Tiêu Nhiên Mộng

Chương 91: Chương 91: Chương 21: Lạc Phong




Bàn tay gắp thức ăn cho tôi của Kì Nhiên thoáng dừng. Chàng nhìn kỹ Mã Oánh Yến, giọng bâng quơ:"Quả đúng là Tranh nhi."

Tôi thẫn người, khóe môi nhếch lên:"Một trong bảy Thánh nữ?"

"Sao nàng biết chuyện bảy Thánh nữ?" Kì Nhiên nhíu mày, đặt thức ăn vào bát tôi, còn tôi lại cố gắng ăn cho hết.

"Thiên Thiên nói cho em biết. Phải rồi, Thiên Thiên là người áo xanh ấy."

Kì Nhiên giật mình gật đầu, tiếp:"Tranh nhi không phải là một trong bảy Thánh nữ. Thật ra, bảy Thánh nữ ấy, sáu năm trước đã qua đời ba người. Tranh nhi, muội ấy.." Kì Nhiên bỗng ngừng lại, nhìn thoáng qua Bộ Sát mặt không thay đổi rồi mới nói,"Muội ấy là muội muội của Hồng Tụ."

Hồng Tụ? Tôi cắn cắn đầu đũa, nghiêng đầu suy tư nửa ngày mới thấy cái tên này rất quen..." A! Chính là cô gái áo hồng chặn muội ở cửa cung Trường Thanh của Thái hậu. Phải vậy không Bộ Sát?"

Bộ Sát gật gật đầu, tiếp tục uống rượu.

"Huynh chỉ uống rượu ngồi nhìn thôi mà không dùng gì sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn huynh ấy, gắp một ít vào trong chén của Bộ Sát,"Này, muội nhớ hôm đó rời khỏi cung Trường Thanh hình như có nghe huynh và cô ấy nói chuyện" Nhưng nói cái gì ấy nhỉ?

Tiếng nhạc du dương bỗng uyển chuyển vút lên rồi dần dần trầm xuống. Giọng Mã Oánh Yến thanh thanh vang lên:"Khúc nhạc mà Oánh Yến đánh hôm nay, lời ca không phải do Oánh Yến tự viết, mà là do một người bạn ghi chép lại."

Giọng nói của cô ấy êm ái hòa nhã, từng tiếng ngân dài thành dư âm nhỏ nhẹ lượn lờ bên tai. Mười ngón tay thon dài nhỏ nhắn chợt cử động, âm điệu tuôn tràn khiến kẻ khác bất giác say mê.

"Hôm ấy vừa nghe thấy, Oánh Yến liền yêu thích không thôi nên có ý tấu riêng lúc này một bản cùng chia sẻ với các vị."

Trong lâu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt rồi từ từ lắng xuống. Đến khi tất cả hoàn toàn im lặng, mười ngón tay Mã Oánh Yến gảy nhẹ, khúc nhạc du dương yên bình ngân lên. Giọng Mã Oánh Yến trầm bổng cất cao.

Đây. đây là...

Bàn tay gắp rau của tôi cứng lại ngay tức khắc. Món ăn trên đầu đũa trúc run run theo tiếng nhạc, muốn ngừng lại cũng không được.

"Sao vậy?" Kì Nhiên đang nghiêng đầu lắng nghe rất chăm chú nên không phát hiện được sự khác thường của tôi. Trái lại Bộ Sát vốn không mấy hứng thú với những việc thế này nên lập tức nhận ra ngay. Huynh ấy lạnh giọng hỏi.

Nghe thấy tiếng, Kì Nhiên quay đầu. Lúc này, giọng hát của Mã Oánh Yến trở nên êm ái hơn bao giờ hết, nhẹ nhàng ngân lên.

"Mỗi một lần.

Đều bồi hồi kiên cường trong cô đơn.

Mỗi một lần

Cho dù bị tổn thương

Cũng quyết không để lệ tuôn trào

Ta biết

Ta vẫn có một đôi cánh vô hình

"

"A —" Một người kêu nhỏ, "Tôi biết khúc nhạc này."

Mọi người vốn đang say mê lắng nghe vừa toan tức giận thì khi nghe được lời này đều không khỏi đè thấp giọng hỏi.

"Mọi người không biết sao? Nửa năm trước, khúc nhạc này đã trở thành một truyền kì ở Nghiệp thành, Kì quốc. Gần như mọi người ai cũng tranh nhau chép lại lời hát nhưng không ai có thể có được đầy đủ bản gốc."

Tay tôi run bắn, đặt thức ăn trở lại bát, trán đã hơi thấm mồ hôi.

"Chẳng lẽ, đây là là bài hát kinh động thế nhân mà đương kim Hoàng hậu Cầm Trữ của Kì quốc đã tự mình gảy trước khi lên thuyền xuất giá?!"

