Chương 22: Giao đấu
Một tháng trước, đế vương Duẫn Thiên Ngạo và Phó Kinh của hai nước Duẫn, Thược ngay trong cuộc đàm phán ở Kháng Kì thì bị Bộ Sát ám sát, tử vong ngay tại chỗ. Duẫn quốc nhất thời nội loạn, đại hoàng tử và tam hoàng tử kết đảng phái, cả nước vô chủ, vì thế mà sức mạnh ngày càng suy yếu. Mà hoàng thái tử Thược quốc cũng không lên ngôi chỉ vì anh ta đã lập một lời thề vô cùng quan trọng: không báo thù được cho cha mình thì vĩnh viễn không xưng đế.
Trong nhất thời, lòng người khắp thiên hạ rối loạn. Không nói đến Băng Lăng thì tổng giá trị giải thưởng cho mạng Bộ Sát đã cao đến một ngàn vạn lượng.
Hừ! Tôi cười lạnh. Báo thù gì chứ, thật sự là quá nhàm chán. Kẻ muốn Phó Kinh chết nhất chẳng phải cũng chính là hắn ta sao?
Một tay tôi cầm súng đặt sau ót Phó Quân Mạc rồi nhẹ nhàng lách ra sau hắn, một tay bỏ lồng ngực đang phát đau ra để kéo tấm vải đen che mặt hắn xuống.
"Làm sao nàng phát hiện ra ta?" Phó Quân Mạc liếc mắt nhìn tôi, không động đậy nhưng cũng không có vẻ mặt căng thẳng lo sợ của người bị uy hiếp mà chỉ... khá là thâm trầm.
Tôi buông tay, tấm vải đen từ từ rơi xuống. Từng cơn đau ở lồng ngực cũng ngày càng dữ dội rồi biến thành vị tanh ngòn ngọt ở yết hầu. Tôi cố gắng nuốt chúng xuống.
"Là trận pháp 'Tam kiền tứ khôn'." Tôi hơi động đậy ngón tay ở cò súng, khó nhọc trả lời,"Ta vốn cũng không chắc chắn nhưng nhờ vị Tần Nghiệp tốt bụng kia đã nhắc cho ta."
Khóe miệng Phó Quân Mạc giương lên để lộ nụ cười khổ:"Vẫn để lại 'Cửa sống', dù không quá lộ liễu nhưng cũng lại cực kì lộ liễu, là sơ suất của ta."
Hắn quay đầu, không quan tâm đến họng súng đang đặt ở thái dương mình, sự tàn khốc trong mắt dần chuyển thành nét dịu dàng:"Nhược nhi, xem ra mỗi lần đối mặt với chuyện gì liên quan đến nàng thì lòng lại rối loạn."
Tôi nhướng mày, bàn tay cầm súng giơ lên đập mạnh vào xương cổ hắn.
"Phụt —" Hắn rên lên một tiếng rồi ho khan ra một búng máu tươi.
Tôi đặt lại họng súng lên gáy hắn, giọng lạnh căm:"Ta rất muốn giết ngươi ngay bây giờ!"
Phó Quân Mạc cúi đầu một lúc rồi đột ngột ngẩng phắt lên, trừng mắt nhìn tôi dữ tợn. Trong đôi mắt đó cuộn xoáy sự tàn bạo và tăm tối, vượt lên thế thượng phong khiến tôi rùng người.
"Ta còn nghĩ người trong lòng nàng là một người tài giỏi lắm." Phó Quân Mạc lau vệt máu ở khóe miệng, chợt nở nụ cười lạnh thấu xương, "Xem ra bây giờ cũng chỉ là một tên phế vật!"
"Khụ" Phó Quân Mạc ho ra máu lần nữa vì tôi ra tay quá mạnh.
"Thái tử — !!"
"Tướng quân —!!"
