Vệ Thái hậu chỉ hận cháu gái quá khờ dại si tình, nhưng thấy nàng quỳ dưới chân mình, hai mắt đỏ hoe đẫm lệ, lòng bà cũng mềm ra, không nỡ mắng nặng lời thêm. Bà cố sức nhấc tay lên, nhè nhẹ xoa đầu Vệ Trường Lạc, giọng dịu đi, chậm rãi khuyên nhủ:
“Con bé ngốc, đến bây giờ con còn tin vào lời đường mật của hắn hay sao? Con nghĩ rằng hắn đối với con có mấy phần chân tình? Kiều Kiều, con ngẫm lại xem, ai mới là người đầu tiên vào Đông cung kề cận hắn, ai mới là người đầu tiên sinh trưởng tử cho hắn, ai mới là người thân cận nhất? Còn con là cái gì? Hắn có thật lòng lo nghĩ cho con không? Nha đầu khờ, đừng vội vàng, hãy bình tĩnh suy ngẫm lại, mấy năm nay con đã một lòng một dạ nhầm người rồi...”
Vệ Trường Lạc ngẩn người ra một lúc, mới run run đưa tay quệt nước mắt trên má, khẽ lắc đầu, nói:
“Kiều Kiều đã hứa với Tô ca ca, nhất định phải tin tưởng chàng, không được nghi ngờ chàng. Tô ca ca không dối lừa Kiều Kiều đâu... Không đâu...”
Vệ Thái hậu vừa thương vừa giận, thở dài hỏi:
“Nếu có ngày con phát hiện hắn lừa dối mình thì sao?”
Kiều Kiều ngẫm nghĩ một lúc, đáp:
“Vậy thì Kiều Kiều sẽ... sẽ mãi mãi không yêu chàng, không tin chàng nữa...”
Vệ Thái hậu lại thở dài, từ ái vuốt tóc nàng, thì thầm:
“Kiều Kiều ngốc, con ngốc nghếch như vậy, làm sao sống sót trong hậu cung này đây? Chỉ mong rằng chút nhan sắc này có thể bảo vệ tính mạng con lâu một chút...”
Vệ Trường Lạc tuy ngốc nghếch, nhưng may mắn có dung mạo kiều diễm. Trong hậu cung của Lý Phù Tô hiện giờ, nàng là người xinh đẹp nhất, trẻ tuổi nhất, lại ngốc nghếch không tâm cơ, một lòng một dạ với chàng. Vệ Thái hậu hiểu rõ, đây chính là bùa hộ mạng cho cháu gái mình. Nam nhân, dù dã tâm lớn đến đâu, cũng khó qua ải mỹ nhân. Lý Phù Tô chưa chắc có mấy phần thật lòng với Vệ Trường Lạc, nhưng nhất định có yêu thích mỹ mạo của nàng. Có điều, đế vương gia xưa nay vốn bạc tình. Chẳng biết chút yêu thích này của chàng có thể kéo dài bao lâu.
Thấy bà lo lắng cho mình như vậy, Vệ Trường Lạc nhớ tới tháng ngày được cô mẫu chăm nom nuôi dưỡng, tình như mẫu tử, không cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Cô mẫu đừng lo nghĩ nhiều. Đêm nay Kiều Kiều sẽ cầu xin Tô ca ca, Tô ca ca sủng ái Kiều Kiều nhất, chắc chắn sẽ đồng ý đưa cô mẫu sang Từ Ninh cung hưởng phúc. Kiều Kiều không để cô mẫu ở lại nơi này, xin người hãy cố chờ Kiều Kiều...”
Vệ Thái hậu không quá để tâm đến việc này, chỉ xoa đầu cháu gái, khẽ nói:
“Kiều Kiều à, cô mẫu biết mình không sống được lâu. Ta chỉ mong con nhớ kỹ bài học của cô mẫu, đừng bao giờ bước lên vết xe đổ của ta. Con xem đi, cô mẫu của con mơ mơ màng màng bị lừa dối cả đời, đến cuối đời ông ấy còn nói lời dối trá với ta...”
Nói tới đây, bà bỗng bật cười, cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa nói:
“Ha ha, cả đời ông ấy đều chỉ lừa dối ta, đến cả lời trăn trối cuối cùng, cũng chẳng phải thật lòng... Kiều Kiều, đừng giống như cô mẫu, nhất định không được ngu ngốc giống như cô mẫu...”
Vệ Trường Lạc chỉ biết nắm chặt tay bà, nuốt nước mắt vào lòng.
....
Hôm ấy, đến chiều tối, Vệ Trường Lạc mới lưu luyến rời khỏi cung Thọ Khang.
Trước khi rời đi, nàng còn đứng trước cửa, nghẹn ngào nói:
“Cô mẫu hãy chờ Kiều Kiều, ngày mai Kiều Kiều sẽ đưa cô mẫu rời khỏi đây...”
Nàng vừa lên kiệu rời đi, một bóng người đã bước vào Thọ Khang cung. Không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy thấp thoáng vạt áo bạch bào thêu rồng.
Mà trên thiên hạ, chỉ có một người được khoác chiếc áo này lên mình.
...
Trời đêm rất lạnh, tuy tuyết đã ngừng, nhưng gió rét cứ liên tục thét gào.
Trong cung Tiêu Phòng, Vệ Trường Lạc không ăn không uống, sốt ruột chờ đợi Lý Phù Tô trở về.
