Tiêu Phòng Ký

Chương 48: Chương 48: Hồi môn thăm nhà (1)




Đêm đó, Lý Phù Tô quay về tẩm điện, kinh ngạc thấy bên trong còn sáng đèn, đáy lòng bỗng chợt ấm áp.

Thoáng chốc, tựa như trở lại những ngày tháng trước kia, mỗi đêm chàng quay về, dù muộn đến đâu đều có người chong đèn chờ đợi. Khi ấy chỉ ngỡ là chuyện tầm thường. Đến khi người đi đèn tắt, cảnh còn người mất, quay đầu nhìn lại chốn cũ chẳng còn ai đợi chờ mình, mới hay từng chút hơi ấm nhỏ nhoi kia trân quý biết nhường nào.

Chàng đẩy cửa bước vào, thấy bóng kiều thê đang ngồi trên giường, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc, cũng không phát hiện ra chàng đã về.

Lý Phù Tô nhẹ bước đến gần, khẽ cười hỏi:

“Đêm đã khuya, sao Kiều Kiều còn chưa ngủ?”

Bấy giờ, Vệ Trường Lạc mới giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, nhoẻn miệng cười, đáp:

“Kiều Kiều đang chờ phu quân, sẵn tiện đọc chút thoại bản tạp khúc giải khuây.”

Lời này tuy chẳng có gì đặc biệt, lại đánh trúng vào nội tâm của Lý Phù Tô, khiến lòng chàng mềm ra như nước, vô hạn nhu tình, bèn khom người, cầm áo choàng nhẹ khoác lên vai nàng, khẽ nói:

“Đêm khuya trời lạnh, Kiều Kiều nên ngủ sớm.”

Vệ Trường Lạc kéo áo choàng xuống, bĩu môi than oán:

“Tháng này trời đã bắt đầu oi bức rồi, không nóng đã là may, sao còn lạnh chứ?”

Đế đô Kim Lăng ở phía Nam sông Trường Giang, mùa đông không lạnh như phương Bắc, mùa hè lại oi bức có tiếng. Bấy giờ đã cuối xuân sắp sang hè, người bình thường cũng không còn thấy lạnh nữa, chỉ có thân thể Lý Phù Tô vẫn lạnh toát.

Lý Phù Tô nhìn dáng vẻ trẻ con của nàng, chỉ cảm thấy muôn phần khả ái, ôm nàng vào lòng mình, cười nói:

“Chỉ trách vi phu quanh năm hàn khí quấn thân, quên mất thời tiết lúc này ra sao. Nếu Kiều Kiều thấy nóng, vi phu sai người mang băng đến cho nàng dễ chịu hơn một chút, được không?”

Trong cung luôn có dự trữ sẵn một lượng băng lớn dùng cho mùa hè, nhưng băng đá này vô cùng quý giá, bình thường chỉ dùng cho Hoàng đế và hậu phi, nàng chỉ là Thái tử phi mà đã hoang phí đến mức dùng băng tránh nóng thì cũng hơi phô trương. Vệ Trường Lạc lắc đầu, nói:

“Không cần đâu, phu quân vốn thể hàn, đặt băng lạnh bên cạnh cũng không tốt.”

Nào ngờ, Lý Phù Tô xoa đầu nàng, cười bảo:

“Nương tử ngốc, thân thể của nàng đương nhiên quan trọng hơn vi phu.”

Nói đoạn, chàng bèn cất giọng gọi Lâm Tiểu Đức. Một lúc sau, cung nhân đã mang một tảng băng nhỏ đến, đặt ở bên cạnh giường, không khí nhanh chóng dịu mát hơn nhiều.

Vệ Trường Lạc ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm mình kia, thấy sắc mặt chàng hơi tái đi, chần chừ hỏi:

“Chàng thật sự không sao chứ?”

Lý Phù Tô lắc đầu, khẽ hôn lên má nàng, trấn an:

“Vi phu không sao, Kiều Kiều đừng lo.”

Kể từ ngày ấy, chàng cũng lười diễn vai quân tử đạo mạo trước mặt nàng, thường xuyên ôm ôm ấp ấp, khi thì hôn má lúc thì hôn môi, thân mật chẳng kiêng kỵ gì.

Vệ Trường Lạc cúi đầu tránh đi, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Lý Phù Tô cũng không vạch trần, chỉ liếc nhìn đến quyển sách trong tay nàng, cười hỏi:

“Kiều Kiều đang đọc “Tây du” ư?”

