Vệ Trường Lạc mải nghĩ ngợi trong mớ suy tư rối bời, ngẩn ra một lúc lâu. Đến khi nghe tiếng nói ấm như gió xuân vang lên bên tai, nàng mới giật mình tỉnh táo lại.
Lý Phù Tô đặt nàng ngồi trong lòng mình, khẽ hỏi:
“Kiều Kiều, có chuyện gì sao? Ngoan, có chuyện gì cứ nói cho vi phu, không nên giấu trong lòng, tự khiến mình khó chịu.”
Nhìn chàng lúc này, chẳng khác một trượng phu ân cần hỏi han lo lắng cho thê tử.
Vệ Trường Lạc cúi đầu, mỉm cười nói:
“Không có chuyện gì. Canh đã sắp nguội rồi, phu quân mau uống đi.”
Bấy giờ Lý Phù Tô mới nhìn đến bát canh trên bàn, quả nhiên là canh gà. Chàng bật cười, nói:
“Kiều Kiều rõ ràng biết vi phu giữ chay trường, chẳng ăn được thịt cá, sau này không nên nhọc công nấu canh gà nữa.”
Từ nhỏ, mỗi lần tiểu cô nương này đến thăm chàng đều phải mang theo canh gà, trăm lần như một. Chàng từng lấy làm lạ, hỏi nàng nguyên do. Còn nhớ, khi ấy, nàng đỏ bừng hai má, lí nhí nói: “Kiều Kiều cảm thấy canh gà là món ngon nhất thế gian, nghĩ rằng Thái tử biểu ca cũng sẽ thích.”
Tuy rằng ý nghĩ này thật ngây ngô ngốc nghếch, chàng lại bỗng thấy ấm lòng. Cũng chẳng phải chưa từng có ai tặng cho chàng vật gì, nhưng nàng là người đầu tiên thật sự muốn trao cho chàng tất thảy những thứ nàng xem là tốt nhất thế gian.
Lý Phù Tô hoài niệm chuyện cũ, khóe môi cũng bất giác cong lên, ánh mắt nhu tình tựa nước.
Vệ Trường Lạc không biết tại sao chàng đột nhiên lại nhìn mình bằng ánh mắt ngọt ngấy đó, cúi đầu vờ ho mấy tiếng, cười hì hì bảo:
“Chỉ có một chút gà thôi, chàng cứ ăn đi, chắc trời phật chẳng nhỏ nhen tính toán vậy đâu.”
Người này cũng thật quái dị, thường ngày giết người không dao, nhưng chỉ ăn một chút thịt cũng không dám. Đúng là biến thái!
Lý Phù Tô chẳng biết nàng đang thầm khinh bỉ mình trong lòng, còn hiền từ xoa đầu nàng, bảo:
“Thôi, Kiều Kiều ăn gà, vi phu chỉ uống nước canh là được, cũng xem như không phụ công nàng.”
Vì thế, mặc dù Vệ Trường Lạc trăm ngàn không muốn, rốt cuộc chỉ đành dùng chung một chiếc muỗng với chàng, người một miếng ta một miếng, vô cùng thân mật ân ái ăn xong bát canh gà.
Tình cảnh này quen thuộc đến thế, chỉ có lòng người đã đổi khác. Trong giấc mộng kia, nàng tuy thẹn thùng, lòng vẫn ngọt như ướp mật. Bây giờ, nàng chỉ thấy như cực hình, phải kiềm nén mấy lần để không nôn ra.
Cuối cùng, nàng cũng không kiềm được, tìm một ống nhổ nôn thốc ra.
Lý Phù Tô lo lắng rót cho nàng một tách trà, dịu giọng bảo:
“Uống một chút trà đi.”
Nàng nhấp một ngụm trà, cười gượng giải thích:
“Chắc là do mang thai, gần đây ăn gì cũng thấy tanh.”
Lý Phù Tô cũng không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ lấy từ tay áo ra một túi mứt ngọt, đút cho nàng một miếng mứt táo, cười nói:
“Ăn chút mứt vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Vệ Trường Lạc nuốt miếng mứt vào, rồi mới giật mình, ngạc nhiên hỏi:
“Chàng lúc nào cũng đem theo mứt bên người như vậy sao?”
