Ngày ấy, nàng bỗng ngất đi, chàng vội cho truyền ngự y đến.
Phan ngự y vội vã tiến đến ngoài rèm, chàng buộc một sợi tơ lên tay nàng, để cho ông ta đưa tay lên sợi tơ bắt mạch cho nàng.
Phan ngự y bắt mạch xong, kinh sợ tâu:
“Chúc mừng bệ hạ, Quý phi nương nương đã có hỉ mạch.”
Chàng tái mặt đi, gằn giọng hỏi:
“Ngươi đã bắt mạch kỹ chưa?”
Phan ngự y lật đật quỳ xuống, đáp:
“Hạ thần tuyệt không dám qua loa, đây quả là hỉ mạch.”
Chàng quay đầu lại, liếc nhìn nữ tử đang mê man trên giường, ánh mắt chẳng hề có vẻ vui mừng, lại đầy lo âu.
Chàng gọi Phan ngự y ra ngoài, khẽ hỏi:
“Nữ tử mang thai khi dùng xạ hương lâu ngày, kết quả sẽ thế nào?”
Phan ngự y kinh hoàng, run rẩy đáp:
“Chuyện này... Chuyện này rất khó nói. Bệ hạ hãy để thần theo dõi thêm.”
Chàng liếc nhìn ông ta, nói:
“Hôm nay trẫm đã nói gì với khanh, biết phải làm sao rồi chứ?”
Phan ngự y quỳ xuống, nói:
“Bệ hạ chưa từng nói gì với thần, thần chỉ biết nương nương có hỉ mạch, không biết gì khác.”
Chàng khẽ cười, bảo:
“Vậy thì tốt. Sức khỏe của Quý phi trông cậy cả vào khanh. Chỉ cần nàng được khỏe mạnh bình an, trẫm sẽ trọng thưởng.”
“Hạ thần không dám phụ thánh ân.”
Có một câu, chàng chưa nói, nhưng hẳn là ông ta cũng đã biết.
Nếu nàng có chuyện bất trắc, ngươi sẽ phải bồi táng.
....
Chàng quay về tẩm cung, nàng cũng vừa tỉnh lại, ngơ ngác nhìn chàng, hỏi:
“Thiếp bị bệnh gì vậy?”
Chàng xoa đầu nàng, nhẹ giọng bảo:
“Không phải bệnh, Kiều Kiều có hỉ rồi, chúng ta sẽ có con.”
Nàng như còn chưa dám tin, thều thào hỏi lại:
“Thật... Thật sao?”
Chàng gật đầu, nói:
“Kiều Kiều phải nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ gìn sức khỏe, để cho con được khỏe mạnh, biết không?”
Nàng gật đầu, vui mừng đến bật khóc, nói:
“Thiếp cũng có thể có con, thiếp sẽ có đứa con của riêng mình... Thiếp không nằm mơ chứ...”
Chàng ôm lấy nàng, để nàng tựa đầu vào lòng mình, dịu dàng nói:
“Kiều Kiều không nằm mơ. Đợi con của chúng ta ra đời rồi, nếu là hoàng nam, vi phu sẽ lập làm Thái tử.”
Nàng ngước mắt nhìn chàng, khẽ lắc đầu, cự tuyệt:
“Thiếp chỉ muốn con được bình an, không phải cuốn vào tranh đấu.”
Chàng không đồng tình, nói:
“Trong hoàng cung này, muốn được bình an thì phải có càng nhiều quyền lực. Không phải chỉ cần không muốn tranh đấu là có thể bình an.”
Thế là, hai người lại bất hòa vì chuyện này, không ai chịu đồng ý với quan điểm của ai. Cuối cùng, chàng vẫn là người nhượng bộ trước, vuốt tóc nàng, khẽ nói:
“Chuyện đó để sau khi con ra đời rồi hãy bàn sau, bây giờ Kiều Kiều phải nghỉ ngơi.”
Nàng gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống. Chỉ cần nhắc tới đứa bé, nàng sẽ luôn nghe lời, không bướng bỉnh nữa.
.....
Từ ngày đó, chàng bắt đầu thấy nàng lọ mọ may may vá vá.
Chàng hỏi:
“Kiều Kiều làm gì vậy? Tại sao không sai cung nhân làm cho?”
Nàng mỉm cười hạnh phúc, bảo:
“Thiếp đang may xiêm y cho con mình, những chuyện này phải tự tay mẫu thân làm mới ý nghĩa.”
Chàng nhìn bóng nàng ngồi bên hiên may áo cho con, lòng bất giác thấy ngọt ngào.
Trước đây, chàng đã từng có con với người khác, nhưng chưa từng có cảm giác này. Chàng nghĩ, đứa con mà bản thân cùng người mình yêu trông chờ vẫn khác biệt.
Chẳng trách phụ hoàng của chàng có nhiều con như thế, nhưng yêu thương nhất chỉ có Tam hoàng đệ.
....
Một chiều nọ, Phan ngự y tìm chàng, run rẩy tâu:
“Bẩm bệ hạ, nương nương... Sức khỏe của nương nương đang yếu, thai tượng lại hỗn loạn, dường như không ổn rồi... Thần nghĩ là, nếu tiếp tục giữ cái thai này... nương nương sẽ khó qua khỏi.”
Chàng vốn vô cùng trấn tĩnh, bấy giờ cũng như muốn nổi điên lên, quát:
“Tìm hết tất cả thái y trong Thái Y viện đến đây, nhất định phải đảm bảo nàng được bình an.”
