Tiêu Phòng Ký

Chương 32: Chương 32: Vãng sự tiền trần




“Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt

Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường

Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ

Bất kiến Trường An kiến trần vụ.”

(Trong điện Chiêu Dương, ân ái tuyệt,

Bồng lai tiên cảnh, tháng năm trường.

Ngoảnh đầu trông xuống nơi trần thế,

Chẳng thấy Trường An, thấy bụi mù.)

- Trích “Trường hận ca”, Bạch Cư Dị-

....

Lý Phù Tô mãi mãi không thể quên được cái đêm Thất tịch năm ấy.

Lúc đó, Kiều Kiều vừa sảy thai. Khi nàng tỉnh dậy, nghe tin con mình đã chẳng còn, lại bình tĩnh đến lạ thường. Nàng không khóc, cũng không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng ôm chiếc áo còn may dang dở vào lòng.

Lý Phù Tô sợ nàng đau buồn quá độ, bèn mang một chú chó nhỏ tới bầu bạn giải khuây cùng nàng, đặt tên là Tiểu Tuyết. Mấy ngày sau đó, nàng vẫn như thế, ôm Tiểu Tuyết trong lòng, thẫn thờ mân mê những món đồ đã chuẩn bị sẵn cho con, không nói không rằng, cũng chẳng đoái hoài đến chàng.

Lý Phù Tô thấy nàng như vậy, vô cùng áy náy đau xót, lại càng sủng ái gấp bội phần, Kiều Kiều muốn gì chàng đều chẳng tiếc mọi giá để nàng được vừa ý. Nhưng bất kể chàng có làm gì, đều không cách nào đổi lại một nụ cười của nàng như thuở xưa.

Đêm ấy là tiết Thất Tịch, trời đổ cơn mưa ngâu rả rích. Xa xa ngoài kia, muôn nhà dân đang rộn ràng kim chỉ, vui vầy hoan lạc. Trong Càn Thanh cung quạnh quẽ im ắng, Lý Phù Tô đặt bút son viết một chiếu chỉ. Trên gấm vàng, chỉ thấy từng hàng chữ Triện ngay ngắn hiện lên, viết rằng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Quý phi Vệ thị theo trẫm từ thuở còn ở Đông cung, mười năm làm bạn thánh giá không rời, ân tình không cạn. Nay xét thấy nàng phẩm hạnh chu toàn, đức mạo đều vẹn, lại nhân hậu vị bỏ trống đã lâu, Càn Khôn khuyết vị, ấy là trái đạo trời đất. Trẫm bèn thuận theo lẽ trời, tấn phong Vệ thị làm Hoàng hậu, trao cho phượng ấn, từ nay trở thành mẫu nghi Đại Tấn, cùng trẫm ban phúc muôn dân...”

Chàng cẩn trọng viết từng chữ trong chiếu chỉ, nghĩ đến khoảnh khắc Kiều Kiều tiếp chỉ nhận thánh ân, ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng. Ngôi hậu này là chàng nợ nàng mười năm nay, rốt cuộc cũng trả lại cho nàng. Rồi chàng sẽ bù đắp hết thảy cho Kiều Kiều, nàng nhất định sẽ tha thứ cho chàng, sẽ lại quay về là Kiều Kiều một lòng một dạ với chàng như trước.

Đương lúc cao hứng, Lý Phù Tô chợt nghe Lâm Tiểu Đức bẩm báo:

“Bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương đang đứng ở bên ngoài, muốn xin vào diện kiến.”

Đã lâu Kiều Kiều chưa từng đoái hoài đến chàng, nay lại chủ động tới thăm, Lý Phù Tô vui mừng, lập tức bảo:

“Mau cho nàng vào.”

Nói rồi, chàng lại lo sức khỏe nàng còn yếu, bên ngoài đang mưa gió lạnh lùng, bèn chẳng chờ thái giám đi thông báo, đã tự mình đứng dậy, sải bước ra ngoài cửa cung đón nàng.

Lúc ấy, chàng ra đến cửa cung, chỉ thấy Kiều Kiều đang lẳng lặng đứng bên mái hiên, đưa mắt xa xăm nhìn làn mưa ngoài kia. Nàng chỉ mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt đã bị nước mưa làm ướt đôi chỗ, không khoác áo choàng, cũng chẳng che chắn gì, lại không đưa theo thị nữ hầu hạ.

Lý Phù Tô vừa lo vừa giận, lập tức tiến đến, cởi trường bào trên người mình khoác lên vai nàng, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhanh chóng bước vào trong.