Mọi người sau cơn kinh khiếp cuối cùng cũng hét lên. Đám người vây khốn kéo theo sát khí ngùn ngụt từ từ rời khỏi Bộ Sát tụ về hướng này.
"Lui về!" Phó Quân Mạc quát giọng, mắt sáng rực, cánh môi đỏ màu máu,"Ai dám không tuân theo mệnh lệnh của ta, giết không tha!"
Bàn tay cầm súng của tôi run bần bật. Phó Quân Mạc nhìn tôi, ý cười thoang thoáng nhưng đầy sự tàn nhẫn và. điên cuồng khó tả thành lời. Hắn lại lau máu ở khóe môi, giọng càng thêm lạnh:"Nàng ấy càng làm bản Thái tử ta đau đớn thì các ngươi hoàn trả lại trăm lần lên tên sát thủ kia cho ta!"
Tôi thừa nhận rằng mình không dám đánh cược.
Nếu lấy chính bản thân mình và mạng sống của Phó Quân Mạc ra đánh cược thì ít nhất, tôi vẫn còn một nửa cơ hội chiến thắng.
Thế nhưng tôi không có. Vì tôi biết Kì Nhiên cũng chỉ ở gần đây, chàng sẽ nhanh chóng trở về. Thế nên, ngay từ đầu, tôi cũng chỉ muốn kéo dài thời gian chứ không hề muốn quyết đánh đến cùng.
"Băng Y! Cẩn thận —!!" Tuy bị rất nhiều người bao vây nhưng Bộ Sát vẫn luôn bình tình chiến đấu. Đồng tử đột nhiên trợn trừng, hét lớn một tiếng, phân tâm trong chớp mắt.
Âm thanh chưa tan, khí lạnh đã tràn đến. Phút đó, tôi mới nhận ra bản thân sai lầm.
Ngay từ ban đầu, Bộ Sát đã nói có ít nhất ba người ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đây để kèm hai bên chủ nhân Phó Quân Mạc, nhưng tôi lại nhất thời sơ suất không chú ý quan tâm.
Tôi rút súng về xoay người tránh! Tất cả động tác đều lưu loát, không dư thừa, chân khí trong cơ thể ngay tức khắc được nâng lên mức tối đa.
Trong lúc quay đi, một bóng đen bịt mặt lao ra, ánh kiếm sáng choang, sát khí đầy trời, đôi mắt sắc bén.
Tôi nằm ngửa trên mặt đất, súng giơ quá đỉnh đầu, tất cả tinh thần đều tập trung trên cò súng nhỏ. Bóp cò —
"Pằng —!!" Tiếng nổ thô rát vọng khắp mảnh đất trống khiến tất cả những kẻ đang giao chiến phải khiếp sợ.
Tôi giữ chặt súng lục đang bốc khói thuốc súng từ từ nhổm dậy. Phó Quân Mạc rõ ràng là thoáng có sự kinh hoảng khi nhìn thấy thứ trong tay thôi, hai hàng mày nhíu chặt, sắc mặt sau khi bị thương tái nhợt.
Một cảnh tượng lạ lùng.
Trước mắt tôi là một thi thể chết không nhắm mắt, khuôn mặt vặn vẹo, mắt trợn ngược, máu chảy ra từ lồng ngực. Tần Nghiệp đã chết.
Mấy lưỡi kiếm kề chặt cổ Bộ Sát, cứa vào da chảy máu. Huynh ấy bị đè quỳ trên mặt đất. Phó Quân Mạc liếc mắt nhìn tôi rồi từng bước một đi đến chỗ Bộ Sát.
— Băng Y, ngàn vạn lần đừng xem thường Phó Quân Mạc..
Cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng cảm thấy thất vọng vì bản thân đã không nghe lời cảnh báo của Vệ Linh Phong như lúc này. Trong tiềm thức, tôi quả thật xem thường Phó Quân Mạc.
