Tiêu Phòng Ký

Chương 29: Chương 29: Tận cùng chữ tình




Đêm đó, hoàng cung tổ chức cung yến, tất cả hậu phi, hoàng tử vương tôn cùng gia quyến đều có mặt đầy đủ.

Vệ Trường Lạc mặc vào chiếc áo giao lĩnh ngắn và chiếc váy dài màu hồng nhạt, khoác thêm một tấm áo phi phong thêu hoa màu đỏ sẫm ở bên ngoài, trông rất hòa hợp với không khí vui mừng.

Nàng ngồi vào trước gương, để cho Thu Hương giúp mình chải tóc. Thu Hương thạo tay, chẳng mấy chốc đã búi xong Lưu Vân kế. Vệ Trường Lạc ngắm nghía số trâm cài trong hộp trang sức, đang lựa chọn cây trâm hợp ý, vừa ngẩng đầu lên đã chẳng thấy Thu Hương đâu, trong gương chỉ phản chiếu bóng một khuôn mặt tuấn mỹ đứng sau nàng.

Nàng vui mừng reo lên:

“Duệ ca ca!”

Lý Phù Duệ mỉm cười, lấy từ tay áo ra một cây trâm điểm thúy vô cùng tinh xảo.

“Chẳng phải Kiều Kiều trách ta không biết tặng trâm cài ngọc bội như người ta hay sao? Lại đây, xem thử cây trâm này có ưng ý không?” Chàng cúi người, kề sát vào cổ nàng, vòng tay ra trước đưa cây trâm cho nàng.

Vệ Trường Lạc cẩn thận cầm lấy cây trâm, đỏ mặt nói:

“Người ta chỉ nói đùa thôi, ai bảo Duệ ca ca tin thật chứ...”

Bàn tay rộng lớn chai sần vì quanh năm luyện võ của Lý Phù Duệ bao lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, lướt đến chỗ đuôi cây trâm, nhấn nhẹ một cái, bên trong bỗng bật ra một lưỡi dao ngắn sắc bén. Vệ Trường Lạc giật mình, ngước mắt nhìn hắn, ý như muốn hỏi.

Hắn không để nàng đợi lâu, khẽ đáp:

“Đây không phải là cây trâm bình thường. Kiều Kiều cài nó lên tóc sẽ không bị ai chú ý, trong trường hợp nguy cấp, nếu tất cả vũ khí tùy thân đều không có ở bên mình, có thể dùng nó để phòng thân. Nhược điểm của nó là hơi ngắn, chỉ có thể tấn công đối tượng ở gần, nhưng lưỡi dao rất sắc bén, hoàn toàn có thể hạ một người, lại khiến người ta khó đề phòng.”

Vệ Trường Lạc biết hắn lo nghĩ cho mình nhiều như vậy, cảm động trong lòng, nhỏ giọng nói:

“Duệ ca ca suy nghĩ thật chu toàn, huynh tốt với muội quá, Kiều Kiều cũng thấy không quen...”

Lý Phù Duệ ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nói:

“Dần dần rồi sẽ quen thôi, không cần gấp gáp. Sáng nay phụ hoàng đã ban hôn cho chúng ta, tháng ba này sẽ thành thân, Kiều Kiều phải làm quen dần đi thôi.”

Vệ Trường Lạc là nữ nhi thế gia được dạy dỗ nghiêm cẩn từ nhỏ, nghe vậy tất nhiên là đỏ bừng mặt, thẹn thùng cúi đầu, thỏ thẻ hỏi:

“Vậy... Vậy cô trượng hẳn là đã phong vương ban đất phong cho Duệ ca ca?”

Theo luật lệ của Tấn triều, trừ Thái tử ra, các hoàng tử đến tuổi trưởng thành, trước khi nghênh cưới chính thê xong sẽ được phong vương.

Lý Phù Duệ gật đầu, đáp:

“Phụ hoàng muốn phong ta làm Tần vương, ban đất Tần làm đất phong.”