Đặt nàng xuống ghế nhung, chàng lại căn dặn cung nữ:

“Đi đem xiêm y mới đến cho Quý phi thay.”

Cung nữ kia vội khom người đáp:

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Bấy giờ, Kiều Kiều nhẹ lắc đầu, nói:

“Không cần đâu.”

Nàng tránh khỏi vòng tay chàng, đứng dậy hành lễ, nói:

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Lý Phù Tô vội đỡ nàng dậy, lại ôm nàng vào lòng, cười hỏi:

“Tại sao hôm nay lại xa cách thế, Kiều Kiều quên cách gọi “Tô ca ca” rồi ư?”

Kiều Kiều cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:

“Thần thiếp không dám phạm thượng.”

Chàng thấy thái độ nàng đêm nay có vẻ kỳ lạ, khẽ nhíu mày, nhẹ xoa đầu nàng, dịu giọng hỏi:

“Sao Kiều Kiều lại đến đây, chẳng phải vi phu đã dặn nàng ở cung Tiêu Phòng chờ, đợi Tô ca ca phê tấu chương xong sẽ về với nàng ư?”

Kiều Kiều ngước đôi mắt to trong vắt như nước hồ thu, lẳng lặng nhìn chàng, nói:

“Thần thiếp có chuyện muốn hỏi bệ hạ, hỏi xong sẽ rời đi ngay.”

Lý Phù Tô khẽ cười, đưa tay xoa gò má đã gầy đi nhiều của nàng, bảo:

“Có chuyện gì mà Kiều Kiều lại gấp gáp đến vậy?”

Kiều Kiều tránh đi bàn tay của chàng, nhỏ giọng hỏi:

“Bệ hạ đã từng nói, không bao giờ lừa dối thần thiếp, có phải không?”

Chàng thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức mỉm cười, đáp:

“Phải.”

Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, lại hỏi:

“Bệ hạ nói chưa từng lừa dối thiếp, chưa từng tính kế thiếp, có thật không?”

Đáy mắt Lý Phù Tô lạnh đi, lại vẫn hết sức dịu dàng với nàng, cười nói:

“Tất nhiên là thật, Kiều Kiều lại nghe ai nói điều xằng bậy gì sao?”

Kiều Kiều không đáp, chỉ cúi đầu, nói:

“Đa tạ bệ hạ, thần thiếp đã hiểu rồi.”

Lý Phù Tô cúi đầu hôn lên trán nàng, thì thầm:

“Cho dù vi phu có thân bất do kỷ lừa nàng điều gì, thì lòng ta đối với Kiều Kiều vẫn là chân tình, Kiều Kiều hãy tin Tô ca ca, được không?”

Kiều Kiều vẫn cúi đầu, im lặng không đáp.

Chàng đợi một lúc lâu, chẳng đợi được câu trả lời của nàng. Cuối cùng, Lý Phù Tô cũng từ bỏ, không gạn ép nàng đáp lại, chỉ nhẹ nắm lấy tay nàng, nói:

“Vi phu đã từng hứa đợi triều chính ổn định sẽ lập nàng làm chính cung Hoàng hậu. Nay cũng đã gần mười năm, đã đến lúc thực hiện lời hứa. Vi phu đang viết chiếu chỉ phong hậu, cũng đã cho người đúc sách bảo, chỉ chờ ngày lành tháng tốt sẽ bố cáo thiên hạ, tế cáo Thái Miếu, để cho lịch đại tổ tiên và muôn dân bách tính đều tỏ tường Kiều Kiều chính là Hoàng hậu do chính ta sắc phong. Vi phu ở ngôi cao giá lạnh muôn phần cô đơn, Kiều Kiều có nguyện cùng vi phu sống chung giường, chết chung huyệt chăng?”

Kiều Kiều không vui mừng như trong tưởng tượng của chàng, vẫn im lặng chẳng nói gì.

Lý Phù Tô lại nhún nhường thêm một bước, tiếp lời:

“Kiều Kiều trở thành Hoàng hậu rồi, vi phu sẽ đưa các phi tần khác đến chùa Cam Lộ tu hành, trong hậu cung chỉ cần một mình Kiều Kiều là đủ. Vi phu cũng đã hạ chỉ ân xá cho Vệ gia, ít ngày nữa sẽ đưa đệ muội nàng về kinh thành. Đến khi ấy, vi phu sẽ chọn dịp nào cho Kiều Kiều đoàn tụ cùng người thân, Kiều Kiều có vui mừng chăng?”

