Bởi vì có chút nguyên nhân không thể nói ra, Thọ Hỉ cũng thức dậy rất muộn. Bởi vậy hắn mới có thể nhìn thấy người mà hắn có nghĩ thế nào cũng sẽ không nghĩ đến ở trên bàn cơm.
Thọ Hỉ trừng mắt nhìn chằm chằm người đang ngồi bên cạnh Tô Niệm Thanh, hồi lâu vẫn chưa nói được câu nào.
“Làm sao vậy?” Tô Ánh Tử đi sau đẩy người đang chặn trước cửa, lúc nhìn vào trong phòng cũng phải sửng sốt.
Tô Niệm Thanh trước nay chẳng thích ăn tôm đang xắn tay áo cẩn thận lột vỏ tôm, sau đó đặt vào bát bên cạnh.
Mà Thư Cẩn thì xụ mặt không nói câu nào.
“Không thích ăn tôm sao?” Tô Niệm Thanh cười hỏi.
Thư Cẩn không đáp, nhưng vẫn gắp con tôm đã được hắn lột sạch vỏ lên ăn.
Hành động kỳ lạ khiến hai người đang đứng ngoài cửa nhìn vào phải trợn mắt há mồm.
“Niệm, Niệm Thanh ca…” Thọ Hỉ do dự chào một tiếng. Rốt cuộc có nên ngồi xuống không? Hay hiện tại nên xoay người bước đi? Nhưng hắn thật sự hiếu kỳ về quan hệ giữa hai người…
“Thọ Hỉ cũng chưa ăn cơm?” Tô Niệm Thanh ngẩng đầu, vẫn tươi cười như trước.
Thọ Hỉ quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Tử để cầu trợ, người phía sau kéo tay hắn, thoải mái ngồi xuống đối diện hai người kia.
Thấy Thư Cẩn không ngẩng đầu lên, Thọ Hỉ nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhếch môi, hướng sang gã chào hỏi một tiếng: “Thư Cẩn sao đến đây cũng không nói cho chúng ta biết? Uổng cho ta còn là bằng hữu của ngươi.”
“Ta thấy ngươi với Tô Ánh Tử thân thiết nên không muốn đi gây trở ngại.” Thư Cẩn rốt cuộc nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ tươi cười khiêu khích đã lâu không thấy.
Khuôn mặt Thọ Hỉ đột nhiên đỏ lên, muốn phủ nhận cũng không có sức. Vẫn là Tô Ánh Tử giữ vững được, quan sát gã, cố ý hỏi: “Đêm qua ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Tại sao đến bây giờ mới cùng Niệm Thanh ca ra ăn cơm?”
“Bởi vì chủ nhà là ta đây rất vô dụng, đến bây giờ mới ngủ dậy. Cho nên y cũng không tới tìm ta.” Tô Niệm Thanh đột nhiên nói chen vào, thay Thư Cẩn hóa giải nan đề này.
“Niệm Thanh ca sao muộn thế này mới dậy? Không phải vào triều sớm à?” Tô Ánh Tử tuy cũng tò mò nhưng vẫn nhẫn nại.
“Ta xin phép.” Tô Niệm Thanh tiếp tục lột vỏ tôm.
Thọ Hỉ rất muốn hỏi: là vì Thư Cẩn sao?
“Đêm qua thân thể không thoải mái nên mới bảo Vô Hoa xin nghỉ giúp ta, không ngờ đột nhiên có khách quý tới.” Tô Niệm Thanh giống như hiểu được ý nghĩ của Thọ Hỉ, lại dập tắt ngờ vực vô căn của hắn.
Thư Cẩn đỏ mặt, hừ một tiếng, tiếp tục ăn tôm đã bóc vỏ.
Thọ Hỉ khó tin nhìn chằm chằm thiếu niên từng ở trước mặt mình cuồng vọng phóng túng hiện giờ lại trở nên trẻ con không khác gì mình.
Hắn lại nhìn về phía Tô Ánh Tử, thấy trong mắt đối phương cũng đang có kinh ngạc.
Thọ Hỉ nghĩ tới bản thân chỉ có lúc ở trước mặt người mình thích mới có thể lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên như thế. Vậy Thư Cẩn phải chăng cũng là vì nguyên nhân này?
Niệm Thanh ca, huynh rốt cuộc đã dùng phương pháp gì mà thuần hóa được bạch lang đơn độc kiêu ngạo này nhu thuận như vậy?
Bữa ăn không tính là cơm trưa này thật sự quỷ dị, Tô Niệm Thanh ăn xong liền nói muốn dẫn Thư Cẩn đi dạo chơi kinh thành, Thọ Hỉ rất muốn bám theo nhưng Tô Ánh Tử cảnh giác hơn hắn, phát hiện ý nghĩa đằng sau gương mặt tươi cười của đại ca, lập tức giữ chặt tay Thọ Hỉ, ngăn cản thảm kịch phát sinh.
Thọ Hỉ quay đầu nhìn Tô Ánh Tử, móc ra một miếng bạc vụn, vẻ mặt nghiêm túc: “Chúng ta đánh cược chứ?”
“Cược cái gì?” Đã quen với việc hắn thình lình nảy ra kì tư diệu tưởng, Tô Ánh Tử cũng lấy một viên bạc vụn đặt lên tay hắn.
“Cược Thư Cẩn làm mặt trên hay Niệm Thanh ca làm mặt trên.”
“… Ngươi cược ai?”
“Thư Cẩn.” Thọ Hỉ hung tợn cười. Hắn cho rằng hắn hiểu rõ Thư Cẩn, hay ít nhất hắn hiểu rõ Thư Cẩn ở Thiên Lộc thành có vô số nam sủng kia.