Nhưng hối hận cũng vô nghĩa. Vì Kì Nhiên chưa trở về, chúng tôi cũng không hẳn là hoàn toàn không có hi vọng.
Tôi thu súng về, thản nhiên nhìn Phó Quân Mạc:"Ngươi muốn thế nào?" Chỉ còn bốn viên đạn, còn kẻ địch lại đến ba mươi mấy người. Tôi phải. kéo dài thời gian.
Trong tay Phó Quân Mạc bỗng rút ra một thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve. Tôi hoảng hốt, đó là thanh đoản kiếm bị rơi khi vội vả xoay người né tránh của tôi.
Sự tàn độc trong mắt hắn tăng vọt rồi thu liễm hóa thành nụ cười lạnh. Đột nhiên nâng tay, hắn đâm mạnh kiếm vào bả vai Bộ Sát.
"Bộ Sát —!!" Tôi nhìn hắn giật kiếm ra, máu tung tóe, mắt tôi mờ đi. Rồi hắn lại đâm mạnh xuống,"Dừng tay —! Dừng tay! Dừng tay!"
Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng không hề thấy đau đớn.
Hắn ngắm nghía thanh đoản kiếm sạch vết máu trong tay, vẻ mặt như ngạc nhiên trước chất liệu của lưỡi kiếm, lại như thưởng thức lạc thú của trò chơi mèo vờn chuột. Giọng hắn lạnh tanh:"Vậy thì cầu xin ta đi!"
"Ta xin ngươi dừng tay!" Tôi nói lớn không chút chần chờ... Giọt nước mắt đã rướm khóe mi bị đè xuống, trước mắt mơ hồ,"Ta sẽ xin lỗi ngươi, ta thừa nhận ta thua rồi, nên... xin ngươi dừng tay đi!"
Vẻ mặt Bộ Sát tái nhợt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hé một lời, thần sắc lạnh lùng dị thường nhưng gươn mặt vẫn không thay đổi. Huynh ấy cụp mắt cúi đầu khiến người khác không thể nhìn thấy đôi mắt đen như màn đêm kia, cũng như không thể nhìn ra cơn đau đớn kia có chút ảnh hưởng nào đến người Bộ Sát.
Thế nhưng, lời tôi nói, sự van xin của tôi lại làm cho huynh run rẩy cả người. Từ từ ngẩng lên, đồng tử đen thẫm của Bộ Sát vẫn trầm tĩnh như trước, khuôn mặt tái xanh chán chường giấu không được nỗi đau và không cam lòng đang tràn ngập.
Cánh môi nhợt nhạt khô nứt khẽ nhếch, huynh ấy bỗng dùng âm thanh khàn khàn suy yếu nói:"Đừng van xin nữa, thật khó coi! Khụ"
Thần sắc Phó Quân Mạc càng thêm u ám, hung hãn đâm mạnh vào lưng Bộ Sát, lại mở miệng, giọng đầy sự kềm nén và căm hận rít ra khỏi kẽ răng:"Nhược nhi, cuối cùng là nàng quan tâm hắn đến mức nào chứ?"
Tầm mắt hắn rơi trên đôi môi trắng bệch lấm vết máu của tôi, lửa giận cơ hồ càng bùng lên dữ dội, đột nhiên cười lạnh:"Nàng như vậy có tính là cầu xin sao?"
Tôi nhìn ánh mắt hắn. Trong nháy mắt, tôi không hề do dự, hai đầu gối khụy xuống, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu, giọng rất nhẹ mà từ tốn:"Cầu xin ngươi. dừng tay."
Phó Quân Mạc buông tay, thanh đoản kiếm vẫn cắm trong cơ thể Bộ Sát. Ánh mắt hắn dần dần hạ xuống dừng lại trên người tôi. Nỗi oán hận thấu xương tủy, sự đố kị, ham muốn chiếm hữu và cả sự tàn bạo "nghịch ta thì chết" trần trụi không che giấu.