Đây là ân sủng lớn, cũng là một xiềng xích. Nếu nàng dám có lòng muốn rời khỏi chàng, đệ muội của nàng sẽ gặp họa. Trước là đem quyền lực phượng vị cám dỗ nàng, rồi lại dùng lời hứa phế bỏ hậu cung làm lung lay lòng người, cuối cùng là đem người nhà ra đe dọa nàng. Lý Phù Tô vẫn là Lý Phù Tô, tính toán vô cùng tỉ mỉ. Chỉ tiếc, Kiều Kiều đã chẳng còn là Kiều Kiều khờ dại một lòng tin chàng năm xưa.

Kiều Kiều thoáng run lên, lại bình tĩnh quỳ xuống, hô rõ ràng từng chữ:

“Tạ chủ long ân.”

Lý Phù Tô muốn đỡ nàng dậy, Kiều Kiều đẩy chàng ra, lại tiếp tục dập đầu, nói:

“Thần thiếp xin cáo lui. Nguyện bệ hạ phúc thọ dài lâu, cơ nghiệp thiên thu muôn đời. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Lần đầu tiên, Kiều Kiều quỳ xuống dưới chân chàng hô “vạn tuế”, Lý Phù Tô lại chẳng hề vui sướng. Chàng vươn tay, muốn đỡ nàng đứng dậy, lại chỉ bắt được khoảng không. Kiều Kiều đã tự mình đứng dậy, lui ra ngoài.

Lý Phù Tô trầm mặc nhìn chiếu chỉ còn dang dở trên ngự án, lòng bỗng dưng thấy bất an, bèn gọi Lâm Tiểu Đức đến, bảo:

“Hôm nay Quý phi đã làm gì?”

Lâm công công cung kính tâu:

“Bẩm bệ hạ, theo người bên Tiêu Phòng cung báo lại, sáng nay nương nương vẫn như thường lệ, ngồi trong cung ôm Tiểu Tuyết ngẩn ngơ nhìn xiêm y của tiểu điện hạ đến chiều. Sau đó, Tiểu Tuyết biến mất, người trong cung Tiêu Phòng đã tìm khắp nơi vẫn không thấy. Nương nương không thấy Tiểu Tuyết, hoảng loạn vô cùng, bèn tự mình đi tìm, cuối cùng tìm thấy ở Vĩnh Thọ cung. Nương nương ôm Tiểu Tuyết về, lại sai thị nữ ra ngoài cung mua chút quà vặt. Bởi vì bệ hạ đã căn dặn, chúng thị vệ đều không dám ngăn cản...”

“Vĩnh Thọ cung?” Đáy mắt Lý Phù Tô lóe lên tia sáng lạnh người.

Vĩnh Thọ cung chính là nơi ở của Hiền tần.

Chàng xâu chuỗi các sự việc lại, trong đầu bất chợt nảy lên ý nghĩ vô cùng đáng sợ. Chàng lập tức đứng dậy, đang muốn di giá tới cung Tiêu Phòng, bỗng dưng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.

Một thị nữ trong cung Tiêu Phòng khóc lóc chạy đến trước cửa cung Càn Thanh, quỳ sụp xuống, nói:

“Bẩm bệ hạ, Tầm Mộng cư trong cung Tiêu Phòng bỗng bốc cháy, nương nương... nương nương vẫn còn ở trong đó...”

Cạch!

Chiếu chỉ phong hậu trên tay của chàng rơi xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Lý Phù Tô không tin vào tai mình, điên cuồng chạy đến cung Tiêu Phòng.

Chàng cho rằng, nàng chỉ đang trêu đùa thôi.

Chàng vẫn nghĩ, khi chàng đến nơi, sẽ thấy nàng vẫn còn ở đó đợi mình. Nàng vẫn bình an, vẫn khỏe mạnh.

Rõ ràng nàng yêu chàng như thế, sao có thể rời xa chàng chứ?

Không thể nào, không thể nào...

....

Vệ Trường Lạc cho thị nữ hầu cận lui ra, lẳng lặng bước vào gian Tầm Mộng cư.

Năm đó, chàng là phế Thái tử, nàng kiên quyết đi theo chàng. Hai người ở trong gian nhà này, trải qua những tháng ngày gian khổ nhất, cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất.

Tầm Mộng, Tầm Mộng, thì ra, đó chỉ là giấc mộng của riêng nàng.

Giấc mộng dài này, rốt cuộc cũng phải tỉnh lại rồi.

Vệ Trường Lạc chạm vào bức thiếp năm xưa chàng đã cầm tay mình viết từng chữ.