Phan ngự y kiềm nén nỗi sợ hãi, cả gan nói:
“Bẩm bệ hạ, hạ thần cùng các vị ngự y khác đều chẳng có cách nào, nói gì đến thái y. Đây là xạ hương, thân thể Quý phi nương nương lại đã yếu đi từ trước, bệ hạ hẳn là biết rõ...”
Chàng nhắm mắt trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi:
“Có cách gì giữ nàng được bình an không?”
Phan ngự y bủn rủn tay chân, quỳ xuống, đáp:
“Chỉ đành phải hi sinh hoàng tự, thưa bệ hạ.”
.....
Chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn bảng lảng rọi trên mái ngói lưu ly, chàng bước vào chính điện của Tiêu Phòng, thấy nàng vẫn còn đang cặm cụi may vá bên hiên.
Thấy chàng bước vào, nàng nhoẻn miệng cười, khoe:
“Thiếp vừa may xong cho hoàng nhi một cái áo mới, nhưng mà không biết nó lớn bé thế nào, sợ là không vừa.”
Chàng đặt bát thuốc nghi ngút khói lên bàn, cười nói:
“Kiều Kiều nghỉ tay, lại đây uống chút thuốc bổ đi.”
“Đây là thuốc dưỡng thai mới à?” Nàng đặt kim chỉ xuống, bước lại gần.
Chàng bưng bát thuốc, bàn tay run lên, mỉm cười, nói:
“Phải, Kiều Kiều mau uống đi cho nóng.”
Nàng không hề nghi ngờ, ngoan ngoãn để cho chàng đút từng muỗng một, cuối cùng uống hết bát thuốc.
Sau đó, chàng bế nàng đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn lại, hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ nói:
“Kiều Kiều ngủ đi, đợi nàng thức dậy, chúng ta cùng ra ngoài ngắm sao.”
Nàng gật gật đầu, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Chàng nhìn tấm trải giường dần dần nhuốm màu máu, bàn tay nắm chặt lại, một giọt lệ nóng hổi trào ra khỏi khóe mi chàng, rơi xuống gò má nàng.
Xin lỗi Kiều Kiều.
Đừng hận Tô ca ca.
.....
“Kiều Kiều!”
Lý Phù Tô giật mình bừng tỉnh dậy, thấy mình vẫn ở trong Đông cung, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa sáng
Thì ra, chỉ là một giấc Nam Kha.
Lâm Tiểu Đức nghe tiếng động, vội chạy vào đứng ở cửa, hỏi:
“Điện hạ, ngài có cần nô tài hầu hạ chăng?”
Lý Phù Tô hỏi:
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
Lâm Tiểu Đức đáp:
“Bẩm điện hạ, đã qua giờ Mão rồi ạ.”
Chàng ngồi dậy, nói:
“Vào đây giúp ta thay áo bào, hôm nay phải đến cung Càn Thanh chúc Tết cho phụ hoàng.”
.....
Mùng một đầu năm, các hoàng tử đều tề tựu ở cung Càn Thanh từ rất sớm, cùng dâng lời chúc cho Thành Vũ đế.
Thành Vũ đế ban cho mỗi hoàng tử một hồng bao, bên trong có một chữ mang đến điềm may.
Lý Phù Tô cầm chữ “Thọ” trong tay, quỳ tạ ân:
“Tạ ân phụ hoàng ban phúc, nguyện phụ hoàng phúc thọ tề thiên, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thành Vũ đế gật gù vuốt râu, bảo:
“Đứng lên đi.”
Lý Phù Duệ vuốt ve chữ “Hỉ” trong tay, cười hỏi:
“Phụ hoàng tặng chữ “Hỉ” này cho nhi thần, chẳng hay có ý gì?”
Thành Vũ đế bật cười, ánh mắt nhìn hắn vô cùng từ ái, dõng dạc nói:
“Hôm nay nhân tiện các hoàng nhi cũng ở đây, trẫm muốn tuyên bố hai việc. Việc thứ nhất: Duệ nhi cũng đã trưởng thành, đã đến lúc nên thành gia lập thất. Hôn ước với Quốc công phủ đã có từ lâu, nay trẫm ban hôn cho tháng ba này lập tức thành thân. Còn việc thứ hai, nếu đã thành gia lập thất, cũng đã đến lúc phong vương ban đất phong. Xét thấy Duệ nhi bao năm nay lập nhiều công lao, giữ yên bờ cõi, trẫm ban cho đất Tần làm đất phong, phong làm Tần vương. Ý các hoàng nhi thế nào?”
Tuy là hỏi các hoàng tử, nhưng nào ai dám cãi thánh ý, tất cả đều đồng thanh hô:
“Phụ hoàng thánh minh.”
Thành Vũ đế liếc nhìn Thái tử vẫn đang im lặng chẳng nói lời nào, cười hỏi:
“Thái tử có ý kiến gì ư?”
Lý Phù Tô quỳ xuống, đáp:
“Nhi thần không dám, phụ hoàng thánh minh.”
Thành Vũ đế cười lớn, nói:
“Tốt, giờ thì các con lui đi, trẫm phải vào dùng bữa cùng Hoàng hậu.”
Ra khỏi cung Càn Thanh, Lý Phù Tô tiến lại gần Lý Phù Duệ, mỉm cười nói:
“Chúc mừng Tam hoàng đệ.”
Lý Phù Duệ gật đầu, đáp:
“Đa tạ Đại hoàng huynh.”
Lý Phù Tô khẽ nhếch môi lên, trông như đang tươi cười vui vẻ, kỳ thực đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
Bầu trời ngày đầu xuân vô cùng u ám, dường như báo hiệu cho một năm đầy phong ba sắp tới.