Hắn đi một bước đến trước mặt tôi, nửa ngồi xổm xuống, chẳng hề sợ tôi lần nữa lấy súng uy hiếp.
"Nhược nhi, khi nghe tin nàng rời khỏi Vệ Linh Phong, nàng có biết ta đã vui đến thế nào không?" Hắn nâng tay vén những sợi tóc bay lòa xòa bên cổ tôi, ngữ khí dịu dàng,"Hành động lần này, ta vốn không nhất thiết phải tự mình tham dự... Nhưng mà"
Giọng bỗng biến đổi, tôi cúi đầu kêu một tiếng, hai mắt thoáng thấy một nhúm tóc mình bị giật đứt và cái nhìn độc ác ngang ngược của hắn:"Lần trước ta đã hứa với nàng. Vì. nàng là nữ nhân mà ta xem trọng nên ta nhất định phải tự mình đoạt về!"
"Trở về với ta!" Hắn đột ngột trở tay bóp khớp hàm tôi, lạnh lùng bảo," Trở về với ta, ta sẽ thả hắn."
Tôi nghiêng đầu vùng khỏi tay hắn, bắt chước bộ dạng của Phó Quân Mạc chống một chân lên, nửa quỳ trên mặt đất. Miễn cưỡng hít một hơi, lồng ngực đau như bị thiêu đốt, tôi ngước lên nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn thì lại cười thâm sâu, mấp máy môi:"Ngươi nằm mơ!"
Cầu xin tha thứ cũng được, quỳ xuống cũng được. Sự vũ nhục này làm sao có thể sánh được với sinh mạng của Bộ Sát. Người nào quan trọng hơn, tôi rất rõ ràng! Nhưng nếu tôi vì cứu Bộ Sát mà đi theo Phó Quân Mạc thì người hủy hoại Bộ Sát sẽ là chính bản thân tôi.
Tôi sẽ không làm một kẻ ngu muội từ đầu đến cuối nữa!
Mặt Phó Quân Mạc từ giận dữ biến thành vặn vẹo, tay phải giơ lên bất ngờ đánh thẳng về phía tôi.
"Bốp —!" Tôi thả người vung chân phải đá thẳng vào bụng hắn, lùi về một thước ngã ngửa ra.
Cố gắng đè nén cơn đau từ lồng ngực đang tràn lên, tôi nhổm dậy thấy hắn đang ôm bụng nhức nhối, thần tình trắng bệch.
"Nha đầu thối tha —!!" Một tiếng hét to vọng đến. Lão già vốn đã hiện thân từ sau lần đấu súng vẫn luôn theo sát Phó Quân Mạc điên cuồng lao đến.
Lúc này đây, lồng ngực tôi bị đánh mạnh. Tôi cuống quít thối lui, ra sức hóa giải luồng kình lực mới miễn cưỡng tránh thoát được một đợt tấn công mà chưa bị thương nặng.
"Nhược nhi, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!" Phó Quân Mạc lùi về phía Bộ Sát, rút mạnh thanh đoản kiếm vẫn đang cắm trên cơ thể huynh ấy. Nhìn gương mặt trầm tĩnh dần lộ vẻ hoảng loạn của tôi, ý cười tàn khốc lãnh lẽo như băng chậm rãi lan đến đáy mắt, "Nghe nói, nha hoàn kia của nàng gân tay gân chân đều bị cắt đứt..."
Dứt lời, hắn cười, đoản kiếm.. từ từ hướng về phía bàn tay phải bị đè trên mặt đất của Bộ Sát.
Bộ Sát cúi đầu. Không ai nhận ra thân thể huynh ấy bỗng chấn động rất nhẹ. Mái tóc dài che khuất khóe miệng đang từ từ kéo lên thành một đường cong tuyệt mĩ.