“Thượng da,

Ngã dục dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thuỷ vị kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp,

Nãi cảm dữ quân tuyệt.” (1)

Nàng mỉm cười, châm lửa đốt bức thiếp ấy. Sau đó, nàng thong thả đưa từng bức tranh vào lửa. Mỗi bức họa đều là chàng dụng công tỉ mỉ vẽ lại từng ánh mắt nụ cười của nàng. Mỗi bức họa đều là từng khoảnh khắc phu thê ân ái, hồi ức ngọt ngào.

Cuối cùng, tất cả đều hóa thành làn khói.

Nàng ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa, không vui cũng không buồn, chỉ cảm thấy đời mình như một trò cười.

Bấy giờ, ngọn lửa đã bốc cao, bên ngoài đã náo loạn.

Vệ Trường Lạc lấy từ tay áo ra mấy bộ quần áo đã may sẵn cho đứa con còn chưa kịp chào đời của mình. Nàng vuốt ve chúng lần cuối, rồi cũng ném vào lửa, mỉm cười thì thầm:

“Con ngoan, đừng sợ, mẫu thân sẽ đến bên con ngay đây.”

Mặc kệ ngọn lửa đang dần lan ra bao vây lấy mình, nàng thong dong ngồi xuống, ôm cây đàn tỳ bà yêu thích nhất vào lòng.

Năm đó, chàng tận tay chỉ dạy nàng đàn, mỗi một khúc đàn sai đều tỉ mỉ sửa cho. Chàng nói: “Khúc hữu ngộ, Chu lang cố“. Hóa ra, cả đời nàng chưa từng đúng bao giờ.

Vệ Trường Lạc ôm tỳ bà, đàn một khúc “Trường hận ca”:

“Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt

Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường

Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ

Bất kiến Trường An kiến trần vụ.”

Đàn đến câu cuối cùng, cánh cửa trước mắt bỗng bị đá đổ sập xuống.

Nàng quay đầu nhìn lại, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của chàng.

Nàng mỉm cười, thầm nghĩ, quả là diễn thật nhập vai.

Lý Phù Tô chỉ thấy Kiều Kiều ngồi giữa bốn bề lửa vây. Chàng không kịp nghĩ gì, như kẻ điên loạn, lập tức lao vào trong.

Kiều Kiều cũng nhìn thấy chàng. Nàng mỉm cười với chàng, mấp máy môi nói gì đó. Đã rất lâu rất rất lâu rồi, nàng chưa từng cười với chàng như vậy. Nhưng lúc này, chàng lại không hề thấy vui mừng.

Chàng muốn cất tiếng trấn an nàng: “Đừng sợ, vi phu ở đây, ta sẽ cứu nàng.”

Thế nhưng, đúng lúc ấy, bức tường lửa đằng sau bỗng đổ ập xuống.

Thứ cuối cùng mà chàng nhìn thấy, chỉ là nụ cười của nàng. Một nụ cười thật bình thản, thật nhẹ nhõm, tựa như sắp được giải thoát.

Sau đó, nàng biến mất trước mắt chàng. Mọi thứ đều hóa thành một màu lửa cháy đỏ rực, đỏ đến chói mắt.

Lý Phù Tô điên cuồng thét lên:

“Kiều Kiều!”

Vệ Trường Lạc chỉ kịp nghe thấy tiếng thét bi thống ấy. Sau đó, trần thế chìm vào yên tĩnh.

Thì ra, sông chưa cạn, núi chưa mòn, đông chưa có sấm, hạ chưa đổ tuyết, trời đất chưa hợp làm một, nàng đã cùng chàng chia lìa.

Nàng thà rằng hóa thành tro bụi, cũng chẳng muốn hợp táng cùng chàng. Nàng ra đi, mang theo tất thảy kỷ vật, đốt hết mọi tranh họa, ngay cả một vật niệm tưởng cũng không để lại cho chàng.

Lý Phù Tô chẳng từng ngờ rằng, Kiều Kiều mềm yếu khờ dại của chàng lại có ngày quyết tuyệt như thế, tàn nhẫn như thế.

.....

Chú thích:

(1) Tạm dịch:

“Hỡi trời,

Ta nguyện được cùng chàng tương tri,

Duyên tình mãi mãi không dứt.

(Tới khi nào) núi không còn đất,

Nước sông chưa cạn,

Mùa đông sấm chớp,

Mùa hè tuyết rơi,

Trời đất hợp làm một,

Mới dám cùng chàng chia lìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.