“Kiều Kiều!”
Lý Phù Tô bàng hoàng tỉnh giấc, nghe thấy Lâm Tiểu Đức ở bên ngoài khẽ giọng hỏi:
“Điện hạ, ngài vẫn ổn chứ?”
Chàng nhắm mắt lại, trấn định lại tâm thần, mới xác định được mình đang tỉnh hay mơ. Đưa tay xoa vầng trán lạnh toát, chàng mở mắt ra, khẽ bảo:
“Cô không sao, lui ra đi.”
Kế đó, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, chàng lại nói:
“Khoan đã, tiến vào đây.”
Bấy giờ, Lâm Tiểu Đức mới đẩy cửa bước vào, cung kính đứng ngoài rèm đợi lệnh.
Lý Phù Tô đưa tay vuốt ve bức họa trên tường, lơ đễnh hỏi:
“Quận chúa bên kia... như thế nào rồi?”
Tuy rằng lần này tùy giá có nhiều vị Quận chúa, nhưng Lâm Tiểu Đức biết rõ Thái tử điện hạ muốn hỏi vị Quận chúa nào, lập tức đáp:
“Bẩm điện hạ, đã dàn xếp ổn thỏa, hẳn là sẽ không bị phát hiện.”
Lý Phù Tô bước xuống giường, khoan thai đi đến bên cửa sổ. Nhẹ đẩy cửa ra, tức khắc trông thấy cả gian hành cung tĩnh mịch. Ở xa xa kia, chính là chỗ ở của nàng. Cho dù biết rằng chẳng thể trông thấy bóng hình nàng, chàng vẫn cứ lẳng lặng nhìn vào gian phòng kia, khóe môi thoáng cong lên.
“Kiều Kiều...”
Một tiếng than nhẹ khẽ vang lên giữa gian phòng quạng quẽ, phảng phất chất chứa đầy nhu tình.
....
Mùa xuân này thánh thượng di giá đến hành cung Tây Bắc đi săn, đưa theo đoàn tùy giá đến hàng trăm người, trong đó có Kiến Ninh Quận chúa Vệ Trường Lạc.
Vốn dĩ Duệ ca ca hứa đến Tây Bắc sẽ dạy nàng bắn cung, Vệ Trường Lạc rất háo hức chờ mong chuyến đi này. Nhưng niềm hân hoan của nàng nhanh chóng biến thành phiền muộn khi trông thấy Thái tử có mặt trong đoàn tùy giá. Lẽ ra, thân thể Thái tử vốn yếu ớt, không tiện ngồi xe di chuyển xa như thế. Trước đây, mỗi lần Thành Vũ đế đi săn, đều để Thái tử ở lại đế đô giám quốc. Nào ngờ, lần này chàng lại cầu xin bệ hạ được đi theo. Chẳng biết thế nào, bệ hạ cũng ân chuẩn, đưa theo Thái tử và Tam hoàng tử, để lại Nhị hoàng tử giám quốc.
Vệ Trường Lạc sợ hãi vô cùng. Nàng cho rằng, chỉ cần mình cố gắng tránh mặt thì sẽ không còn dây dưa gì với Thái tử nữa. Nhưng mà, Thái tử vẫn cứ xuất hiện trong vận mệnh nàng, tựa như âm hồn bất tán. Lẽ nào, nàng có giãy giụa đến đâu cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của số mệnh?
Vệ Trường Lạc cứ thấp thỏm lo âu như thế, cho đến khi đoàn xa giá dừng lại ở hành cung tại thành Trường An. Rốt cuộc, đêm đó, nàng lại mơ thấy ác mộng.
Nửa đêm canh ba, Lý Phù Duệ lặng lẽ bước vào phòng của nàng, cẩn thận kiểm tra chốt cửa, chỉ sợ có chỗ nào sơ hở. Xong xuôi, hắn lại tiến vào gian trong, đến gần giường của nàng. Vốn chỉ định đắp lại chăn cho nàng, nào ngờ trông thấy sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại không ngừng ứa ra.