"Phó Quân Mạc!!" Tôi hoảng sợ kêu hắn, súng trong tay nhắm chuẩn xác về hướng hắn, giọng run lẩy bẩy.,"Ta thề, nếu nếu ngươi đâm một kiếm ấy xuống.. đời này kiếp này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Đám người áo đen bỗng di chuyển quây kín bốn phía hắn không chừa một khe hở nào. Lão già vừa làm tôi bị thương cũng cảnh giác nhìn chằm chằm tôi không dám nhúc nhích, hẳn là kiêng kị sự lợi hại của khẩu súng trong tay tôi.
"Ha ha.." Phó Quân Mạc bỗng cười phá lên, không nhìn ra khí sắc. Tiếng cười không hề thấy được sự vui vẻ, ngược lại càng thêm phẫn hận thống khổ, "Chỉ bằng nàng? Trừ phi nàng giết ta ngay bây giờ. Nếu không thì dựa vào đâu?"
Ánh kiếm sáng loáng xuyên qua những kẽ hở hiện lên trước mắt tôi. Tôi như thấy được nụ cười như ma quỷ của Phó Quân Mạc. Oán hận và sự khổ sở dồn đọng xuống tận đáy lòng, như những con sâu bò lan trên mua bàn chân mình. Ngón trỏ từ từ đặt lên cò súng...
Vậy thì, không được phép mủi lòng, không được phép thỏa hiệp. Vậy thì, hãy để tôi tàn sát toàn bộ đi!
"Dừng tay!" Một giọng nói lanh lảnh chợt vọng vào.
Luồng sáng chói mắt lóe lên, một thân ảnh màu cam xuyên qua đám người áo đen dày đặc như một bóng ma. Khi đến nơi, những kẻ bày sẵn trận địa để đón địch đều đã ngã trên mặt đất.
"Mã Oánh Yến?" Tôi kinh ngạc kêu nhỏ, mủi ngay tức khắc ngửi thấy một hương hoa ngọt lịm, cơ thể mềm oặt ngã phịch ra.
Đột nhiên, tôi nhận ra những người này đều trúng mê dược của cô nàng. Hung hăng cắn mạnh môi dưới, cơn đau giúp giảm bớt hiệu quả của thuốc, tôi lấy trong ngực ra ngân châm cố gắng đâm vào huyệt đạo.
Lúc này Mã Oánh Yến, hay phải nói là Tranh nhi đã tống khứ hết những kẻ xung quanh Bộ Sát, kéo huynh ấy đứng dậy, cau mày:"Chậc ~ Không ngờ là tỷ tỷ lại thích một tên phế vật vô dụng thế này!"
Ngay cả liếc mắt nhìn Bộ Sát cũng không thèm, chỉ nhặt Cấp Huyết nằm trên đất rồi lảo đảo đến chỗ tôi.
"Không sao chứ?" Huynh ấy quỳ xuống ngã ngồi bên cạnh tôi. lạnh giọng hỏi. Huynh ấy. vừa rồi bị đâm rất nhiều thì phải? Sao bây giờ lại giống như không có chuyện gì thế nhỉ, đúng là một người bất bình thường.
Tôi rút ngân châm, quay mặt về phía Tranh nhi đang bực bội cười lạnh:"Không sao! Mê dược này đối với người có nội lực thì phát tác cực nhanh nhưng lại không có hiệu quả cao."
XD! Cô ta rõ ràng là đứng ở gần đây xem trò gần nửa ngày mới chịu xuất hiện giúp đỡ Một chút ấn tượng tốt khi cô nàng hát lúc nãy hiện tại thành thứ bỏ đi cả rồi!
Tranh nhi cũng không thèm nhìn tôi, đi nhanh qua cúi đầu kiểm tra miệng vết thương của Bộ Sát, giậm chân tức tối:"Này! Ngươi tỏ thái độ gì đó, vừa rồi chính ta cứu ngươi đó!"
Cả người Bộ Sát run mạnh, nhổ ra một búng máu, tinh thần vốn miễn cưỡng cầm cự bắt đầu mơ hồ.
