Tiêu Phòng Ký

Chương 27: Chương 27: Tín vật định tình




Đêm khuya thanh vắng, trong thư phòng của Đông cung vẫn sáng đèn.

Lý Phù Tô ngồi bên án thư, cầm bút lông sói luyện chữ trên giấy Tuyên.

Lâm Tiểu Đức bước vào, khom lưng bẩm báo:

“Thưa điện hạ, nghe nói Tam điện hạ đã đưa Quế Chi đi, bảo rằng cho Từ ma ma dạy dỗ vài ngày rồi sẽ đưa về lại chỗ Quận chúa. Dường như Tam điện hạ cũng đã nghi ngờ Vương tướng quân...”

Lý Phù Tô nhíu mày, đặt bút xuống, dùng khăn lau sạch tay, rồi khẽ bảo:

“Cô không muốn Quế Chi kia hé miệng nói bất cứ điều gì. Ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”

Lâm Tiểu Đức cúi đầu, đáp:

“Nô tài đã hiểu.”

Chàng rót một tách trà, thong thả nhấp một ngụm trà thơm ngát, chậm rãi nói:

“Bên phía Vương tướng quân chưa cần bứt dây động rừng, không chứng không cứ, hắn cũng không làm được gì. Chỉ e các quân cờ cũ của chúng ta đều đã bị lộ, phải bố trí thêm quân cờ mới ngay.”

Lâm Tiểu Đức đáp:

“Vâng, nô tài sẽ đi sắp xếp ngay.”

Lý Phù Tô khoát tay, nói:

“Cho ngươi lui.”

Lâm Tiểu Đức lui ra rồi, chàng lại quay sang ván cờ vây còn dang dở bên cạnh, ngẫm nghĩ một lúc, bỗng chợt nhấc quân trắng lên, đi thêm mấy nước.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa có một bóng dáng yểu điệu bước vào, đặt mâm gỗ xuống bàn, dịu dàng nói:

“Điện hạ, người thức đêm vất vả, thiếp nấu cho người chút canh bổ, mau ăn đi cho nóng.”

Có một khoảnh khắc nào đó, Lý Phù Tô mơ màng ngỡ như mình đã nhìn thấy nàng. Mùa đông lạnh giá năm ấy, nàng tự tay nấu canh gà cho chàng, mỉm cười rạng rỡ bước vào gặp chàng.

Chớp mắt, ảo mộng tan biến, chàng nhận ra, trước mắt chẳng phải nàng.

Nhiếp Thanh Thanh thấy chàng nhìn mình bằng ánh mắt đầy nhu tình, lập tức mỉm cười, gọi:

“Điện hạ.”

Lý Phù Tô mân mê quân cờ bạch ngọc trong tay, bỗng dưng lại hỏi:

“Thanh Thanh, nàng theo cô được bao lâu rồi?”

Nhiếp Thanh Thanh cất giọng nói êm ái đáp:

“Thưa điện hạ, Thanh Thanh vào Đông cung hầu hạ người đã gần năm năm.”

“Gần năm năm rồi à”, chàng khẽ cười, “Vậy nàng hẳn biết rõ hầu thiếp không được phép bước vào thư phòng của cô, đúng chứ?”

Rõ ràng sắc mặt chàng không hề có vẻ tức giận, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa, Nhiếp Thanh Thanh lại run rẩy quỳ sụp xuống, rối rít xin tha:

“Thiếp đã biết sai rồi, xin điện hạ tha tội!”

Lý Phù Tô vung tay áo hất đổ bát canh trên bàn xuống, lạnh lùng quát:

“Cút ra ngoài!”

Nhiếp Thanh Thanh khóc thút thít, nhặt lấy mâm gỗ, vội vàng lui ra ngoài.

Lý Phù Tô lại phất tay, hất đổ nghiên mực. Chẳng mấy chốc, mực đen đã ướt nhòe giấy Tuyên, chỉ thấy trên giấy chi chít chữ, tất cả đều là một chữ: Kiều.

Lý Phù Tô chống tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn những bức tranh treo trên tường. Thì ra, trong thư phòng của chàng treo đầy tranh vẽ, bức nào cũng vẽ một nữ tử kiều diễm như hoa. Mỗi một bức tranh chính là một trạng thái khác nhau của thiếu nữ, có bức nàng đang ngồi gảy tỳ bà, có bức nàng lại tươi cười thưởng hoa, cũng có bức nàng say ngủ dưới gốc liễu bên bờ hồ... Muôn vạn sắc thái khác nhau của nàng đã được ghi lại bởi nét mực đan thanh, mỗi một bức tranh đều vẽ vô cùng tỉ mỉ, có thể thấy người vẽ đã dồn hết tâm tư, thậm chí là vẽ bằng tất cả tình yêu và nỗi nhớ điên cuồng của mình.

Lý Phù Tô nhìn thấy thiếu nữ trong tranh, ánh mắt bỗng chốc dịu đi. Chàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang cười tươi rạng rỡ của nàng, thì thầm:

“Kiều Kiều đừng sợ, sẽ rất nhanh thôi, nàng sẽ quay về bên vi phu. Đến lúc đó, nàng sẽ ngồi ở đây đàn một khúc “Cao sơn lưu thủy“. Vi phu sẽ vì nàng nâng bút vẽ tranh, cũng giống như năm đó... Kiều Kiều có thích không?”

Giọng chàng rất khẽ, rất dịu dàng, rất âu yếm, nhưng chẳng ai đáp lời. Chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng quạ bay ngang bầu trời Tử Cấm thành làm bạn cùng chàng suốt đêm thâu.

.....

Sáng hôm đó, Lý Phù Duệ nghe thuộc hạ bẩm báo Quế Chi đã chết trong ngục, không rõ là ai ra tay.