“Ta nhìn thấy

Tất cả giấc mộng rồi cũng sẽ bừng nở.

Bao năm theo đuổi

Tiếng ca trong trẻo nhẹ nhàng.

"

Mã Oánh Yến bỏ ngoài tai những lời đàm luận không phải phép của mọi người mà chỉ cười nhẹ, để cảm xúc tan vào lời ca.

Tôi khó khăn nuốt nước bọt, ngước lên nhìn đôi mắt mở to của Kì Nhiên và Bộ Sát mà cười gượng mấy tiếng:"Đó thật ra cũng không phải là muội viết ra đâu. Hai người chắc hẳn biết rất rõ, đó chính là.. một bài hát rất được yêu thích ở thế giới của muội thôi."

Tiếng xì xầm của mọi người lại loáng thoáng lọt vào tai.

"Không ngờ là một nữ tử bán nước cầu vinh, dám bán đứng ngay cả phụ thân của mình là có thể hát một bài như thế."

"Không thể nói như vậy được." Một giọng nữ bất bình kêu khẽ,"Nghe đâu, vị Hoàng hậu đó yêu Kì đế vô cùng. Dù biết là đại nghịch bất đạo, nhưng vì tình yêu, người đã không thể không cam tâm bị lợi dụng đó."

"Đúng đó!" Giọng nữ ấy lại liến thoắng,"Sư huynh, huynh vốn không hiểu rồi. Đối với nữ nhân mà nói, vì người mình yêu, không có gì là không thể làm. Hoàng hậu Cầm Trữ này tuy rằng không đáng kính nể nhưng lại làm người ta thương tiếc, tin chắc là Kì đế cũng nhất định"

Tôi nghe không lọt được câu kế tiếp nữa, mặt cúi gằm chỉ thiếu nước úp vào bát. Tôi thầm rủa hai cô nàng bày vẻ đồng cảm lắm chuyện kia. Xì! Nghe nói hả, nghe người nào nhiều chuyện thế không biết? Ớ.

Vừa ngẩng lên, tôi đã bắt gặp khuôn mặt lạnh như tiền của Bộ Sát và Kì Nhiên đang nhíu mày nhìn tôi. Thần sắc Kì Nhiên trầm đi, lại có vẻ như đang rất chăm chú lắng nghe lời khúc nhạc.

Không kềm được, tôi quay đầu lại, nheo mắt nhìn Mã Oánh Yến đang gảy đàn xướng ca. Nụ cười thấp thoáng, tiếng hát vô bi vô hỉ từng câu, từng chữ len lỏi vào lòng người. Linh hồn như rời khỏi thể xác, lãng đãng về bờ biển nửa năm trước, về bên bản thân khi mang trong mình trái tim vằn vện những tổn thương nhưng cũng đầy ắp những khát vọng.

Xiêm y đỏ thắm, tóc mai đen tuyền, lời ca lanh lảnh. Mắt trong như nước, bừng tỉnh như mộng.

"Không nghĩ nữa

Dù vầng thái dương của họ đẹp đến dường nào.

Ta nhìn thấy

Ánh tà dương từng ngày

Rồi cũng sẽ có lúc đổi thay

.

Để cuối cùng

Khi ta tung bay

Có lòng ngóng trông mà không còn sợ hãi.

Đâu phải nhờ gió mà bay xa.

..."

Khúc nhạc kết thúc, giai nhân đã sớm rời khỏi. Những người ngồi nghe vẫn còn đắm chìm trong khúc hát chưa hoàn hồn.

Không thể không nói, Mã Oánh Yến hát rất hay, dù là nhịp điệu, kỹ thuật, hay là khả năng thấu hiểu bài ca đều hoàn hảo hơn tôi nhiều. Tôi nghe ra được, đó không còn là một bài hát được yêu thích, mà thực sự là một giai điệu của tâm hồn khoáng đạt.

Mọi người trong quán rượu từ từ ổn định, dù rất tán thưởng, nhưng họ cũng tự trở về vị trí cũ, quay về rôm rả với nhau.

Tưng bừng nhộn nhịp, ngoài bản thân, không ai chú ý đến ai cả.

Tôi gằm mặt ăn cơm, chốc chốc ngẩng lên nhìn gương mặt âm u của Kì Nhiên rồi liếc Bộ Sát cầu cứu.

"Rầm —" Một thanh trường kiếm đặt xuống chiếc bàn chúng tôi đang dùng bữa. Thân kiếm hơi lộ ra khỏi vỏ, lốm đốm vài chỗ hoen gỉ nhưng lại tỏa hàn khí bức người.

Kì Nhiên không ngẩng đầu, uống cạn một ly mới liếc nhìn thanh kiếm, thốt ra hai chữ:"Ngưng Chương?"