Tôi thấy miệng vết thương càng ngày càng chảy nhiều máu, từng giọt nhỏ xuống mặt cỏ xanh biếc. Còn Tranh nhi lại có vẻ mặt chống đối khiến cơn thịnh nộ trong người tôi càng lúc càng khủng khiếp hơn.
Tay Bộ Sát cầm Cấp Huyết, không có nội lực, đồng tử đen gần như sắp rơi vào hôn mê nhưng tôi lại cảm nhận được rất rõ sát đang bốc lên gùn ngụt của huynh ấy. Nếu bây giờ còn một chút sức lực nào, huynh ấy nhất định sẽ không chút do dự mà ra tay.
"Bổn cô nương đang nói với ngươi đấy!" Tranh nhi đỏ bừng mặt. Cô nàng chưa từng bị ai xem thường tự tôn của mình như vậy liền giơ chân, dùng đến mười phần lực toan đá về phía Bộ Sát đang hôn mê.
"Xoẹt —!!" Một tiếng xé gió ngay lập tức vang lên.
Tôi thu tay đẩy vị mỹ nữ đang bất tỉnh ngã trên người mình ra, lực lúc đẩy. vẫn hơi nhẹ lại, sầm mặt lẩm bẩm:"Có giỏi thì đá nữa xem! Phí cả kim gây mê của mình.."
Bộ Sát đã hoàn toàn mất ý thức. Tôi cuống quít điểm mấy huyệt đạo của huynh ấy để cầm máu, hiềm nỗi thuốc trị thương đều ở cả chỗ Kì Nhiên. Hô hấp của huynh ấy đều đều, trầm ổn, sắc mặt ngoại trừ hơi tái hơn bình thường thì cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Quả đúng là... mạng còn dai hơn cả gián.
Tôi đè chặt lồng ngực hơi nhức bước qua chỗ Phó Quân Mạc đang nằm.
Tâm Tuệ, bản thân mình, còn cả Bộ Sát. Thù mới hận cũ, tôi phải tính thật kĩ với hắn mới được! Hoàng Thái tử. Thược quốc!
Tôi nhặt đoản kiếm trên mặt đất lên từng bước một đi về phía Phó Quân Mạc đang cố gắng duy trì ý thức.
Tay giơ cao, kiếm hạ xuống đâm sâu vào bả vai hắn:"Lúc làm người khác bị thương, ngươi có nghĩ là chính mình cũng có ngày hôm nay?"
Nhát thứ nhất. Thần trí mơ hồ của hắn đột nhiên rõ ràng, nhưng lại bị tôi đè xuống nên không thể nhúc nhích, không thể nói, chỉ có thề trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt ấy, phẫn nộ đến độ như muốn xé xác tôi.
Tôi cũng chẳng quan tâm, rút đoản kiếm dính máu ra cười sâu xa:"Lúc trước ta đã nói với ngươi, đừng bao giờ mưu toan nắm giữ vận mệnh người khác! Nếu không, cuối cùng sẽ có một ngày vận mệnh ngươi sẽ không còn là của ngươi nữa!"
Sắc mặt hắn kém đi trông thấy. Ánh mắt vốn thù hận đến tột cùng, phẫn nộ đến cực độ khi nhìn thấy tôi cười, nghe thấy tôi nói thì giật mình thảng thốt, như nhớ đến điều gì lại bất giác dịu đi.. Tôi đâm mạnh kiếm thứ ba.
Nhát thứ ba... Kiếm chưa đâm xuống mặt cỏ gần cổ hắn thì tôi lại từ từ rút về, lau kiếm cất đi.
Hắn chợt nhìn tôi cười nhẹ, ánh mắt như đang nói:"Không xuống tay được?"
Tôi nguýt mắt lạnh lùng nhìn hắn rồi đứng dậy, không chút lưu luyến.