Hắn hoảng hốt, vội ôm nàng dậy, lo lắng hỏi:
“Kiều Kiều, có phải đau ở đâu không? Có chuyện gì vậy, mau nói cho Duệ ca ca biết...”
Bấy giờ, Vệ Trường Lạc mơ màng tỉnh dậy, trông thấy hắn, còn chưa kịp nhận ra đây là cảnh thực hay mơ, lập tức ôm chầm lấy hắn, nức nở nói:
“Tam biểu ca, Tam biểu ca... Kiều Kiều sai rồi, Kiều Kiều có lỗi với huynh, Kiều Kiều có lỗi với cô mẫu...”
Từ lúc hai người thân thiết hơn, nàng đã không còn gọi hắn là Tam biểu ca. Lý Phù Duệ thầm kinh ngạc, lại thấy nàng nước mắt lưng tròng, đau lòng ôm nàng dỗ dành, khẽ nói:
“Kiều Kiều chớ sợ, Duệ ca ca ở đây. Tất cả chỉ là ác mộng mà thôi, không sao, không sao...”
Một lúc sau, Vệ Trường Lạc mới dần tỉnh táo lại. Nàng nhận ra mình đang ôm cứng lấy Duệ ca ca, mặt của Duệ ca ca thì tựa sát vào mặt nàng. Dù gì cũng là cô nương gia, nàng lập tức đỏ bừng mặt, nhẹ đẩy hắn ra, nhỏ giọng gọi:
“Duệ ca ca...”
Lý Phù Duệ cúi xuống, quan sát sắc mặt nàng, thấy đã bình thường trở lại, mới tạm an lòng. Hắn không hỏi nàng điều chi, cũng chẳng ép nàng nói gì, chỉ khẽ cười, đáp:
“Ừ, Duệ ca ca ở đây.”
Đôi mắt Vệ Trường Lạc chợt ngân ngấn nước, nàng tựa đầu lên vai hắn, không ngừng gọi:
“Duệ ca ca, Duệ ca ca...”
Lý Phù Duệ cúi đầu, đặt lên trán nàng một nụ hôn, kiên nhẫn đáp:
“Duệ ca ca ở đây.”
Cứ thế, qua một lúc lâu, Vệ Trường Lạc mới cất tiếng thủ thỉ nói:
“Lúc nãy muội nằm mơ, mơ thấy bản thân bị trượng phu kết tóc mười năm lừa gạt, mơ mơ màng màng sống nửa đời như một kẻ khờ. Cuối cùng, muội rất mệt, rất mệt mỏi. Muội không muốn tiếp tục ở lại thế gian đầy giả dối này nữa, bèn dùng một mồi lửa, kết thúc sinh mạng mình...”
Lý Phù Duệ thầm chấn động trong lòng. Hắn từng cho rằng ác mộng của nàng chỉ là giấc mộng hư ảo, nhưng dần dà lại nhận ra có điều bất thường. Nếu là giấc mộng bình thường, làm sao có thể mơ đi mơ lại nhiều lần như thế, rõ ràng cụ thể như thế. Trừ khi...
Hắn xoa đầu nàng, dịu giọng nói:
“Kiều Kiều làm vậy là không đúng.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, dường như kinh ngạc.
Hắn mỉm cười, tựa cằm vào trán nàng, khẽ bảo:
“Bất kể thế nào, Kiều Kiều cũng phải sống. Ta tung hoành sa trường bao năm, từng chứng kiến bao cảnh sinh tử, mới biết sinh mệnh đáng giá đến nhường nào. Vì một kẻ không đáng mà từ bỏ sinh mạng mình, thật sự không đúng. Kiều Kiều phải nhớ, cho dù tương lai gặp phải chuyện gì, thậm chí dù phải chọn lựa giữa sinh mạng và trinh tiết, Kiều Kiều cũng không được chọn cái chết. Không gì quý giá hơn việc Kiều Kiều còn khỏe mạnh sống sót, biết không?”
