Vệ Trường Lạc thật sự rất giận chàng.
Nàng cũng không phải kẻ chẳng hiểu chuyện, biết rõ việc phu quân tam thê tứ thiếp là lẽ thường, đáng ra cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nàng giận, chỉ là bởi chàng đã lừa mình.
Nàng vốn cho rằng hai người đồng tâm nhất thể, chuyện gì cũng thành thật với nhau. Nào ngờ Lý Phù Tô lại có chuyện giấu gạt mình.
Nói đúng hơn, nàng cảm thấy sợ hãi bất an.
Nàng không biết chàng còn giấu mình những chuyện gì. Trước nay, nàng luôn một lòng một dạ tin tưởng chàng, tự cho là đúng đắn. Giờ đây, nàng lại thoáng thấy nghi ngờ, chẳng rõ mình đúng hay sai.
Vệ Trường Lạc cứ rối rắm với mớ suy nghĩ phức tạp ấy, mặt thẫn thờ như người mất hồn, ngay cả các thị thiếp lui ra từ bao giờ cũng chẳng hay, cơm dâng đến nơi vẫn chẳng màng động đũa.
Lý Phù Tô múc cho nàng một bát canh gà nóng hổi, bảo:
“Kiều Kiều mau ăn đi, đây là canh gà vi phu căn dặn trù phòng nấu riêng cho nàng, hẳn là rất hợp khẩu vị nàng.”
Vệ Trường Lạc chỉ liếc nhìn một cái, bèn hừ lạnh quay mặt đi, tỏ vẻ ta đây không dễ bị mua chuộc vậy.
Lý Phù Tô thở dài, đưa bát canh đến gần mũi nàng, nói:
“Kiều Kiều, giận thì giận, cũng phải ăn chút gì, nếu không làm sao có sức mà giận chứ?”
Hương thơm sực nức xộc vào mũi. Vệ Trường Lạc nuốt nước miếng một cái, bắt đầu thấy bụng đói cồn cào.
Lý Phù Tô múc một muỗng canh, đưa đến sát bên miệng nàng, dịu dàng dỗ:
“Ngoan, ăn đi nào.”
Vệ Trường Lạc bất giác há miệng ra, nuốt lấy muỗng canh.
Mùi vị cũng ngon lắm!
Lý Phù Tô mỉm cười, lại đút cho nàng thêm một muỗng nữa. Cứ thế, Vệ Trường Lạc bị chàng lừa đút cho cả bát canh đầy.
Ăn xong, nàng đưa tay xoa xoa cái bụng tròn quay của mình, bảo:
“Nể tình canh gà thôi, không phải vì chàng đâu.”
Lần đầu, Lý Phù Tô tự mình hầu hạ người khác dùng bữa, lại chẳng được cảm kích một lời. Chàng cũng không giận, chỉ dịu dàng xoa đầu nàng, tủm tỉm nói:
“Kiều Kiều của ta ngoan lắm.”
Bàn tay chàng mát lạnh do từ nhỏ thể hàn, nhưng mà nàng lại rất thích cảm giác bàn tay ấy chạm vào mình, dịu dàng vuốt ve. Bất giác, nành dụi dụi đầu vào tay chàng, miệng thì hờn dỗi nói:
“Ai là Kiều Kiều của chàng...”
Chưa dứt lời, miệng nàng đã bị che kín lại. Lý Phù Tô cúi xuống, âu yếm hôn lên môi nàng. Vệ Trường Lạc chỉ hận chính mình không có khí phách gì, vừa chạm vào môi chàng đã mềm nhũn cả người ra, không còn chút sức lực để chống cự.
Mà thật ra, nàng cũng không muốn chống cự.
....
Tối hôm ấy, Vệ Trường Lạc đi ngủ sớm, cả buổi luôn nằm quay mặt vào trong, nhất quyết không chịu quay lại nhìn chàng.