"Có mắt nhìn lắm." Người tới xoay nhẹ người ngồi đối diện tôi, giọng trầm thấp hồn hậu có thoáng chút nhu hòa, rất dễ nghe, "Thanh kiếm này đúng là Ngưng Chương, một trong tứ đại thần binh."

Tôi ngước lên nhìn lại. Đó là một người thanh niên trên dưới hai lăm, hai sáu tuổi, vóc dáng ngang tầm Kì Nhiên. Ngũ quan của anh ta nếu tách riêng thì không có gì đặc biệt, nhưng ở gần với nhau lại vô tình có nét nho nhã tuấn tú, cũng có chút đơn thuần như trẻ con.

Có điều, đôi mắt anh ta lại rất sâu, khi thì lóe sáng tinh anh, lúc lại trầm tĩnh chững chạc khiến người khác không thể nhìn thấu. Sắc mặt anh ta hơi tái, nhưng đứng chung với thân hình cao ráo lại hoàn toàn không có vẻ gì là yếu đuối.

Chạm phải ánh mắt tôi, anh ta nhếch miệng cười khẽ để lộ hai chiếc răng khểnh trắng bóc:"Tại hạ là Lạc Phong."

Tôi gật gù, lễ phép đáp lại:"Xin chào." Kì lạ thật, sao tôi cảm thấy người này quen thế nhỉ?

"Tiểu nhị, mang lại đây một bộ chén đũa nữa!" Người tên Lạc Phong này da mặt đúng là dày thật, có như thế thôi mà đã đĩnh đạc ngồi dùng cơm chung bàn với chúng tôi rồi.

Nhưng bên cạnh tôi còn có hai người nọ vẫn lạnh mặt làm như không thấy nên tôi đành phải thở dài... tiếp tục ăn cơm.

"Tiêu Kì Nhiên, ta muốn tỉ thí với huynh một ván." Lạc Phong đảo mắt nhìn Kì Nhiên nở nụ cười thâm thúy.

"Cựu đệ nhất mưu sĩ của Thược đế, kiếm khách đứng đầu thiên hạ — Lạc Phong?" Kì Nhiên đặt đũa xuống, bất ngờ hỏi,"Chúng ta... có quen biết nhau không?"

Tôi hơi giật thót, thoáng nhớ hình như đã từng nghe đến người này một lần. Lạc Phong, năm năm trước từng là một mưu sĩ vô cùng quỷ quyệt dưới tay Phó Kinh, không biết vì sao ba năm trước lại phản bội Thược quốc.

Cũng bởi vì anh ta biết quá nhiều bí mật của Phó Kinh nên Thược đế đã phải huy động gần hết mọi lực lượng truy sát anh ta, nhưng anh ta lại rất thong dong chạy thoát, để anh ta ám sát hết tất cả Hoàng tử ngoại trừ Phó Quân Mạc.

Lời cảnh cáo trần trụi thế này, Thược đế Phó Kinh dù vô cùng kiêng kị nhưng lại không dám lấy chính mạng sống của mình ra làm trò đùa cũng như phái binh tiêu diệt anh ta.

Từ đó về sau, anh ta không hề dốc sức phò tá bất kì một đất nước nào. Nghe đâu anh ta chỉ nhận một vài nhiệm vụ không mấy quan trọng để kiếm sống, chưa từng tận hiến trung thành với ai.

Phàm những ai ngưỡng mộ danh tiếng anh ta đến khiêu chiến hay muốn anh ta quy phục dưới trướng của mình bằng vũ lực đều bị tống về, kết cục rất bi thảm. Đến đây, kiếm khách đệ nhất, một thế hệ mưu sĩ có thể xoay chuyển thế cục thiên hạ —Lạc Phong danh chấn khắp nơi.

Mãi đến nửa năm sau, lực lượng sát thủ Lãnh Nguyệt của Bộ Sát mới xuất hiện khiến người đời kinh sợ gọi là Sát thủ đệ nhất thiên hạ, được xếp ngang hàng. Mà Lạc Phong lại không biết vì sao đột nhiên lúc này lại mai danh ẩn tích, giống như bốc hơi khỏi thế giới này.

Tôi híp mắt đánh giá người bên cạnh một lúc mới cúi đầu tiếp tục dùng cơm mà từ đầu đến cuối vẫn cứ bán tín bán nghi. Bề ngoài người này chẳng có điểm nào giống với nhân vật truyền kì nọ, nhìn cứ trông như một thằng nhóc mới lớn.

Lạc Phong mỉm cười không đáp Kì Nhiên, chỉ vuốt nhẹ Ngưng Chương, thân kiếm tra hết vào vỏ. Rồi đột nhiên anh ta ngẩng đầu, cười thâm thúy:"Đặt cược nào! Hay là dùng cô nương bên cạnh huynh cũng được đấy."