Cục diện cân bằng giữa ba nước chưa đến lúc phải phá vỡ. Nếu không sẽ khiến cho Kì Nhiên và Vệ Linh Phong gánh rất nhiều phiền toái.
Lồng ngực đau âm ỉ, tôi vừa định xoay đi...
"Băng Y —!!" Một giọng nói trầm ấm êm tai đầy sợ hãi từ xa vọng vào tai. Giây tiếp theo, tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp nhưng có chút run rẩy.
"Kì Nhiên, em không sao!" Tôi giữ bàn tay lạnh buốt run run của chàng cười nhẹ trấn an,"Bộ Sát bị thương rất nặng, chàng qua xem huynh ấy thế nào đi."
Kì Nhiên biến sắc, nhìn qua Phó Quân Mạc cả người nhem nhuốc máu tươi đang nằm trên đất thì đôi mắt xanh tức thì nổi sát khí rét lạnh, tay nâng lên. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, có gì đó như sắp đâm mạnh vào trước ngực Phó Quân Mạc đang hôn mê.
Giây tiếp theo, Kì Nhiên liếc nhìn tôi, ra sức siết chặt nắm đấm chạy về phía Bộ Sát cách đó không xa.
"Thủy cô nương." Một âm thanh trầm thấp từ tính bất ngờ vang lên bên tai khiến tôi giật mình hoàn hồn thì thấy Lạc Phong không biết khi nào đã đứng cạnh mình, trên mặt vẫn là bộ dạng mỉm cười thản nhiên.
Anh ta nhìn Phó Quân Mạc mang vẻ mặt đau đớn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất rồi khiêm nhường chắp tay hướng về tôi:"Có thể nào nể mặt tại hạ bó qua cho ngài ấy một."
"Khụ" Cơn đau trong lồng ngực cuối cùng cũng bộc phát biến thành vị tanh ngọt trên đầu lưỡi, tràn ra khóe miệng.
"Cô...!" Lạc Phong khiếp sợ nhìn gương mặt trắng nhợt và vệt máu đỏ sẫm của tôi.
Kì Nhiên như cảm thấy được cái gì bèn nhìn qua phía này. Tôi hoảng hốt quay sang Lạc Phong bên cạnh, che đi tầm mắt Kì Nhiên, thấp giọng thành khẩn:"Làm ơn đừng nói gì cả, ta không sao."
Tôi biết rõ cơn đau này đến từ đâu hơn ai hết. Hàn Huyết kiếm, một trong tứ đại thần binh của thiên hạ, nếu không phải ngày trước nhờ Kì Nhiên dùng dược thảo đẩy lùi gần như toàn bộ hàn khí trong cơ thể mình, thì e rằng cả đời này tôi không thể sử dụng nội lực được nữa.
Nhưng mất mấy ngày chữa thương, tôi lại cố tình lần nữa.
Tôi giơ tay áo lên toan lau vệt máu ở khóe miệng thì một cánh tay chắn ngang tầm mắt tôi.
Ngạc nhiên ngẩng đầu, tôi thấy Lạc Phong cười rất chân thành, "Dùng tay áo ta lau đi. Nếu không, dựa vào sự nhạy bén của Kì Nhiên chắc chắn sẽ phát hiện đấy."
Tôi cười cười kéo tay áo anh ta lau vết máu, mệt mỏi ngã ngồi trên cỏ, đè giọng:"Cảm ơn."
Anh ta cười hì hì, xoay người xốc Phó Quân Mạc đẫm máu lên rồi cúi đầu, tiếng nặng nề hẳn đi:"Ta đi trước thu xếp cho ngài ấy rồi sẽ trở về tìm mọi người.”
“Còn mấy người này thì sao?" Tôi kinh ngạc nhìn những kẻ khác đang nằm ngổn ngang xung quanh.
Lạc Phong mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng bóc:"Ta quản sống chết của bọn họ làm gì!"