Thoáng đẩy người bên trên ra, Tô Niệm Thanh lấy từ trong ngực ra một đồng tiền. Thư Cẩn khó hiểu nhíu mày: “Tung đồng xu?”
Vậy mà đối phương lại tươi cười gật đầu. “Đây không phải là cách đơn giản nhất, công bằng nhất sao?”
“Chúng ta cược cái gì?” Lựa chọn cách thức gì Thư Cẩn cũng không để ý, gã để ý chính là nội dung đánh cược.
Tô Niệm Thanh nhoài người dậy, bám vào bên tai gã, thấp giọng nói một câu: “Người thắng ở trên, thế nào?”
Người đang đè bên trên nhất thời cứng ngắc.
Gã cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Tuy nói Tô Niệm Thanh lớn tuổi hơn nhưng dáng vẻ mong manh kia nhìn thế nào cũng thích hợp bị mình đặt ở dưới thân… Đương nhiên đại bộ phận nguyên nhân là bởi gã chưa từng có kinh nghiệm ở dưới.
“Ngươi khẳng định?” Gã nhướng mi, thần sắc rất không tự nhiên.
“Ta có khi nào bày ra trò đùa?” Tô Niệm Thanh nói xong quả nhiên liền sửa sang lại y phục hỗn độn của mình, tựa hồ đang chờ thời khắc bản thân nắm đại quyền trong tay.
“… Vậy vẫn là quên đi.” Hứng thú mới vừa dấy lên bị dập tắt hơn phân nửa, Thư Cẩn đang muốn đứng dậy, Tô Niệm Thanh lại chủ động kéo gã xuống, cười nhẹ nói: “Chẳng lẽ không tín nhiệm ta như vậy?”
Dù tín nhiệm cũng không thể tùy tiện quyết định quyền chủ động ở trên tay ai nha? Thư Cẩn không nói gì.
“Ta cũng là nam nhân vậy.” Tô Niệm Thanh kéo gã xuống, làm cho tai gã dán ngay bên miệng mình: “Chẳng lẽ ta không thể có một cơ hội? Chúng ta không phải ngang hàng sao?”
Hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, Thư Cẩn bật dậy, sắc mặt đỏ ửng trừng hắn. Được lắm! Nam nhân này hoàn toàn khiến cho mình biết cái gì là vùng cấm. Nam sủng trước kia khiêu khích, so với nhất cử nhất động của nam nhân này tựa hồ chỉ tiểu khoa nhi mà thôi.
“Có muốn đánh cuộc thử xem? Biết đâu sẽ chẳng có chuyện gì thay đổi?” Cặp mắt cong thành hình trăng non kia mang theo ý khiêu khích.
Thư Cẩn trừng hắn, vẫn do dự một hồi, cuối cùng hừ một tiếng coi như là nhận lời.
Ý cười của Tô Niệm Thanh càng sâu: “Ngươi đoán trước là được.”
“Chính diện.” Thư Cẩn không cần suy nghĩ.
Đồng tiền tung lên, rơi vào lòng bàn tay Tô Niệm Thanh, hắn mở ra, Thư Cẩn thấp thỏm nhìn qua lập tức sững sờ tại chỗ.
Phản diện. Khó trách gia hỏa kia lại cười vui vẻ như vậy.
“Nguyện thua cuộc?” Hắn cố ý kề sát đến mà hỏi.
Cắn răng, lại nhìn đồng tiền kia, Thư Cẩn hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: “Nguyện thua cuộc.”
Lời còn chưa dứt thì làn môi mang theo vị ngọt của quế hoa liền kề lên, Thư Cẩn hít một hơi, không hề kháng cự, một bàn tay lành lạnh lập tức luồn vào y nội.
Hết thảy giống như đã sớm thành thói quen, lúc Tô Niệm Thanh áp lên người mình thế nhưng không hề có cảm giác xa lạ, khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia sớm trở nên ác liệt, mà lúc y phục trên người trượt đến eo, vẻ mị hoặc mang theo tính xâm lược kia khiến Thư Cẩn sửng sốt rất lâu.
Gã từng nhìn thấy người này dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc ở trước mặt bá quan, gã cũng từng nhìn thấy người này dáng vẻ ôn nhu sủng ái lúc ở trước mặt đệ đệ, rốt cuộc người nào mới là Tô Niệm Thanh? Người nào mới thật sự là Tô Niệm Thanh? “… Ngươi là tên âm hiểm…” Lúc hắn cắn lên hầu gian mình, Thư Cẩn nhịn không được nhíu mày nói.
Tô Niệm Thanh chỉ cười không đáp, tựa hồ thừa nhận cách nói này.
Thư Cẩn không hề cảm thấy một chút không thoải mái. Người này tuy mới chỉ thể nghiệm một lần nam nam hoan hảo nhưng lại học được rất nhanh, phương pháp khiêu khích của gã toàn bộ bị học hết, lại còn phát huy gấp bội, khiến Thư Cẩn mấy lần hận không thể xoay người qua trực tiếp áp đảo.
Tiếc là thua cuộc.
Tô Niệm Thanh hiểu được điểm này càng thêm ác liệt. Bàn tay bởi vì tình dục mà nóng lên lúc tham tới hạ thân Thư Cẩn rất nhanh liền khiêu khích dục vọng của gã dâng lên. Thư Cẩn ngẩng đầu nhìn chòng chọc gương mặt quen biết chưa bao lâu kia, nhớ tới hết thảy những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trái tim càng lúc càng đập mạnh.
Sau đó trái tim bỗng nhiên dừng lại một chút.
Tô Niệm Thanh đưa tay lên, nhìn dịch thể nồng đặc đang dính ở bụng, vẻ tươi cười liền trở nên ôn nhu khó nói thành lời.