Hắn căn dặn thuộc hạ:

“Không được nói tin này cho Quận chúa biết.”

Gặp Vệ Trường Lạc, Lý Phù Duệ chỉ bảo:

“Ở quê của Quế Chi có chuyện gấp, cô ta phải về quê, không thể quay lại hầu hạ muội.”

Vệ Trường Lạc sững sờ, hai mắt đỏ hoe, cúi đầu đáp:

“Muội hiểu rồi.”

Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, nói:

“Thế gian ly hợp là chuyện thường tình, đừng quá đau buồn.”

Nàng gật gật đầu, tựa vào vai hắn, chẳng nói chẳng rằng.

Lý Phù Duệ không muốn nàng chìm đắm trong chuyện này, bèn lấy ra một thanh đoản đao có chuôi đính hồng ngọc và một cung tên nhỏ vừa tay nữ tử, nói:

“Ngày mai là đêm Giao thừa rồi, xem như đây là quà mừng tuổi cho Kiều Kiều.”

Vệ Trường Lạc cầm đoản đao và cung tên lên, vô cùng thích thú, lại nhìn hắn, bật cười nói:

“Người ta tặng trâm cài ngọc bội làm tín vật định tình, còn Duệ ca ca thì lại tặng muội đao cung.”

Lý Phù Duệ cười bảo:

“Trâm cài ngọc bội Kiều Kiều đâu có thiếu, còn đao và cung này lại khó tìm thứ như ý, Duệ ca ca đã tìm thợ rèn giỏi nhất, suy nghĩ rất lâu mới đúc ra được hai thứ vũ khí phòng thân thích hợp với Kiều Kiều. Sau này ta sẽ dạy muội bắn cung và sử dụng đoản đao, chí ít có thể bảo vệ mình trong những lúc cần thiết.”

Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai hắn, khẽ hỏi:

“Chẳng phải Duệ ca ca hứa sẽ che chở Kiều Kiều cả đời sao?”

Lý Phù Duệ thở dài, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:

“Duệ ca ca đương nhiên muốn che chở Kiều Kiều cả đời, chỉ sợ chuyện đời không như ý muốn. Ta không yên lòng, chỉ sợ Kiều Kiều gặp phải chuyện bất trắc mà ta lại không có bên cạnh.”

Vệ Trường Lạc ôm cổ hắn, thỏ thẻ nói:

“Kiều Kiều sẽ học thật chăm chỉ, Kiều Kiều nhất định có thể tự bảo vệ mình, Duệ ca ca đừng lo.”

Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, nói:

“Cũng đã không còn sớm nữa, Duệ ca ca phải về đây, Kiều Kiều phải ngủ ngoan đó.”

Hắn cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, đang muốn quay lưng bước đi, lại thấy một bàn tay nhỏ bé níu lấy tay áo mình.

“Duệ ca ca đừng đi được không? Kiều Kiều không dám ngủ một mình, muội sợ sẽ lại gặp ác mộng.” Tiểu cô nương chớp đôi mắt to tròn long lanh, nài nỉ hắn.

Lý Phù Duệ ngồi xuống bên giường, bất đắc dĩ dỗ nàng:

“Không được, Duệ ca ca không thể ở lại đây, không hợp lễ giáo.”

Vệ Trường Lạc ngước mắt nhìn hắn, hỏi:

“Chẳng phải Kiều Kiều sẽ là thê tử của Duệ ca ca sao, ai dám nói gì chứ?”

Lý Phù Duệ không ngờ nàng lại dùng lý lẽ của bản thân để bắt bẻ mình, hơi bối rối. Lại thấy tiểu cô nương giương đôi mắt long lanh nhìn mình, bờ môi anh đào chín mọng, thân hình tha thướt chỉ giấu sau lớp áo ngủ bằng tơ tằm. Tất cả, đối với nam tử đương độ tráng niên như hắn mà nói, đều vô cùng dụ hoặc.

Lý Phù Duệ đưa tay che mắt nàng lại, cố trấn tĩnh tinh thần, khàn khàn nói:

“Kiều Kiều đừng nhìn ta như vậy, Duệ ca ca sợ mình sẽ làm chuyện sai trái.”

Vệ Trường Lạc ôm cứng lấy cổ hắn, nằng nặc nói:

“Chúng ta có hôn ước, Kiều Kiều không sợ.”

Lý Phù Duệ khó nhọc tách nàng ra, lại đặt lên trán nàng một nụ hôn, khẽ bảo:

“Không thể như thế, Kiều Kiều xứng đáng được tôn trọng.”

Vệ Trường Lạc ngơ ngẩn nhìn hắn, hai mắt bỗng cay cay.

Lý Phù Duệ đặt thanh đoản đao kia vào tay nàng, nói:

“Kiều Kiều nắm chặt thanh đao này trong tay thì cũng như có Duệ ca ca bên cạnh, sẽ không gặp ác mộng nữa.”

Nàng gật gật đầu, lưu luyến buông tay hắn ra.

Lý Phù Duệ lại đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn lại, cuối cùng mới bước ra ngoài.

Gặp hai thị nữ Xuân Hương và Thu Hương đang đứng canh gác ngoài cửa, hắn trầm giọng căn dặn:

“Hầu hạ Quận chúa cho cẩn thận, không được để bất cứ một vật nào từ bên ngoài vào đây.”

Hai thị nữ quỳ xuống, đáp:

“Nô tỳ tuân lệnh, xin Tam điện hạ yên tâm.”

Bấy giờ, Lý Phù Duệ mới tạm yên lòng mà rời đi.

Đêm đó, Vệ Trường Lạc ôm thanh đoản kiếm vào lòng, không mơ thấy cơn ác mộng kia nữa, ngủ một giấc đến sáng.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.