Vệ Trường Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đã giăng kín sương mù. Nàng lau nước mắt, nhoẻn miệng cười, nói:
“Cảm ơn Duệ ca ca.”
“Tại sao lại cảm ơn ta?” Lý Phù Duệ bật cười, đưa tay chóp mũi còn hồng hồng của nàng.
Vệ Trường Lạc ôm lấy bờ vai hắn, thì thầm:
“Duệ ca ca khiến muội tin rằng, trên đời này vẫn còn có một người, người đó vĩnh viễn không lừa dối không tính kế muội, luôn luôn ở phía sau lặng thầm đợi chờ. Người đó không nói một câu nào, nhưng chỉ cần muội quay đầu nhìn lại, tức khắc sẽ trông thấy người ấy. Kiều Kiều thật sự biết ơn người ấy.”
Lý Phù Duệ vuốt tóc nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng thường ngày cũng nhu hòa đi vài phần. Hắn mỉm cười, nói:
“Đừng nói ta tốt như vậy. Con người luôn có lòng riêng, ta không tốt như Kiều Kiều nghĩ đâu.”
Vệ Trường Lạc không nói gì, bỗng ngước đầu hôn lên bờ môi của nam tử phía sau. Hai má nàng đã đỏ ửng, vẫn bướng bỉnh không lùi về, trái lại còn khoác tay ôm chặt lấy hắn.
Lý Phù Duệ không ngờ tới nàng sẽ làm như vậy. Hắn vốn dĩ không hề có tà tâm, nhưng bị cô nương trong lòng trêu chọc như thế, đến cả Liễu Hạ Huệ cũng chẳng thể nào giữ lòng bình lặng tựa nước.
Vệ Trường Lạc dán môi mình lên làn môi lành lạnh của nam tử, còn đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, đã thấy trời đất điên đảo. Thoáng chốc, nàng đã bị đè xuống giường.
Lý Phù Duệ áp sát trên người nàng, sống mũi cao thẳng như kiếm của hắn cọ nhẹ vào mũi nàng, cất giọng khàn khàn hỏi:
“Kiều Kiều có biết mình đang làm gì không?”
Vệ Trường Lạc hơi sợ hãi. Dù gì nàng cũng chỉ là thiếu nữ vừa tròn mười lăm tuổi, đối với chuyện nam nữ không phải là rất rõ ràng. Nàng chỉ biết, Duệ ca ca là hôn phu của mình. Tháng sau, nàng sẽ là thê tử của Duệ ca ca.
Nàng ngước mắt nhìn nam tử ở trên mình, khẽ khàng nói:
“Kiều Kiều rất sợ. Kiều Kiều không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ sợ mọi chuyện chẳng như mình mong muốn. Thế nên, Kiều Kiều muốn... muốn trở thành người của Duệ ca ca. Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra, Kiều Kiều vẫn là thê tử của Duệ ca ca...”
Nàng nói xong, vừa thẹn vừa lo, lại thấy người nọ im lặng chẳng nói gì, sợ Duệ ca ca nghĩ mình không biết tự trọng, sợ hắn chán ghét mình, bèn cắn môi, suýt bật khóc.
Lý Phù Duệ nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên đầu mi nàng, rồi lại hôn lên mắt nàng, nói:
“Đừng sợ.”
Bấy giờ đương là mùa xuân, Trường An thành nằm ở phương Bắc, không khí vẫn còn rét mướt, thế nên trên người Vệ Trường Lạc quấn mấy lớp áo bông dày. Lý Phù Duệ tuần tự cởi ra từng lớp một. Cho dù đã có than sưởi ấm, Vệ Trường Lạc vẫn thấy hơi lạnh, rùng mình một cái.
Lý Phù Duệ khẽ cười, vòng tay ôm chặt tiểu cô nương vào lòng, hỏi:
“Còn lạnh không?”
Vệ Trường Lạc đỏ ửng hai má, nhẹ lắc đầu.
Đêm Trường An tĩnh mịch như nước, trong phòng ấm uyên ương thành đôi.
....
@Tác giả: Vô cùng xin lỗi Thái tử. >.<