Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vậy những việc thô thiển như giặt giũ, nấu cơm, chặt củi, nhóm lửa, v.v. Nàng thực sự chưa từng làm.
Khương Minh Nguyệt nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục nhóm lửa, lần này mất bốn tờ giấy, cuối cùng nàng cũng nhóm được lửa một lần nữa, lập tức cảm thấy vô cùng tự hào.
Một khắc sau, nàng bưng thuốc, bữa sáng đi vào phòng ngủ, nhìn đệ đệ đã tỉnh dậy, dịu dàng nói: “Tiểu Hoằng, ăn cơm thôi!”
Khương Minh Hoằng đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần nhà, nghe thấy giọngtỷ tỷ, liền quay đầu nhìn về phía nàng.
“Người đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Khương Minh Nguyệt đặt khay xuống, đi đến bên giường đỡ đệ đệ ngồi dậy, ân cần kê một chiếc chăn sau lưng đệ đệ, như vậy đệ đệ sẽ dựa vào thoải mái hơn.
Khương Minh Hoằng lặng lẽ nhìn tỷ tỷ, cho đến tận bây giờ vẫn có cảm giác “càng gần quê hương càng thêm sợ hãi”, đệ đệ rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp, mơ tỉnh rồitỷ tỷ sẽ biến mất.
Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ vẫn không trả lời, đưa tay lên trán đệ đệ.
“Vẫn rất khó chịu sao?”
Nàng vừa dứt lời, đệ đệ đột nhiên lao vào lòng nàng, ôm chặt lấy nàng.
Ngay từ đầu khi đệ đệ mới phát bệnh, Khương Minh Nguyệt đã phát hiện ra sự bất thường của đệ đệ, tuy họ là tỷ đệ ruột nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều được người nhà cưng chiều lớn lên, chỉ cần nàng vui vẻ, thế nào cũng được.
Mọi chuyện người nhà đều sắp xếp ổn thỏa cho nàng, không đến lượt nàng phải lo lắng, vì vậy trong suốt những năm qua, Khương Minh Nguyệt sống rất an nhàn, điều này khiến tính cách nàng trở nên đơn thuần, hơi yếu đuối, hoạt bát, không chịu được khổ và có phần kiêu căng.
Khương Minh Hoằng thì hoàn toàn khác nàng, lại vì đệ đệ là nam đinh duy nhất trong nhà, tương lai phải kế thừa gia nghiệp, chống đỡ gia môn, nên cha đệ đệ yêu cầu rất cao đối với đệ đệ, ngày thường cũng rất nghiêm khắc, may mắn là đệ đệ thông minh và kiên cường, bất kể chuyện gì cũng chỉ cần nói một lần là hiểu ngay.
Ba tuổi bắt đầu học tập, sáu tuổi bắt đầu theo cha đệ đệ ra ngoài tiếp xúc, tuy đệ đệ nhỏ nhưng còn chín chắn, độc lập, hiểu chuyện hơn nàng.
Ở Đại Sở, nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng chiếu, huống chi đệ đệ đã mười một tuổi, còn nàng đã đến tuổi xuất giá, tuy tình cảm tỷ đệ tốt nhưng đã ba năm rồi đệ đệ không gần gũi, dựa dẫm vào cô như vậy.
Khương Minh Nguyệt cúi mắt nhìn thiếu niên nhỏ bé trong lòng, nghĩ đến những ngày đệ đệ sốt cao liên tục, nói những lời mơ hồ đứt quãng, đôi mắt linh động hơi lóe lên.