Bấy giờ, Vệ Trường Lạc mới ngước đầu nhìn chàng, tò mò hỏi:

“Đất Tần? Có phải là thành Trường An và vùng lân cận?”

Lý Phù Duệ vuốt tóc nàng, cười nói:

“Phải, chúng ta sẽ ở lại phủ Tây An, cai quản vùng Tây Bắc rộng lớn. Tuy rằng nơi này hơi xa kinh thành, không phồn hoa giàu có bằng Giang Nam, khí hậu cũng khô hạn hơn nhiều, địa hình chủ yếu là cao nguyên và núi cao, có thể sẽ khiến Kiều Kiều thấy không quen, nhưng người dân đất Tần chân chất thật thà, dân phong phóng khoáng cởi mở, không biết giả dối giảo hoạt là gì, Kiều Kiều nhất định sẽ thích.”

Nàng nhớ lại những gì đã đọc được trong sách, hào hứng nói:

“Tam Tần đại địa là nơi rất tốt, từ cổ chí kim đã có mười bốn triều đại định đô ở đây, từ Tây Chu, Tần, đến Hán, Đường... Quả là đất sinh ra đế vương. Kiều Kiều cũng muốn đến Hoa Thanh trì ngâm mình dưới ôn tuyền một lần, thử một chút cảm giác của Dương quý phi năm đó.”

Xét về kinh tế, vùng Tam Tần chẳng thể sánh với Giang Nam trù phú, nhưng vị thế chính trị lại không hề nhỏ, lại dễ thủ khó công. Thành Vũ đế ban cho Tam hoàng nhi của mình nơi này, cũng đã suy ngẫm kỹ lưỡng, tính trước đường lui.

Lý Phù Duệ thở dài lắc lắc đầu, cốc nhẹ vào trán nàng, bảo:

“Muội đó, cần gì phải ngưỡng mộ một Quý phi nho nhỏ chứ.”

Trong lòng hắn, Quý phi dù oai phong đến đâu cũng chỉ là phi thiếp. Kiều Kiều của hắn, nếu không làm chính cung Hoàng hậu thì cũng phải là Vương phi chính thất. Thê là thê, mà thiếp là thiếp, không thể so bì.

Vệ Trường Lạc xấu hổ, kéo tay áo hắn, giục:

“Chúng ta phải mau đi thôi, trễ giờ mất rồi!”

Lý Phù Duệ âu yếm cài cây trâm phỉ thúy kia lên búi tóc Lưu Vân của nàng, chỉnh sửa cho đến khi vừa ý, mới bảo:

“Được rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

....

Cung yến mừng năm mới là dịp hiếm hoi hoàng thất có thể đoàn tụ đầy đủ, nâng chén hoan ca.

Lúc Lý Phù Duệ nắm tay tiểu mỹ nhân của mình bước vào Ngự Hoa viên, khắp nơi đã chăng đèn kết hoa lộng lẫy, mọi người cũng đã đến gần đông đủ. Thái tử ngồi ở bên trái ghế của Hoàng đế, thấy hai người đi tới, ánh mắt liếc nhìn tới hai bàn tay đang nắm chặt nhau không rời kia, thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Nhưng rất nhanh, chàng đã mỉm cười ôn hòa, nâng ly rượu bằng lưu ly lên, nói:

“Vi huynh kính Tam hoàng đệ một ly trước, chúc đệ nhân duyên mỹ mãn, bách niên giai lão.”

Lý Phù Duệ ngồi xuống bên tay phải của long ỷ, một tay vẫn nắm lấy tay nàng, một tay nâng ly rượu bồ đào lên, đáp:

“Tiểu đệ cũng mời Đại hoàng huynh một ly.”

Đang lúc nâng ly chúc tụng, bỗng nghe thái giám cao giọng hô:

“Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm!”

Mọi người trong yến tiệc vội vàng quỳ xuống, đồng thanh hô vang:

“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!”

