Sáng hôm ấy, trời bỗng nhiên trở lạnh, tuyết bất chợt quay lại thành Kim Lăng.
Trong cung Tiêu Phòng, than sưởi luôn được chuẩn bị đủ, nhưng không khí vẫn còn rất lạnh. Vệ Trường Lạc ngủ không yên giấc, mới sáng sớm đã bật dậy, chỉ mong ngóng đi thăm cô mẫu.
Nàng vừa rón rén ngồi dậy, đã bị vòng tay của Lý Phù Tô túm lấy, kéo về bên cạnh chàng.
“Còn sớm lắm, sao Kiều Kiều không ngủ thêm?” Chàng vừa thức dậy, giọng hơi khàn khàn, nghe lại có vẻ cuốn hút lạ thường.
Vệ Trường Lạc cố sức đẩy chàng ra, cắn môi nói:
“Chàng đã hứa hôm nay cho thiếp đi thăm cô mẫu mà, đêm qua thiếp cũng đã chiều theo ý chàng, lẽ nào chàng muốn nuốt lời?”
Lý Phù Tô khẽ cười, giữ chặt nàng trong lòng mình, vùi mặt vào cổ nàng, khàn khàn bảo:
“Vi phu không nuốt lời, nhưng trời còn sớm, Kiều Kiều đừng gấp gáp, ở lại với vi phu một chút. Trời đang lạnh, vi phu thấy không khỏe, lẽ nào Kiều Kiều nỡ lòng để vi phu giường đơn gối chiếc lạnh lẽo cô phòng hay sao?”
Vệ Trường Lạc lập tức chần chừ. Nàng biết rõ sức khỏe của Lý Phù Tô vốn không tốt, trời trở lạnh một chút cũng khiến chàng rét cóng, cho nên trong phòng lúc nào cũng phải có than sưởi. Nàng thôi không giãy giụa nữa, nhưng ngoài miệng vẫn hừ một tiếng, hờn dỗi lẩm bẩm:
“Chàng mà không khỏe ấy à? Có ma mới tin chàng, rõ ràng tối qua...”
Nói tới đây, Vệ Trường Lạc cũng hơi thẹn thùng, không nói tiếp nữa. Nhưng Lý Phù Tô nào chịu tha cho nàng, chàng lại ghé vào tai nàng, mỉm cười khẽ hỏi:
“Tối qua làm sao?
Vệ Trường Lạc đỏ bừng mặt, đưa tay đấm nhẹ vào lồng ngực chàng, mắng:
“Đồ háo sắc!”
Nàng không giỏi mắng người, quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết mấy chữ này, nào ngờ Lý Phù Tô lại chẳng giận, còn bật cười, đưa tay nhéo nhéo má nàng, nói:
“Kiều Kiều đã mắng vi phu háo sắc, ta tất sẽ không phụ lòng kỳ vọng của nàng.”
Nói đoạn, chàng bèn cúi xuống, cởi chiếc áo ngủ bằng gấm trên người nàng ra. Chiếc áo ngủ vừa được qua loa khoác lên không lâu, bây giờ lại là đà rơi xuống.
Chẳng mấy chốc, từ bên trong lại vang lên âm thanh mờ ám kia. Phù dung trướng ấm, xuân sắc đương nồng.
....
Khi Vệ Trường Lạc tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, tuyết cũng đã ngừng, nhưng không khí vẫn vô cùng rét buốt.
Bấy giờ, Lý Phù Tô đang ngồi đọc tấu chương bên cạnh, thấy nàng đã thức dậy, bèn bảo Tiểu Đức Tử:
“Gọi cung nữ mang nước ấm vào cho Quý phi rửa mặt chải đầu.”
Lát sau, vài người cung tỳ lần lượt tiến vào, người đi đầu bưng chậu nước ấm, hai người theo sau mang xiêm y và trang sức vào.
Vệ Trường Lạc ngẩng đầu nhìn, trông thấy cung tỳ đi đầu chính là Quế Chi - nha hoàn thân cận trước đây của mình. Nàng hơi kinh ngạc, hỏi:
“Quế Chi, sao ngươi lại ở đây?”
