Tiêu Phòng Ký

Chương 34: Chương 34: Một đêm xuân mộng (H)




Đêm xuân đó, mẫu đơn trong thành Trường An nhất tề nở rộ.

Sâu trong hành cung phía Tây Trường An, Vệ Trường Lạc nằm trong vòng tay vững chãi của Duệ ca ca, trái tim đập liên hồi.

Trên người nàng lúc này chỉ còn một mảnh yếm mỏng manh. Lý Phù Duệ cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng muốt của nàng, sau đó dần lướt xuống, tiến gần đến đôi gò căng tròn kia. Cách một lớp yếm mỏng manh, hắn nhẹ hôn lên nơi ấy. Lần đầu chạm vào bầu ngực thiếu nữ mềm mại như bông, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng:

“Kiều Kiều thật mềm, còn mềm hơn bánh quế hoa lúc nhỏ ta từng ăn.”

Vệ Trường Lạc đỏ bừng mặt, lí nhí van xin:

“Duệ ca ca... Đừng nói...”

Người này bình thường vốn kiệm lời, chẳng hiểu sao bây giờ lại nói nhiều như thế. Lại còn... nói toàn những câu khiến nàng xấu hổ, chỉ hận không thể chui xuống đất.

Dáng vẻ quẫn bách của nàng lại khiến nam nhân đang đặt nàng dưới thân kia khẽ bật cười. Hắn loay hoay một lúc không tìm được cách mở dây yếm ra, bèn thô bạo xé đứt. Chiếc yếm đáng ghét chặn đi tầm mắt của hắn đã biến mất, toàn bộ thân thể của nàng trần trụi hiện ra, mặc hắn thưởng lãm. Đôi mắt phượng uy quyền của hắn thoáng tối đi, dục vọng dâng cao. Hắn hé miệng, cắn nhẹ vào một bên đào tiên, đưa một tay nhào nắn vần vò bên còn lại, một tay thì lướt dọc theo đôi chân non mềm của nàng, lần tìm đến tiêu hồn động.

Vệ Trường Lạc lần đầu tiên bị người khác chạm vào những nơi riêng tư nhất trên thân thể mình, nàng có chút hoảng loạn, có chút luống cuống, chẳng biết nên làm sao.

Lý Phù Duệ vốn là hoàng tử tôn quý, từ khi thành niên cũng từng bị không ít nữ nhân tìm đủ mọi cách leo lên giường. Thế nhưng, tính tình hắn vốn lạnh lùng như sắt đá, xem nhuyễn ngọc ôn hương chẳng khác gì cỏ rác, mỹ nhân nào dám đến gần quyến rũ đều bị phạt nặng. Vì vậy, đây cũng là lần đầu tiên, Tam hoàng tử chạm vào thân thể của nữ tử. Hắn nào ngờ thân thể nữ nhi lại mềm ấm đến thế, tuyệt diệu vô cùng, sờ chẳng nỡ rời tay. Bấy giờ, hắn mới hiểu tại sao các tướng lĩnh dưới trướng lại trầm mê trong thịt da của nữ nhân, cuồng loạn tham hoan.

Lý Phù Duệ cảm nhận được ướt át ở nơi tiêu hồn của nàng, lòng vui mừng như điên, kề bên vành tai đỏ lựng của nàng, khẽ nói:

“Kiều Kiều ướt rồi, làm sao đây?”

Vệ Trường Lạc túng quẫn vô cùng, nhe răng cắn vào vai hắn, bảo:

“Không được nói nữa, không cho Duệ ca ca nói nữa...”

Nàng vốn tưởng rằng Duệ ca ca là người thành thật chính trực, chẳng ngờ người này vừa cởi xong y phục liền biến thành lưu manh vô sỉ.

Nàng càng quẫn bách, Lý Phù Duệ lại càng hưng phấn, vuốt ve bầu ngực căng tròn của kiều thê tương lai, cười nói:

“Kiều Kiều không thích nghe ư? Nhưng Duệ ca ca của nàng lại thích nói như vậy, phải làm sao đây?”

Kiến Ninh quận chúa lấy hai tay che kín mặt lại, xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn nữa.

Lý Phù Duệ bật cười, hai tay lại càng ra sức vần vò nàng.