Thành Vũ đế sóng vai cùng Vệ Hoàng hậu đi tới, cười bảo:

“Tất cả mau đứng dậy đi, hôm nay là ngày vui, đừng quá câu nệ.”

Mọi người tạ ân đứng dậy, Vệ Trường Lạc muốn rút tay về, lại bị người bên cạnh ngang ngạnh giữ chặt lấy, không chịu buông ra. Nàng đỏ bừng mặt, chỉ dám cúi đầu.

Thành Vũ đế nhìn thấy hành động rất nhỏ ấy, bật cười, khẽ nói với Vệ Hoàng hậu:

“Quả nhiên là tuổi trẻ, trẫm nhớ thuở niên thiếu, chúng ta cũng...”

Ông vừa nói, vừa đưa tay muốn nắm lấy tay bà. Nào ngờ Vệ Hoàng hậu lạnh lùng tránh đi, nói:

“Bệ hạ say rồi.”

Thành Vũ đế thở dài, dịu giọng khuyên:

“Trước mặt các hoàng nhi, lẽ nào Hoàng hậu muốn mọi người thấy đế hậu bất hòa?”

Vệ Hoàng hậu nghe vậy, mới để yên cho ông ta nắm lấy tay mình, thì thầm nói:

“Thần thiếp sẽ giữ đúng bổn phận của một hoàng hậu.”

Thành Vũ đế thở dài, khẽ cười khổ trong lòng.

Bà chỉ muốn làm Hoàng hậu, chứ không hề muốn làm thê tử của ông.

Yến tiệc vẫn huyên náo.

Đến lượt Vệ Trường Lạc chúc thọ đế hậu, nàng bèn ôm tỳ bà, dâng một khúc hát.

“Thiếp có một đoạn tình, hát cho chư vị nghe

Xin chư công các vị tĩnh tâm lắng nghe

Để thiếp hát một khúc cảnh Tần Hoài

Khe khẽ kể cho chư công các vị nghe

Tần Hoài thong dong chảy, từ Bàn Cổ đến nay

Giang Nam như gấm vóc, Kim Lăng tình phong nhã

Trong Chiêm viên nhà rộng hiên sâu

Bạch Lộ châu nước gợn lăn tăn

Thật là chốn thế ngoại đào viên vậy...”

Tỳ bà réo rắt vang, giọng nàng mềm nhẹ như nước, ngọt ngào như mật, Lý Phù Tô thất thần, đánh rơi dạ quang bôi.

Xoảng!

Mọi người đều quay lại nhìn chàng.

Thành Vũ đế thấy sắc mặt Thái tử tái nhợt, trầm giọng hỏi:

“Thái tử, có phải thấy không khỏe không?”

Chàng cúi đầu đáp:

“Nhi thần chỉ có hơi say thôi, xin phụ hoàng đừng lo lắng.”

Yến tiệc lại tiếp tục đàn ca.

Giữa sân rồng, hí tử ê a ngâm một đoạn trong “Mẫu Đơn đình”:

“Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, thoáng chốc đã đậm sâu

Người sống có thể chết đi, kẻ chết có thể sống lại

Nếu người sống không thể chết đi, kẻ chết không thể sống lại

Đều chẳng phải tận cùng chữ tình.”

Lý Phù Tô lẳng lặng lắng nghe khúc hát, rồi lại liếc mắt nhìn nữ tử bên kia đang cười đùa vui vẻ với nam nhân bên cạnh. Cuối cùng, chàng khép mắt lại, khẽ bật cười.

Người sống có thể chết đi, kẻ chết có thể sống lại ư?

Tất cả chỉ còn là giấc mộng Nam Kha của một mình chàng.

Tỉnh mộng rồi, nàng có thể quên đi đau khổ, vui vẻ sống một đời mới.

Chỉ có chàng, quên không được, bỏ không xong, khổ sở mấy mươi năm.

Chỉ có chàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.