Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, thầm chửi mình mấy câu, cũng đâu phải chưa từng gặp mỹ nam, thật mất mặt, thật mất mặt, nàng vội vàng xua tay: “Không cần đâu!”
Khương Minh Nguyệt lại tiếp tục lên đường, không dám cúi đầu nữa. Một nén hương sau, tại hiệu thuốc Lương Thị, Khương Minh Nguyệt kể tỉ mỉ tình hình của đệ đệ cho đại phu Lương, sau đó cầm đơn thuốc mới của ông ấy lấy thuốc, nhanh chóng quay trở lại khách sạn.
Một tháng trước, gia đình đột nhiên gặp chuyện không may, cha nương đưa tỷ đệ nàng ra khỏi thành ngay trong đêm, giao cho tổ chức hộ tống lên phía bắc, để họ đến kinh đô nương nhờ tiểu di.
Khi hai tỷ muội sắp đến kinh đô, Khương Minh Hoằng mười một tuổi đột nhiên phát bệnh, sốt cao liên tục, thỉnh thoảng tỉnh táo lại thì liên tục dặn nàng không được vào kinh, không được nương nhờ tiểu di.
Khương Minh Nguyệt nghe theo lời đệ đệ, chủ yếu là nàng cũng không muốn nương nhờ vào tiểu di và di trượng chưa từng gặp mặt, sống cuộc sống sống nhờ nhà người khác.
Nàng hỏi thăm tổ chức hộ tống những huyện dưới chân hoàng thành, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng đã đưa người đệ đệ đang bị bệnh dừng lại ở nơi chỉ cách kinh đô năm dặm.
Huyện Uyên Bình.
Tuy Uyên Bình chỉ là một huyện thành, nhưng vì gần kinh đô, lại có bến tàu duy nhất ra vào kinh đô, nên không chỉ phồn hoa mà trị an cũng rất tốt.
Tất nhiên, ngoài những điều đó ra, điều quan trọng nhất là Uyên Bình nhân kiệt địa linh, tư thục nhiều, thuận lợi cho việc đệ đệ sau này khoa cử nhập sĩ.
Cửa sau khách sạn, Khương Minh Nguyệt mở cửa bước vào, để tiện chăm sóc đệ đệ đang bị bệnh, nàng đã cố ý thuê một căn tiểu viện độc lập trong khách sạn, tuy chỉ khoảng hơn bốn mươi mét vuông nhưng đầy đủ trọn vẹn, sắc thuốc, rửa mặt đều cực kỳ tiện lợi.
Nàng bỏ thuốc đi vào phòng ngủ xem đệ đệ vẫn chưa tỉnh, đưa tay sờ lại trán đệ đệ, ừ, đã hoàn toàn hết sốt rồi! Khương Minh Nguyệt yên tâm lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong bếp, nàng mất một lúc lâu mà vẫn không châm được lửa, thật là một sự thất bại, hai kiếp, nàng đã sống trọn vẹn hai kiếp mà thậm chí còn không châm được lửa, thật mất mặt!
Kiếp trước nàng xuất thân từ gia đình quyền quý, lại vì bị bệnh tim bẩm sinh nên người nhà rất cưng chiều nàng, có thể nói là mười ngón tay không dính nước.
Tuy kiếp này nàng xuyên không đến thời cổ đại, hoàn cảnh gia đình cũng không bằng kiếp trước, nhưng ở Nguyên Giang phủ, Giang Nam cũng là một trong những gia tộc lớn, trong nhà có rất nhiều người hầu, nàng đã sống mười sáu năm cuộc sống cơm bưng nước rót.