Một đại nam nhân luôn mang theo mứt ngọt bên mình, nghĩ thế nào cũng kỳ quái.
Lý Phù Tô cũng chẳng xấu hổ, mỉm cười nói:
“Năm đó Kiều Kiều tặng ta một miếng mứt, đến giờ vi phu vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào ấy, không thể nào quên.”
Nhắc đến chuyện lúc nhỏ, Vệ Trường Lạc lại ngẩn người ra. Kỳ thực, nàng thật sự không muốn liên tưởng vị Thái tử biểu ca thuở nhỏ với người trước mắt. Cho dù ra sao, trong lòng nàng, Thái tử biểu ca năm xưa vẫn là hình tượng đẹp đẽ không thể vấy bẩn. Có lẽ, tuổi thơ luôn là cõi nào đó rất đỗi thiêng liêng thần thánh, bất khả xâm phạm. Nàng có thể không thích Lý Phù Tô, thậm chí oán hận chàng, nhưng nàng không muốn đem sự chán ghét đó áp lên Thái tử biểu ca trong hồi ức của mình.
Vệ Trường Lạc trầm mặc rót một tách trà, thì thầm nói:
“Chuyện qua cũng đã lâu, có nhiều thứ Kiều Kiều không nhớ nổi nữa.”
Nàng ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định lên tiếng dò hỏi:
“Lúc nãy... Thiếp có vào bên trong tẩm thất của sau thư phòng, thấy rất nhiều tranh họa, dường như đều vẽ mình. Những tranh đó đều do chàng vẽ sao?”
Lý Phù Tô cũng không có vẻ gì chột dạ, thản nhiên thừa nhận:
“Phải, đều do vi phu vẽ.”
Nàng cắn môi, ngập ngừng hỏi tiếp:
“Dường như số tranh đó cũng đã vẽ khá lâu rồi. Lúc đó... Kiều Kiều còn là vị hôn thê của Tam biểu ca, phải không?”
Lý Phù Tô vẫn bình thản đáp:
“Không sai.”
Nàng không ngờ chàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
Lý Phù Tô đưa tay vén sợi tóc rũ xuống trước trán nàng lên, tủm tỉm hỏi:
“Có phải Kiều Kiều đang thầm mắng vi phu vô sỉ không biết xấu hổ, đem lòng mơ tưởng vị hôn thê của đệ đệ mình, còn giả quân tử đạo mạo, thật không bằng cầm thú?”
Đây đều là sự thật, Vệ Trường Lạc không có gì chối cãi.
Lý Phù Tô để nàng nằm gối đầu lên chân mình, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve mái tóc nàng, giọng chàng cũng êm nhẹ như cơn gió thoảng mùa hè, phảng phất chìm vào dòng hồi ức xa xăm.
“Lần đầu Kiều Kiều gặp ta, cũng chính là lúc ta chật vật nhất, yếu đuối nhất. Kiều Kiều không khinh thường ta, không xa lánh ta, còn cố tình thân cận. Lúc đó, ta chỉ nghĩ, tại sao trên đời lại có cô nương ngốc như vậy?”
Ngốc đến mức, bị người ta lợi dụng, nàng vẫn vui vẻ vô cùng.
Lý Phù Tô khẽ mỉm cười, lại đều giọng nói tiếp:
“Ta sống bao nhiêu năm trên đời, cũng chẳng khác gì một hoạt tử nhân. Ta gánh trên mình tâm nguyện của mẫu thân, gánh cả tham vọng và thù hận của bà. Ta chưa từng thật sự cảm thấy vui vẻ, cũng chưa từng thật sự yêu thương một ai. Ta luôn cho rằng mọi người trên đời đều giả dối, rồi có ngày sẽ rời bỏ ta, phản bội ta. Thế nhưng, mỗi khi ta quay đầu nhìn lại, vẫn luôn trông thấy một cô nương ngốc lẽo đẽo theo sau mình. Ta từng nghĩ, thật may mắn, ta vẫn còn có nàng.”
Vệ Trường Lạc không hiểu vì sao hôm nay Lý Phù Tô lại rảnh rỗi cùng mình tâm sự chuyện cũ. Lý Phù Tô luôn cho nàng cảm giác như một mặt hồ sâu thẳm không thấy đáy, chẳng thể dò được tận cùng. Thường ngày, chàng có thể lắng nghe nàng kể lể đủ chuyện trên đời, nhưng rất ít khi nói về bản thân mình, càng hiếm để lộ cảm xúc thật sự. Thế nên, nàng không biết được khi nào chàng thật lòng, khi nào là giả ý, chỉ phải cố sức mà tỉnh táo cảnh giác.