Lý Phù Tô cười bảo:
“Vi phu sợ Kiều Kiều thấy buồn nên đưa cô ta đến hầu hạ nàng, tiện thể bầu bạn giải khuây.”
Vệ Trường Lạc hơi giận dỗi, nói:
“Nếu chàng sợ thiếp thấy buồn thì đã không giam lỏng thiếp ở đây.”
Lý Phù Tô rời mắt khỏi tấu chương, đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, bảo:
“Kiều Kiều là tâm can bảo bối của vi phu, bây giờ tình thế đang hỗn loạn, vi phu chỉ lo cho an toàn của nàng mà thôi.”
Bấy giờ, Quế Chi đã hầu hạ Vệ Trường Lạc rửa mặt xong. Nàng ngước nhìn Lý Phù Tô, hỏi:
“Tình thế hỗn loạn ư?”
Quế Chi đang định cầm lược lên chải đầu cho nàng, Lý Phù Tô đã khoát tay, ra lệnh cho người hầu lui ra ngoài hết. Sau đó, chàng bước tới sau lưng nàng, cầm lên chiếc lược bằng bạch ngọc, nhẹ nhàng chải từng lọn tóc đen nhánh của nàng. Vừa chải tóc, chàng vừa khẽ giọng đáp:
“Đêm đó Tam hoàng đệ bức cung tạo phản, bị binh mã của vi phu ngăn chặn, lại may mắn trốn thoát khỏi kinh thành, chạy về đất phong Tây Bắc. Dưới sự ủng hộ của dân chúng vô tri nơi đó và tàn dư của Vệ gia quân, hắn cả gan đại nghịch bất đạo, tự ý xưng đế, lập nên nước Tây Tấn, cuồng vọng muốn xua binh nam hạ, đòi giành lại giang sơn từ tay vi phu. Vi phu được phụ hoàng giao phó trọng nhiệm, là chân mệnh thiên tử, há có thể dung thứ cho quân phản loạn? Trận chiến này nhất định không thể tránh khỏi. Vi phu lo sợ có kẻ lẻn vào hoàng cung làm hại Kiều Kiều, cho nên mới không cho Kiều Kiều rời khỏi cung. Kiều Kiều phải hiểu cho vi phu, không được nghe lời gièm pha chia rẽ tình cảm phu thê ta, biết chưa?”
Vệ Trường Lạc thở dài, nói:
“Tại sao nam nhân các người cứ phải đánh tới đánh lui, tranh giành chém giết chứ? Chẳng qua chỉ là một mảnh giang sơn mà thôi, ai thích thì cứ nhường cho người đó đi, đời người có bao năm đâu, cần gì lãng phí thời gian như vậy?”
Lý Phù Tô đặt lược xuống, sau đó cẩn thận búi tóc lên cho nàng. Chàng búi tóc xong, mới khẽ cười, nói:
“Đó là vì Kiều Kiều là nữ tử, nữ tử chỉ cần biết tới phu quân là được. Còn bậc trượng phu phải tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, phải có dã tâm hoài bão, đâu thể quẩn quanh nơi góc nhà?”
Vệ Trường Lạc bĩu môi, nói:
“Tại sao lại bất công như vậy? Trong mắt thiếp chỉ được nhìn thấy chàng, nhưng trong mắt chàng ngoài thiếp ra lại còn dung chứa giang sơn xã tắc, bách tính muôn dân, chưa kể đến ba ngàn cung tần giai lệ. Nếu đem chàng trong lòng thiếp và thiếp trong lòng chàng ra so với nhau, rốt cuộc ai nặng hơn ai?”
Lý Phù Tô vừa đúng lúc cài cây trâm cuối cùng lên tóc nàng, lại ôm nàng vào lòng, dỗ dành:
“Kiều Kiều là tâm can bảo bối của vi phu, tất nhiên địa vị độc tôn, không cần so sánh làm gì.”
Vệ Trường Lạc liếc nhìn bóng mình và bóng chàng kề cận nhau trong gương. Rõ ràng hai người gần gũi thân mật như thế, nàng lại bỗng cảm thấy vô cùng xa cách.
Nàng đọc thoại bản, thường nghe nhắc tới có loại kính chiếu yêu. Bây giờ, nàng bất chợt nghĩ, nếu có loại kính soi vào có thể rõ được lòng dạ con người nông sâu, thế thì tốt biết nhường nào.
