởi vì đang là đêm, còn đang mơ ngủ hơn nữa cũng chỉ có một lần nên tưởng là động đất bèn không để ý nữa ngủ tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.