Nàng quấn một lọn tóc của chàng vào đầu ngón tay, vừa chơi đùa vừa lơ đễnh nói:
“Năm đó, mới gặp Thái tử biểu ca, Kiều Kiều chỉ cảm thấy chàng là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian, cũng khiến người ta đau lòng nhất. Kiều Kiều chưa gặp ai mà chỉ nhìn một cái đã khiến mình đau lòng thương xót người ấy đến vậy. Chẳng phải Tam biểu ca không tốt, nhưng trong lòng Kiều Kiều lúc đó, Tam biểu ca không cùng thế giới với mình, không giống như Thái tử biểu ca. Tam biểu ca có mẫu hậu che chở yêu thương, có phụ hoàng dành trọn kỳ vọng, hết mực quan tâm. Chỉ có Thái tử biểu ca cũng giống Kiều Kiều, không có mẹ ruột bên cạnh, phụ thân thì xa cách như người lạ. Thế nên, Kiều Kiều muốn đến gần chàng, an ủi chàng, buồn theo nỗi buồn của chàng, đau theo niềm đau của chàng...”
Đã từng, đó là tất cả những cảm xúc nồng nhiệt nhất, mãnh liệt nhất của nàng. Bây giờ nói ra, lại tựa như kể câu chuyện của người lạ, lòng bình thản vô cùng.
Lý Phù Tô lại bị những lời này của nàng đánh động tới nơi mềm mại sâu nhất trong đáy lòng. Chàng âu yếm nhìn nàng, trong mắt là muôn vàn tình ý sâu đậm, giọng cũng khàn đi, khẽ hỏi:
“Nếu như vi phu chẳng phải đẹp đẽ như trong ký ức của nàng, Kiều Kiều có sợ ta, có oán ghét ta chăng?”
Vệ Trường Lạc mỉm cười, đáp:
“Cho dù chàng có trở nên ra sao đi nữa, Kiều Kiều cũng không xa lánh chàng.”
Nàng cũng không nói dối. Đó cũng từng thật sự là suy nghĩ trong lòng của Kiều Kiều. Một Kiều Kiều khác với nàng.
Lý Phù Tô lại cười khẽ một tiếng, ôm ghì nàng vào lòng, khàn khàn nói:
“Cho dù nàng sợ ta, oán ghét ta cũng chẳng sao. Nàng không chạy thoát được nữa rồi. Kiều Kiều từng hứa với ta, đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, nàng không còn đường lui nữa, biết không?”
Lúc này, trước mặt nàng không còn là Thái tử thanh khiết như gió mát trăng sáng, cao nhã tựa thần tiên hạ phàm.
Chính nàng cũng không ngờ, Lý Phù Tô lại dễ dàng trút bỏ mặt nạ, thẳng thắn cho nàng thấy một góc khuôn mặt thật của chàng.
Có lẽ, chàng thật sự yên tâm, nghĩ rằng nàng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay mình.
....
@Tác giả: Thật ra tình cảm của Kiều ngốc với Phù Tô ban đầu cũng chưa hẳn là mê luyến, mà xuất phát điểm là đồng cảm thương xót thật sự. Sự đồng cảm này chỉ có thể xuất hiện với Tô mà không thể dành cho Duệ, bởi vì hoàn cảnh của Duệ quá khác biệt. Mà có một định luật về tâm lý, đó là khi bạn quan tâm giúp đỡ và dành nhiều công sức tinh lực cho một ai hay một cái gì đó trong khoảng thời gian dài thì tự nhiên sẽ sinh ra tình cảm gắn bó. Còn Tô thì cũng không thích Kiều ngay từ đầu, thậm chí là ban đầu còn khinh thường ẻm ngốc. Phải mất một thời gian rất dài Tô mới nhận ra mình không thể thiếu Kiều ngốc. =))) Bản thân tác giả khá không tin vào nhất kiến chung tình nên tình cảm của Tô - Kiều cũng không phải nhất kiến chung tình như thế.