“Tây du” là quyển tạp khúc trong dân gian, dựa vào truyền thuyết ghi chép từ đời Đường phổ thành hí khúc, cũng không phải loại sách đáng cho vị Thái tử như Lý Phù Tô phải dành thời gian để đọc. Chẳng qua lúc nhỏ Vệ Trường Lạc yêu thích thoại bản tạp khúc, chàng bèn cho người ra ngoài cung mua về, bỏ công chú giải từng trang để nàng đọc được dễ dàng.

Vệ Trường Lạc vuốt ve quyển sách trên tay, đáp:

“Lúc nãy bỗng nhiên nổi hứng muốn đọc lại quyển này, mới phát hiện ra phu quân có đánh dấu ở phần động Ba Nguyệt gặp Hoàng Bào Quái, Kiều Kiều cũng xem kỹ phần này, thấy phu quân thêm rất nhiều ghi chép, phải chăng là gần đây chàng cũng mới đọc lại?”

Nàng lần giở từng trang sách ố vàng, lật đúng trang Hoàng Bào Quái bị phát hiện chính là Khuê Mộc Lang trong Nhị Thập Bát Tú trên trời, trốn xuống phàm gian làm yêu quái. Hóa ra, hắn cùng thị nữ điện Phi Hương thầm yêu nhau, ngặt nỗi luật trời ngăn cấm thần tiên có tư tình, tiên nữ kia bèn xuống trần đầu thai làm công chúa. Khuê Mộc Lang lén xuống phàm gian tìm nàng, chỉ tiếc, lúc này công chúa đã hoàn toàn chẳng nhớ ra hắn là ai, cũng không còn chút tình với hắn. Hắn bắt công chúa đi, giam giữ trong động Ba Nguyệt, cùng nàng làm phu thê suốt mười ba năm, sinh được hai người con. Đến cuối cùng, công chúa vẫn không yêu hắn, chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ nhung phụ mẫu. Sau đó, sư đồ Đường Tăng đến. Rốt cuộc, mối nghiệt duyên của hai người cũng đến tận cùng. Quả là một bi kịch.

Bên dưới trang sách, chỉ thấy nét chữ của Lý Phù Tô viết thêm một dòng cảm khái: “Tiền kiếp tình sâu theo nước trôi, ta vẫn nhớ, người đã sớm quên, tương phùng chẳng nhận ra nhau. Hỏi trần gian còn gì bi ai hơn thế?”

Từng chữ trĩu nặng như thấm đẫm bi thương, rõ ràng là bình về chuyện ở đâu đâu, lại tựa như tự thuật nỗi lòng mình.

Lý Phù Tô để nàng nằm gối đầu lên chân mình, khẽ thở dài, nói:

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tình cờ đọc câu chuyện này, bỗng nhiên cảm khái mà thôi.”

Vệ Trường Lạc tỏ vẻ khó hiểu, hỏi:

“Mọi người đọc đến đây đều cảm thương cho công chúa bị yêu quái bắt đi mười mấy năm chẳng được gặp phụ mẫu người thân, cớ gì phu quân lại vì yêu quái mà thương cảm chứ?”

Lý Phù Tô nhẹ vuốt tóc nàng, không trả lời câu hỏi của nàng, lại hỏi:

“Kiều Kiều cảm thấy Khuê Mộc Lang rất đáng hận sao?”

“Hắn đối với công chúa như vậy, lẽ nào không đáng hận? Mười ba năm không cho nàng gặp mặt phụ mẫu, không được gửi một phong thư, chia cắt cốt nhục tình thân, cưỡng ép nàng ở cạnh hắn ta, rõ ràng vô cùng tàn nhẫn.” Vệ Trường Lạc ngước mắt nhìn chàng, không hề do dự đáp lời.

Bàn tay của Lý Phù Tô đang vuốt tóc nàng, thoáng dừng lại. Chàng trầm mặc một lúc, mới khẽ cất giọng nói:

“Mặc dù là vậy, tình ý của hắn với công chúa cũng không phải là giả. Chỉ là... Hắn vốn không phải người phàm, thân tình vốn mỏng lạnh, tất nhiên chẳng hiểu thân tình trên thế gian sâu nặng đến đâu. Hắn cô độc nơi thiên cung lạnh lẽo ngàn năm, bèn nghĩ công chúa cũng giống như mình, vốn chẳng cần đến tình thân, vì thế không hiểu tại sao công chúa đã gả cho hắn vẫn còn nhớ mong người nhà, không chịu ngoan ngoãn ở lại bên mình. Hắn... cũng là một kẻ đáng thương...”