"Khụ khụ —" Tôi nghẹn thức ăn, mặt mũi đỏ gay. Bộ Sát tốt bụng đưa qua một chén trà, tôi vội uống ừng ực mấy ngụm.

Lạnh quá, tôi rùng mình, hốt hoảng nhìn Kì Nhiên nói lớn, chỉ còn kém giơ tay lên thề:"Em tuyệt đối không trêu chọc gì người này. Ngay cả anh ta là ai em cũng không biết!"

"Cô nương, cô nói vậy ta buồn lắm đấy." Lạc Phong nhìn tôi rồi lại nhìn Kì Nhiên, cười tinh quái, "Không nói đến việc cô nương thuận tay lấy mất ngựa của tại hạ đến nay vẫn chưa trả, nhưng chẳng lẽ cô nương lại quên mấy ngày trước trên đường lớn, hai ta môi chạm môi nhanh vậy rồi sao?"

"Á —!!" Tôi rít lên thu hút ánh mắt của gần cả tửu lầu. Quá xấu hổ, tôi gằm mặt vào bát cơm, thở phì phò tức giận,"Hóa ra là anh."

Kiếm khách đệ nhất thiên hạ? Vì sao anh ta lại khiêu chiến với Kì Nhiên mà không phải Bộ Sát? Lòng tôi hơi thắt lại.

Lạc Phong cười kín đáo, phóng mắt về phía Kì Nhiên, đáp rất vu vơ:"Tiền đặt cược chỉ là đùa thôi, nhưng mà có thể nào so một ván với ta không? Thiếu chủ Băng Lăng."

Tôi chấn động. Biết cái tên Tiêu Kì Nhiên thì vẫn không lạ, vì ghi sổ nhà trọ hay những cái khác, Kì Nhiên vẫn chưa bao giờ giấu giếm. Nhưng thân phận Thiếu chủ Băng Lăng..

Tôi ngẩng lên nhìn Kì Nhiên và Bộ Sát, tuy sắc mặt có chăm chú nhưng vẫn trầm ổn không sợ hãi nên lòng cũng dần yên lại.

Kì Nhiên ngước lên, đôi mắt xanh trong như nước nhìn anh ta không gợn sóng, gắp thức ăn vào bát tôi, trả lời rất nhẹ:"Được."

"Nhiều như thế em ăn sao hết chứ?" Nhìn thức ăn càng ngày càng đầy trong bát, tôi than thầm.

"Bộ Sát" Tôi chán chường nhổ cỏ, "Huynh nói xem, hai người bọn họ, ai sẽ thắng?"

"Không biết."

"Không. biết?" Tôi kinh ngạc ngẩng phắt lên, "Võ công của người kia cao hơn cả Kì Nhiên à?"

Bộ Sát khẽ thở dài, lại nhìn thật kĩ lần nữa, gương mặt không có chút biểu hiện gì thêm.

"Người này có nội tức vừa dài vừa khó đoán, như có như không. Còn tâm tư hắn, ta không cảm nhận được một chút gì."

"Ý huynh là.. Kì Nhiên không thể không đồng ý tỉ thí?" Tôi hơi nhíu mày, " Nếu không tỉ thí thì ngay cả Kì Nhiên cũng không thể hoàn toàn bào vệ hai chúng ta?"

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Bộ Sát, thần sắc vô cùng phức tạp nhưng chỉ trong thoáng chốc đã biến mất:"Người này là địch hay là bạn vẫn chưa rõ."

"Ài! Hóa ra là Kì Nhiên đã biết từ sớm. Nhưng sao lại không cho chúng ta đứng quan sát chứ? Chẳng lẽ là sợ bị trông thấy thua à?"

Khóe miệng Bộ Sát giật giật, vừa muốn nói lại thôi.

Bỗng nhiên, huynh ấy thu lại sắc mặt, trầm ngâm kéo mạnh tôi về sau, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, cả người căng cứng.

Sát khí trong chốc lát đã hiện lên. Ngay cả Hắc Phong cũng có thể nhận ra được mối nguy hiểm, kêu lên một tiếng dài.

Tôi cau mày nhìn bốn phía, phát hiện đã có rất nhiều người bao vây chỉ trong thời gian rất ngắn.

"Đã lâu không gặp, Bộ Sát!" Một thanh niên tuấn tú mặc lục y chậm rãi bước ra từ toán người áo đen bịt mặt quái dị. Giọng hắn khi vào tai khiến tôi cảm giác như có loài bò sát nào đó bò lướt qua cơ thể, cả người nổi cơn ớn lạnh.

Nhỉn gương mặt và đôi mắt đầy nét thanh tú láo liên của hắn, tôi nhận ra đó là một trong số những người muốn cướp đá Huyền Vũ mình đã gặp ngày đó ở quận Xương Bình — Tần Nghiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.