Đang nằm trằn trọc, bỗng chợt có một vòng tay nhẹ ôm lấy nàng từ phía sau. Lý Phù Tô thở dài, cất tiếng hỏi:
“Kiều Kiều vẫn còn giận vi phu sao?”
Vệ Trường Lạc hừ một cái, bảo:
“Chàng còn hỏi à?”
Lý Phù Tô áp mặt vào hõm cổ nàng, thì thầm:
“Quả thật là lỗi của vi phu. Nếu Kiều Kiều muốn, đợi đứa bé sinh ra, ta sẽ mang nó đến cho nàng nuôi dưỡng, xem như là con của nàng.”
Vệ Trường Lạc lắc đầu, nói:
“Thiếp không muốn.”
Lý Phù Tô hơi ngẩn ra, hỏi:
“Tại sao lại không muốn?”
Vệ Trường Lạc quay lại, liếc nhìn chàng, nói:
“Bản tính Kiều Kiều vốn nhỏ nhen đố kỵ, không thể nào thương yêu con của phu quân mình với nữ nhân khác như con ruột được.”
Lý Phù Tô hôn nhẹ lên má nàng, nói:
“Không cần nàng yêu thương đứa bé như con ruột, chỉ cần danh nghĩa thôi.”
Vệ Trường Lạc lại lắc đầu, bảo:
“Tuy thiếp không thích Nhiếp tỷ tỷ, nhưng cũng không muốn làm ra chuyện đoạt con cái của người khác. Từ nhỏ thiếp đã không có mẹ ruột, hiểu rõ cảm giác không được sống gần mẹ ruột đau khổ đến đâu. Điều mình không muốn thì đừng làm với người khác, dù Kiều Kiều ngang ngược nhưng cũng hiểu đạo lý này.”
Nói đoạn, nàng dừng một lúc, liếc nhìn chàng, rồi mới tiếp lời:
“Huống hồ, thiếp cũng không mong muốn giống như chàng với cô mẫu.”
Lý Phù Tô vốn nghĩ tâm tư nàng đơn giản, không ngờ lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy, thầm kinh ngạc trong lòng, bất giác thấy bất an.
Chàng gượng cười, vuốt tóc nàng, hỏi:
“Kiều Kiều thật sự không muốn nuôi con của Nhiếp tuyển thị sao? Đó chính là hoàng trưởng tôn của Đông cung.”
Vệ Trường Lạc gật đầu, đáp:
“Không muốn, nếu cần con thì thiếp sẽ tự sinh. Thiếp giận chàng không phải vì để ý chuyện trưởng tử, mà là để ý chuyện chàng lừa thiếp.”
Lý Phù Tô ôm nàng vào lòng, thì thầm hỏi:
“Nếu có một ngày, chỉ là nếu thôi, nếu Kiều Kiều phát hiện ra vi phu lừa nàng không chỉ chuyện đó, thì nàng sẽ làm sao?”
Vệ Trường Lạc ngẫm nghĩ một lúc, đáp:
“Nếu như vậy, thiếp sẽ không tin chàng nữa, bất kể chàng nói gì cũng không tin.”
Sắc mặt của Lý Phù Tô thoáng tái nhợt đi. Cũng may rằng trong đêm tối mịt mùng, Vệ Trường Lạc chẳng thể trông thấy rõ.
Chàng ôm ghì nàng vào lòng, thì thầm bảo:
“Không bao giờ có ngày đó. Kiều Kiều phải toàn tâm toàn ý tin tưởng ta suốt đời suốt kiếp, có biết không?”
Vệ Trường Lạc ngước đôi mắt to trong vắt nhìn chàng, mỉm cười nói:
“Ngày nào phu quân còn không lừa thiếp, không phụ thiếp, thì ngày đó Kiều Kiều vẫn một lòng với chàng.”
Lý Phù Tô không nói gì thêm, chỉ đưa tay cởi bỏ thắt lưng của nàng, bàn tay lần mò trong bóng tối, tìm đến đôi gò tiên đảo.
Ngoài cửa sổ, trăng lên cao. Trong gian phòng, xuân sắc nồng.