Vệ Trường Lạc không đồng tình, bĩu môi nói:

“Nhưng công chúa chỉ là một phàm nhân có đủ thất tình lục dục, nàng có phụ mẫu, có huynh đệ, có tỷ muội. Hắn nói là yêu công chúa, nhưng lại khiến nàng chia ly cùng người thân. Hắn nói là yêu công chúa, nhưng lại hại nàng mất đi tự do, sống trong buồn khổ. Đó chính là yêu sao? Nếu như vậy, ái tình quả là đáng sợ.”

“Vị thị nữ ở điện Phi Hương đó vốn dĩ rất ngây thơ, nàng ta đã vì đoạn tình duyên ấy mà trao ra tất cả, chẳng màng bỏ đi tiên thân, xuống trần làm người. Còn Khuê Mộc Lang thì sao? Hắn ta không dám vào luân hồi, chỉ lén xuống phàm gian tìm công chúa, định cùng nàng sống trọn mấy mươi năm. Dương thọ của người phàm ngắn ngủi, đến khi công chúa chết đi, hắn ta lại trở về trời làm thần tiên cao quý, chẳng hề chịu thiệt chi. Nào ngờ nhân quả vốn công bằng, công chúa không nhớ ra hắn, cũng không còn yêu hắn, âu cũng là quả báo vậy. Tiền thế duyên, tiền thế tận, công chúa đã chuyển kiếp, xem như là một người khác, hà tất phải cố chấp ép buộc nàng chứ? Từ đầu đến cuối, hắn ta cũng chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, không phải thật sự yêu thương công chúa.”

Vệ Trường Lạc nói rất chậm rãi, bình thản, chỉ như bình luận về câu chuyện của kẻ xa lạ. Nhưng từng lời của nàng rơi vào tai Lý Phù Tô, lại hóa thành gai nhọn, đâm thẳng vào tim.

Sắc mặt chàng bỗng trắng bệch lạ thường, mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói thành lời.

Vệ Trường Lạc thấy vậy, bèn lo lắng hỏi:

“Chàng thấy lạnh sao? Hay là gọi người vào mang băng đi đi, thiếp không thấy nóng nữa.”

Lý Phù Tô lắc đầu, mỉm cười bảo:

“Vi phu không sao. Đêm đã khuya, Kiều Kiều ngủ sớm đi.”

Chàng lấy quyển sách trong tay nàng đặt lên bàn, thổi tắt đèn, sau đó lên giường, cẩn thận giúp nàng đắp chăn lại.

Đang lúc Vệ Trường Lạc lim dim sắp ngủ, bỗng nghe tiếng chàng thì thầm bên tai, khẽ nói:

“Ngày mai cũng đến hạn ba ngày hồi môn, vi phu tạm nghỉ lên triều một ngày, đưa Kiều Kiều về Quốc Công phủ thăm nhạc phụ, được không?”

Nàng quay lại, nhíu mày, nói:

“Không cần đâu, chàng bận rộn nhiều việc, Kiều Kiều về một mình cũng được, đâu cần phải long trọng như vậy.”

Lý Phù Tô hôn lên trán nàng, cười bảo:

“Kiều Kiều là thê tử của vi phu, phụ thân của nàng cũng như là phụ thân của ta, Vệ gia cũng chẳng khác gì người thân trong nhà ta, tất nhiên là quan trọng. Nếu Kiều Kiều muốn, sau này vi phu sẽ thường xuyên đưa nàng về thăm nhà, thường ngày Kiều Kiều thấy buồn chán cũng có thể cho vời vài nữ quyến vào cung trò chuyện, không cần hỏi ý vi phu.”

Vệ Trường Lạc chẳng ngờ chàng lại nhượng bộ mình đến như vậy, thoáng thấy kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào, nói:

“Đa tạ phu quân.”

Lý Phù Tô ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng, bảo:

“Ngoan, ngủ đi.”

Nàng nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, bên tai lại vang lên tiếng ai đó khe khẽ thì thầm.

“Có lẽ trước đây ta quả thật chưa từng hiểu nàng, không biết cách yêu nàng. Nhưng mà, từ nay trở đi, ta sẽ dốc lòng bù đắp cho nàng, tận sức thấu hiểu tâm tư của nàng. Cho vi phu một cơ hội nữa, được không?”

Không ai đáp lời.

Tiếng nói ấy rơi vào khoảng không tĩnh lặng vô biên, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Đêm dài đằng đẵng, bóng tối mịt mùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.