Tuy rằng hắn có vẻ ngoài văn nhã như thư sinh, rốt cuộc vẫn là võ tướng. Hắn lăn lộn trong quân doanh từ nhỏ, dù giữ mình trong sạch, vẫn khó tránh khỏi từng chứng kiến những binh lính khác sủng hạnh quân kỹ. Dần dà lâu ngày, tự khắc cũng bị lây dính chút thô tục.

Còn nhớ, có một năm nọ, hắn vừa tròn mười bốn tuổi, đã là nguyên soái thống lĩnh đại quân. Ngày nọ, hắn bước vào doanh trại của thuộc hạ, bỗng nghe thấy tiếng động kỳ lạ, như là tiếng nữ tử rên rỉ. Hắn đi tới phía trước, bèn trông thấy thuộc hạ đang ôm một quân kỹ, cả hai xiêm y xộc xệch, dâm loạn giao hoan. Lúc đó, hắn chỉ thấy thật vô sỉ, lập tức rời khỏi đấy, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của hai người nọ.

“Gia... Chậm một chút... Chậm một chút... Nô gia sắp chết mất...”

“Dâm phụ, gia giết chết ngươi lại càng tốt... Tránh cho ngươi lại đi tìm nam nhân khác...”

Bấy giờ, hắn nghe thấy những lời thô tục ấy, mặt hơi đỏ lên. Sau này, về đến hoàng cung, trông thấy Vệ Trường Lạc suốt ngày bám theo Đại hoàng huynh, trong lòng hắn thầm tức giận, đêm đến lại nằm mơ. Trong mơ, nàng nằm dưới thân hắn, khẽ cầu xin:

“Tam biểu ca... Chậm một chút, Kiều Kiều sắp chết mất...”

Hắn nhớ tới khung cảnh nàng thân mật với người kia, lửa giận ngùn ngụt cháy lên, bèn không hề nương tình rong ruổi trên người nàng.

Một giấc mộng xuân, tỉnh dậy mới hay chỉ là mộng.

Lý Phù Duệ cúi xuống, khẽ chạm vào khuôn mặt của nàng, chỉ sợ đêm nay cũng chỉ là một giấc mộng như bao đêm trước kia.

“Duệ ca ca, sao lại nhìn Kiều Kiều chăm chăm như thế?” Vệ Trường Lạc huơ huơ tay trước mặt hắn.

Lý Phù Duệ bắt lấy cánh tay trắng muốt như ngó sen của nàng, hôn lên vai nàng, lắc đầu nói:

“Không có gì cả.”

Nụ hôn lên vai khiến Vệ Trường Lạc thấy nhột, bật cười khúc khích. Lý Phù Duệ bỗng giữ chặt bờ vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói:

“Tuy rằng ta biết rõ Kiều Kiều bỗng nhiên xa lánh Đại hoàng huynh và thân cận với ta chỉ là vì một giấc mộng. Nhưng mà, Kiều Kiều cần hiểu rõ, ta và nàng là hiện thực, không phải mộng ảo. Một khi Kiều Kiều đã lựa chọn Duệ ca ca, cả đời này không còn đường lui nữa, cũng không thể hối hận đổi ý, lại càng không được quay về bên Đại hoàng huynh. Kiều Kiều có biết không?”

Hắn yêu nàng thầm lặng bao năm nay, đương nhiên là vô cùng khát khao muốn có được nàng. Thế nhưng, hắn lại càng sợ nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, rồi sau này sẽ hối hận, sẽ buồn khổ. Hắn thà rằng mình chịu khổ, cũng không muốn nhìn thấy Kiều Kiều đau lòng mảy may.

Vệ Trường Lạc nhẹ ôm lấy cánh tay Lý Phù Duệ, tựa đầu vào vai hắn, thì thầm:

“Kiều Kiều biết rõ, Kiều Kiều không phải nhất thời hồ đồ, mà là thật sự thật lòng muốn ở bên Duệ ca ca suốt đời. Duệ ca ca tin Kiều Kiều đi, được không?”

Lý Phù Duệ hôn lên đôi mắt trong vắt như pha lê của nàng, cười nói:

“Duệ ca ca tin Kiều Kiều.”

Vệ Trường Lạc tinh nghịch chơi đùa lọn tóc đen mềm mượt của hắn, cười hì hì bảo:

“Duệ ca ca cười như vậy đẹp biết bao, tại sao thường ngày lại ít cười thế chứ?”