Tô Ánh Tử quan sát Thọ Hỉ, bỗng nhiên cầm lấy hai miếng bạc vụn trên tay hắn, khóe miệng gợi lên: “Vậy ngươi cứ giao bạc cho ta bảo quản đi. Niệm Thanh ca sẽ không cam tâm ở dưới.”
“Tại sao?!” Bạc của hắn!
“Bởi vì huynh ấy là Tô Niệm Thanh, đại thiếu gia của Tô gia, đại ca của ta.” Tô Ánh Tử đắc ý cười. Người của Tô gia, bất luận thế nào cũng sẽ không để mình trở thành thế yếu. Dù lúc bắt đầu bị vây hạ phong nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ trở thành cường thế.
Tỷ như chính hắn đây.
Thư Cẩn hắt xì một cái.
Tô Niệm Thanh lập tức dừng chân, nghiêng đầu nhìn gã.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Đi xa như vậy, lại không gọi kiệu, Thư Cẩn không thể đoán được người này đang nghĩ cái gì.
“Đi đến chỗ không có ai quấy rầy.” Tô Niệm Thanh cười nhẹ.
Thư Cẩn sửng sốt, lại bị hắn lừa tới nơi hẻo lánh như vậy.
Nơi này phải cách Tô gia ít nhất bốn năm dặm. Tô Niệm Thanh không ngại vất vả đến tận đây là vì muốn mang mình tới tòa nhà lớn trước mắt giống như không có người ở này sao?
Tô Niệm Thanh lại cười, kéo gã vào trong. Trong phòng vừa lúc có một lão nhân xách theo một cái mộc dũng đi ra, trông thấy Tô Niệm Thanh, vừa mừng vừa sợ: “Đại thiếu gia, ngài đã tới?”
“Ừm, thứ trong viện thế nào rồi?” Xem ra Tô Niệm Thanh khá tín nhiệm lão nhân.
“Đều rất đẹp! Hiện tại vừa đúng mùa!” Lão nhân cười đến nỗi nếp nhăn dồn hết vào một chỗ, lại nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tô Niệm Thanh, lập tức xua tay nói: “Vậy thiếu gia, tôi đi trước.”
Tô Niệm Thanh gật đầu, kéo Thư Cẩn đang không hiểu gì vào đình viện.
Xuyên qua rừng trúc thật dài mới vào đến phòng. Thư Cẩn nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Niệm Thanh, nhịn không được hỏi: “Đây là trạch viện do chính ngươi mua?”
Tô Niệm Thanh gật đầu: “Là của ta, rất ít người biết.”
Nói xong liền dẫn gã vào một gian phòng. Trong phòng bài trí không khác lắm so với gian phòng ở Tô gia, chỉ là trên bàn có đặt một chiếc bình hoa, bên trong cắm đầy hoa cúc đang nở rộ.
Tô Niệm Thanh đẩy tất cả cửa sổ trong phòng ra, lúc này Thư Cẩn mới hiểu được lý do hắn mang mình tới nơi này.
Ngoài cửa đâu đâu cũng là hoa cúc đang nở rộ. Ngay cả không khí cũng mang theo hương hoa cúc thoang thoảng.
Thư Cẩn ngẩn người nhìn những đóa hoa đang lay động trong gió, lẩm bẩm: “Ta còn tưởng ngươi thích hoa quế.”
“Ta thích hoa quế, đó là vì nó ngọt. Nhưng hoa cúc có dáng vẻ khác, nhan sắc khác, có thể chậm rãi nghiên cứu, chậm rãi thưởng thức.” Tô Niệm Thanh cười nói. Giống như người nào đó. Quá thuần khiết ngược lại dễ dàng chán ngán, chỉ có trong ngoài hoàn toàn bất đồng mới có giá trị để thưởng thức.
Thư Cẩn nhìn chằm chằm một chậu cúc lớn đặt ngay cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Nếu ta hủy nó, ngươi sẽ thế nào?” Hỏi xong liền quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo khiêu khích.
“Vậy thì trồng lại một chậu.” Tô Niệm Thanh cũng không hề tức giận.
“… Nếu ta hủy cả ngươi?” Thư Cẩn trừng hắn.
“Nhưng ngươi không phải sẽ đau lòng sao?” Tô Niệm Thanh hỏi lại.
“Ai đau lòng!” Thư Cẩn phản bác theo thói quen nhưng đang nói đã bị che miệng.
Gã ngọ nguậy một chút, nhưng nghĩ đến bốn phía không có người, không cần phải che giấu nữa, liền trực tiếp ôm cổ Tô Niệm Thanh.
Kỳ thật gã thích. Vô cùng thích. Nếu chỉ có hai người bọn họ, gã cam nguyện cứ như vậy mà ôm người kia, không hề cố kỵ mà hôn hắn, làm càng nhiều chuyện nữa.
Khóe mắt quét khắp phòng, bên giường còn có một cái ghế dựa khá thoải mái, Thư Cẩn lập tức đè Tô Niệm Thanh ngã lên ghế dựa, từ bên trên nhìn xuống, khiêu khích nói: “Chuyện lúc sáng có phải nên tiếp tục?”
Tô Niệm Thanh ngưng lại một chút, liền cười nói: “Chúng ta có phải nên đánh cược?”
“Lại cược cái gì?” Trong lòng có loại dự cảm mơ hồ.
Tô Niệm Thanh lại cười đến là ôn nhu.
Dù sao cũng không thể quyết định ai trên ai dưới như vậy chứ? Mọi việc đều phải có quy củ nhất định, đúng không?