....
Lúc Vệ Trường Lạc ngồi kiệu đến cung Thọ Khang ở cách trung tâm nội cung rất xa, sắc trời đã không còn sớm.
Giữa trưa, trời vẫn ảm đạm, bầu trời ở cung Thọ Khang vốn dành cho các phi tần của tiên đế dưỡng lão này dường như lại còn u ám hơn mấy phần. So với Khôn Ninh cung lộng lẫy nguy nga, cung điện này giản dị hơn rất nhiều, có chỗ đã cũ nát. Vốn dĩ các đời Thái hậu đều ở tại cung Từ Ninh, Lý Phù Tô lại đưa bà đến nơi dành cho phi thiếp này, rõ ràng có ý sỉ nhục.
Khi Vệ Trường Lạc vừa tới cửa cung, đã nghe vẳng tiếng tụng kinh gõ mõ vọng ra từ bên trong.
Thái giám, cung nữ trước cửa cung trông thấy nàng, lập tức quỳ xuống hành lễ, đồng thanh hô:
“Tham kiến Quý phi nương nương.”
Vệ Trường Lạc hỏi một thái giám:
“Ai đang tụng kinh thế kia?”
Thái giám kia bèn đáp:
“Bẩm nương nương, bệ hạ cho vời các vị cao tăng vào cung tụng kinh cầu phúc cho Thái hậu. Đó là tiếng tụng kinh của các vị đại sư.”
Rõ ràng bà còn chưa chết, tụng kinh gõ mõ như vậy chẳng khác gì là cầu siêu. Thế nhưng Vệ Trường Lạc cũng không hiểu rõ tục lệ lắm, còn cho rằng phu quân có ý tốt, không hỏi gì thêm nữa.
Nàng để cung nữ, thái giám ở bên ngoài, một mình bước vào chính điện của cung Thọ Khang. Bấy giờ, Vệ hoàng hậu, lúc này đã là Vệ thái hậu, đang ngồi trên chiếc ghế nhung ở giữa chính điện. Trông bà rất gầy, có vẻ yếu đi nhiều, nhưng thần sắc vẫn uy nghi cao ngạo, khí chất mẫu nghi thiên hạ chẳng hề giảm đi. Vệ Trường Lạc vừa gặp bà, hai mắt đã đỏ hoe lên, vô cùng đau lòng.
Nhìn thấy Vệ Trường Lạc, Vệ thái hậu nhếch môi cười, cất tiếng nói:
“Nương nương bây giờ đã là bậc mẫu nghi, sao lại tới chốn tồi tàn này làm gì?”
Vệ Trường Lạc quỳ sụp xuống dưới chân bà, cúi đầu nói:
“Cô mẫu, Kiều Kiều bất hiếu, tận bây giờ mới đến thăm người được. Cô mẫu yên tâm, Kiều Kiều sẽ nghĩ cách xin bệ hạ đưa người rời khỏi đây.”
Vệ thái hậu nhíu mày, quát:
“Câm miệng, người của Vệ gia ta sao có thể hèn yếu cầu xin kẻ địch?”
Vệ Trường Lạc ngước lên nhìn bà, lựa lời khuyên nhủ:
“Cô mẫu đang bệnh nặng, trước mắt hãy chữa trị trước, có chuyện gì để sau hãy nói.”
Vệ thái hậu cười lạnh, bảo:
“Ai gia đã nói rồi, khi ngươi chọn gả cho Lý Phù Tô thì đã không còn là người của Vệ gia nữa. Chuyện của Vệ gia ta, không nhọc nương nương phải lo. Nương nương chỉ cần ngồi yên trên phượng vị của mình, đừng ngu ngốc để cho kẻ khác đoạt mất thôi.”
Vệ Trường Lạc cúi gằm đầu, ấp úng nói:
“Tô ca ca bảo trước mắt triều đình chưa ổn định, Vệ gia lại đang can tội, không tiện lập con làm hậu, nên phong Quý phi trước rồi...”
Nàng vừa nói tới đây, Vệ thái hậu đã giận run người, dùng hết sức lực đập tay mạnh xuống bàn, mắng:
“Ngu xuẩn!”