Khi trời dần về khuya, mới nghe tiếng báo thỉnh án bên ngoài.
Lý Phù Tô đặc cách cho nàng không cần ra ngoài cửa cung đón, sợ nàng bị lạnh. Nhưng hôm nay, Vệ Trường Lạc vừa nghe tiếng bèn chạy ào ra ngoài, nhào vào lòng người kia, gọi:
“Tô ca ca...”
Gọi thẳng tên húy của đế vương như vậy, trong khắp hậu cung cũng chỉ có một mình vị sủng phi này dám mà thôi.
Cung nhân vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn trộm chủ tử thân mật.
Lý Phù Tô cởi áo choàng trên vai mình xuống, quàng lên người nàng, sau đó nhấc bổng nàng lên. Chỉ nghe trên đỉnh đầu vọng tới tiếng trách mắng khe khẽ của chàng:
“Trời lạnh như vậy, tại sao lại ra ngoài? Còn không khoác áo choàng, Kiều Kiều thật là không ngoan...”
Vệ Trường Lạc quấn lấy cổ chàng, làm nũng nói:
“Tô ca ca, người ta thấy chàng về nên mừng quá thôi mà...”
Lý Phù Tô điểm nhẹ lên mũi nàng, khẽ mắng:
“Bướng bỉnh.”
Vệ Trường Lạc rúc trong lòng chàng, ngần ngừ một lúc lâu, cuối cùng mới cất tiếng thỏ thẻ nói:
“Tô ca ca... Hôm nay Kiều Kiều đi thăm cô mẫu, cô mẫu yếu lắm rồi... Thọ Khang cung quá trống trải lạnh lẽo, Tô ca ca đưa cô mẫu sang Từ Ninh cung được không?”
Thần sắc dịu dàng trên mặt của Lý Phù Tô thoáng lạnh đi. Chàng đặt nàng xuống giường, lại cúi xuống mang tất vào chân cho nàng, xong rồi mới khẽ nói:
“Kiều Kiều đã mở lời xin thay, vi phu cũng không làm khó mẫu hậu nữa. Ngày mai ta sẽ cho người đưa mẫu hậu sang Từ Ninh cung.”
Vệ Trường Lạc vô cùng mừng rõ, ôm chầm lấy chàng, rối rít nói:
“Đa tạ Tô ca ca, Tô ca ca tốt nhất trên đời!”
Lý Phù Tô áp mặt vào làn tóc thơm của nàng, thì thầm:
“Kiều Kiều vui là được.”
....
Đêm hôm đó, Vệ Trường Lạc nằm trong lòng phu quân, nghe tiếng gió không ngừng rít gào ngoài kia, bất chợt cảm thấy một nỗi bất an dâng lên đáy lòng.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy, vội vàng ngồi kiệu sang Thọ Khang cung, vốn đầy khấp khởi vui mừng, nào ngờ đến nơi chỉ thấy một màu trắng toát tang tóc, tiếng kinh cầu siêu đều đều vang lên.
Vệ Trường Lạc túm lấy một thái giám, run run hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thái giám nọ lắp bắp đáp:
“Thưa... Thưa nương nương, đêm qua Thái hậu đã uống thuốc độc tự vẫn đi theo tiên đế...”
Vệ Trường Lạc bàng hoàng, nhưng vẫn không tin là thật, cuống cuồng chạy vào trong, chỉ thấy linh cữu của Vệ Thái hậu đặt giữa chính điện, bên cạnh có mấy cung nữ và lão ma ma đang quỳ khóc tang.
Một bậc mẫu nghi thiên hạ làm chủ hậu cung mấy mươi năm, rốt cuộc chết đi cũng chỉ có thế.
Vệ Trường Lạc ngã quỵ trước cửa điện, nước mắt không rơi ra được, chỉ thẫn thờ quỳ ở đó, như người còn chưa tỉnh khỏi cơn mê.
Một lúc sau, ngự liễn của Lý Phù Tô đến. Đế vương bước xuống kiệu, tiến tới gần, nhẹ nhàng ôm nàng lên.
Vệ Trường Lạc gục đầu lên vai phu quân, khóc đến ngất đi.
....
Mấy ngày sau đó, Vệ Trường Lạc trở bệnh nặng.
Lý Phù Tô túc trực bên cạnh chăm nom, nhưng nàng đang đau buồn, cũng không muốn nhìn tới chàng, cả ngày chỉ thẫn thờ chẳng nói chẳng rằng.
Một ngày nọ, Lý Phù Tô bỗng nói với nàng:
“Nếu Kiều Kiều khỏi bệnh, vi phu sẽ tha tội cho Vệ gia.”
Vệ Trường Lạc ngước mắt nhìn chàng, thều thào hỏi:
“Thật... Thật không?”
Lý Phù Tô xoa đầu nàng, dịu dàng đáp:
“Tất nhiên là thật.”
Quả nhiên, Vệ Trường Lạc khỏe lại rất nhanh, mấy ngày sau đã có thể xuống giường đi lại.
Lý Phù Tô giữ lời, tha tội chết cho Vệ gia, chỉ đày đến Vân Nam.
Thế nhưng, đêm hôm đó, Vệ Quốc công - phụ thân của Vệ Trường Lạc, đã treo cổ tự tử trong thiên lao.
.....