“Ta thích ngươi.”
Thư Cẩn ngây người tại chỗ, cổ họng giống như bị lấp đầy.
Vốn còn có thể miễn cưỡng giả vờ như không có việc gì, vậy mà lúc này lại bị người bóc trần. Bởi vì vẫn chưa hề nói ra nên còn có thể duy trì gió êm sóng lặng ở bên ngoài – dù rằng bên trong sớm đã sinh ra sóng ngầm mãnh liệt.
Nhưng người này sao có thể phá hủy biểu hiện giả dối yếu ớt đó trong nháy mắt? Sau này còn có thể làm bộ không quan tâm sao?
“Vốn chỉ là một chút, hiện tại… dường như đã nhiều đến nỗi ta có muốn không nói ra cũng không thể, ngươi bảo phải làm sao bây giờ?” Tô Niệm Thanh tới lúc này vẫn không quên trêu đùa. Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ?
Trong lòng rõ ràng mừng rỡ như điên nhưng sâu bên trong lại đau buốt vô cùng. Rất muốn gật đầu nhưng nước mắt lại giống như chỉ cần gật đầu sẽ rơi xuống. Rõ ràng phải cực kỳ cao hứng mới đúng, vậy mà tại sao lại khổ sở vô cùng?
“… Ngươi gạt người.” Gã rốt cuộc trả lời như vậy. Nhưng thanh âm nghẹn ngào không cách nào che giấu được.
Tô Niệm Thanh hình như không muốn biện bạch, bỗng nhiên lại hôn gã, hồi lâu mới nhẹ giọng thở dài: “Nếu chỉ là gạt người, vậy thì thoải mái biết bao?”
Bọn họ có thể tránh ở nơi không người quấy rầy này bao lâu? Phía sau hắn là triều đình bách quan, phía sau gã là ma giáo chúng đồ, ai cũng không thể đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời này, sau đó trải qua cuộc sống như mình mong muốn. Lại càng đừng nói đến chuyện cùng một nam nhân luyến ái, cùng một người thân phận hoàn toàn bất đồng mến nhau.
Thư Cẩn nghe hắn thầm thì, không nói tiếng nào.
Chính mình cũng chẳng hề để ý đến những chuyện phức tạp phía sau đó, nhưng hai tay đã dính đầy máu tươi liệu còn có thể tiếp tục thản nhiên chạm vào nam nhân sạch sẽ đến mức khiến người kính sợ này? Nhưng Tô Niệm Thanh giống như có thuật đọc tâm, cầm ngón tay gã lên, nhẹ nhàng xoa nắn khớp xương của gã, cười nói: “Nhưng vẫn rất thích, vậy có biện pháp gì?”
“Ngươi nói nhiều quá!” Thư Cẩn chỉ ném ra những lời này, sau đó lại chủ động kề lên.
Gã bỗng nhiên bắt đầu hâm mộ dũng khí của Tô Niệm Thanh. Những lời này không phải ai cũng có thể nói ra được, tỷ như gã hiện tại đây. Rõ ràng chỉ là chuyện mở miệng ngậm miệng, ấy vậy mà so với dùng thân thể để hấp dẫn còn khiến người xấu hổ hơn.
Nhưng những thứ thuộc về gã, gã tuyệt không chắp tay nhường cho người khác, dù cho tương lai có tràn ngập những gian nan chưa biết. Nếu nói không nên lời, lại sợ làm mất, vậy cũng chỉ có thể dùng thân thể để giải thích, không phải sao?
“Tô Niệm Thanh, ngươi rốt cuộc coi trọng cái gì?” Giữa lúc tình dục đang nồng, Thư Cẩn áp chế tiếng rên rỉ của mình, gian nan nói ra vấn đề nghi hoặc đã lâu này.
Tô Niệm Thanh vén mấy sợi tóc phủ trên trán gã, lộ ra gương mặt tinh tế tuyệt diễm, sau đó khẽ cười trả lời: “…Nếu nói ra, ngươi có thể bỏ được sao?”
Thư Cẩn hoang mang mở mắt. Bỏ cái gì?
“Bỏ tính tình này, bỏ những thói quen này, ta có lẽ sẽ không thích ngươi?”
“… Ta còn nghĩ là ngươi thích khuôn mặt này.”
“… Ừm…” Hắn cư nhiên có chút chần chừ.
“… Chết tiệt, ngươi quả nhiên cũng thích khuôn mặt này?!”
“Ta còn chưa nói.” Tô Niệm Thanh vội vàng ấn vai gã xuống, không cho gã đứng dậy. Ai, rõ ràng đang làm đến cao trào, sao tự nhiên lại đi hỏi vấn đề dễ gây mâu thuẫn này? “Vậy ngươi nói!” Đôi mày xinh đẹp dựng thẳng lên.
“… Nếu ngay cả này khuôn mặt cũng thích, vậy ngươi có sửa thế nào thì ta cũng chỉ có thể thích ngươi? Có phải là hơi quá ích kỷ?” Tô Niệm Thanh cười đến là bất đắc dĩ. Mà người dưới thân từ mang tai đến ngón chân đều đã đỏ lên.
Vậy mới nói, lời này ngàn vạn lần không thể nói ra. Lực sát thương thật sự quá mạnh.
Không đến thời khắc mấu chốt, hắn không muốn lấy ra nữa. Tô Niệm Thanh nghĩ thầm như vậy, vẫn mãn nguyện thừa cơ mà vào nhằm đền bù, ăn cho sạch sẽ.
Hắn đê tiện? Mới không! Ai kêu hài tử này làm mình thích gã trước?
Người thích trước so ra vẫn đáng thương hơn đúng không?