Lý Phù Duệ thấy nàng mải chơi đùa, dường như đã quên “chính sự”, bèn che miệng khẽ ho một tiếng, kề bên tai nàng, nhỏ giọng nói:

“Ta... Ta cũng là lần đầu tiên gần gũi nữ tử. Nếu chốc nữa có đau... Kiều Kiều phải nói cho ta hay, biết không?”

Lúc nói những lời này, tai hắn hơi đỏ lên. Vệ Trường Lạc chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ, cũng đưa tay sờ sờ một cái. Nàng còn đang mải trêu đùa thì bỗng thấy phía dưới đau nhói, bất chợt bị dị vật đâm vào.

Nàng cắn vào vai hắn, la hét bảo:

“Duệ ca ca mau đi ra, đi ra đi mà... Đau quá... Kiều Kiều đau quá, sắp chết mất...”

Hắn hôn lên môi nàng, triền miên không dứt, âu yếm nhìn nàng, khàn giọng hỏi:

“Kiều Kiều mau nói xem, ta là ai? Đáp đúng sẽ tha cho nàng.”

Vệ Trường Lạc đau đến không nghĩ được gì nữa, nức nở đáp:

“Duệ ca ca, là Duệ ca ca.”

Lý Phù Duệ vẫn cố tình làm khó, bảo:

“Đáp sai rồi, gọi phu quân.”

“Phu quân, phu quân.” Nàng nghẹn ngào gọi, chỉ mong hắn lập tức tha cho.

Nào ngờ, Lý Phù Duệ chỉ cười khen một tiếng:

“Ngoan.”

Nàng chờ mãi, chờ mãi, cũng không thấy hắn giữ lời đi ra khỏi mình, bèn mếu máo hỏi:

“Chẳng phải Duệ ca ca nói là đáp đúng thì tha cho muội sao?”

Người kia bật cười, nhéo nhéo đôi má phúng phính của nàng, nói:

“Nhưng lúc nãy Kiều Kiều đã đáp sai.”

“Lừa đảo.” Nàng khóc không ra nước mắt, chỉ biết tựa vào lòng hắn khóc thút thít như mèo kêu.

Lâu thật lâu sau, đến khi nàng ôm ghì lấy hắn, cả người run rẩy, bị đẩy lên tột đỉnh hoan lạc, Lý Phù Duệ mới hôn lên mắt nàng, khẽ nói:

“Kiều Kiều có biết, ta đợi khoảnh khắc này, đợi suốt bao năm không?”

Vệ Trường Lạc nào nghe được gì, nàng đã mệt đến ngất lịm đi.

Trời gần sáng, nàng mơ màng tỉnh dậy, thấy người bên cạnh đang lẳng lặng đeo vào cổ tay mình một sợi dây đỏ có đính một viên ngọc. Nàng trông thấy tay hắn cũng có một sợi dây như thế, bỗng nhớ tới trong giấc mộng kia, dường như sợi dây này cũng có xuất hiện, nhưng lại là do cô mẫu đưa cho cháu gái cùng nhi tử mỗi người một sợi, bảo rằng là bùa may mắn.

Lý Phù Duệ thấy nàng đã thức dậy, bèn đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán nàng lên, thì thầm nói:

“Nghe thuộc hạ nói dây tơ hồng ở miếu Nguyệt Lão trong thành Trường An rất linh thiêng, ta đến đó xin về hai sợi làm thành vòng đeo tay, vốn định nhờ mẫu hậu đưa cho Kiều Kiều. Bây giờ chúng ta đã... Ta nghĩ tự mình đeo lên tay nàng vẫn tốt hơn. Kiều Kiều có thích không?”

Vệ Trường Lạc giật mình.

Thì ra, đây vốn là tơ hồng, không phải là bùa may mắn.

Thì ra, đây không phải do cô mẫu tặng cho hai người, mà là tự Duệ ca ca muốn đưa cho nàng.

Vệ Trường Lạc giấu đi giọt nước mắt chẳng hiểu cớ gì lại rơi xuống, mỉm cười nói:

“Kiều Kiều rất thích.”

....

@Tác giả: Thật ra anh Duệ không phải hiền lành ngu ngốc, chỉ là anh ấy không muốn tính kế Kiều Kiều thôi, chứ anh không hiền đâu. =))) Không nỡ miêu tả kỹ nội tâm anh Duệ kiếp trước vì chắc chắn là rất thê thảm.:<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.