.....
Cứ thế, Vệ Trường Lạc ở Đông cung hưởng tận mọi vinh sủng.
Thái tử cho xây một gian viện riêng cho nàng, đặt tên Tầm Mộng cư, bên trong bày đầy kỳ trân dị bảo, trân châu phỉ thúy, để nàng tùy ý chơi đùa.
Một tháng qua đi, thái tử vẫn hằng đêm lui tới Tầm Mộng cư của nàng, thái tử phi độc sủng Đông cung, không ai sánh bằng. Các thị thiếp không dám tỏ vẻ ra mặt, nhưng trong lòng ai nấy cũng oán nàng rất sâu.
Hôm ấy, Vệ Trường Lạc đang ngồi trong Tầm Mộng cư mân mê cây đàn tỳ bà cổ từ thời Hán của mình, vừa thử gảy được vài điệu, ngoài cửa đã vang lên tiếng hành lễ rối rít.
Lý Phù Tô vừa từ Võ Anh điện trở về, triều phục trên người còn chưa thay ra. Trông thấy nàng đang định đứng buông đàn đứng lên, chàng bèn mỉm cười, khoát tay ra hiệu miễn lễ, bảo:
“Giữa phu thê với nhau, không cần đa lễ. Kiều Kiều cứ đàn tiếp đi.”
Nói đoạn, chàng cởi mũ ô sa xuống, ngồi bên án thư, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn của nàng.
Vệ Trường Lạc do một tay chàng dạy đàn tỳ bà. Năm xưa, nàng thấy chàng đàn cổ cầm, cũng nằng nặc đòi học theo. Nhưng cổ cầm là loại đàn phức tạp, không phải ai cũng lĩnh hội được. Nàng học một thời gian vẫn không có tiến bộ gì, nản lòng thoái chí, Lý Phù Tô bèn dạy nàng tỳ bà. Tỳ bà không quá khó, lại thêm chàng tận tình chỉ dạy, Vệ Trường Lạc học một thời gian đã có thể đàn được, rất là vui mừng.
Vệ Trường Lạc càng lớn càng yêu kiều. Lý Phù Tô rất thích ngắm nhìn nàng ôm tỳ bà, giấu nửa mặt sau cây đàn, ngón tay ngọc lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn réo rắt vút lên, muôn phần đẹp đẽ.
Tháng trước, chàng cho người tìm kiếm những cây đàn tỳ bà quý giá nhất trong thiên hạ, treo khắp trong Tầm Mộng cư. Cây đàn nàng đang cầm trên tay lúc này, tương truyền là cây đàn cổ của Vương Chiêu Quân, giá trị khuynh thành. Vệ Trường Lạc chỉ bâng quơ nhắc tới, hôm sau đã thấy nó xuất hiện trong phòng mình.
Bấy giờ, Vệ Trường Lạc ôm đàn, gảy một khúc “Dương xuân bạch tuyết“. Tiếng nhạc réo rắt du dương, rộn ràng xuân ý, cho dù ngoài trời đang là mùa thu, nghe tiếng đàn mà ngỡ xuân đã tới.
Đến một đoạn nọ, Lý Phù Tô chợt nhíu mày, bước tới sau lưng nàng, choàng tay ra trước, cầm lấy nàng, chỉnh lại vị trí, bảo:
“Phải như thế này mới đúng.”
Vệ Trường Lạc tựa đầu vào lòng chàng, tủm tỉm nói:
“Đây có phải là “khúc hữu ngộ, Chu lang cố”(1) không?”
(1) Khúc đàn sai, Chu lang ngoái đầu lại. Tương truyền Chu Du có dung mạo rất đẹp, lại thích đàn, nhiều cô gái cố tình đàn sai để được ông quay lại chỉ bảo.
Lý Phù Tô lắc đầu, kề vào tai nàng, khẽ nói:
“Nơi này nào có Chu lang gì, chỉ có Lý lang mà thôi.”
Vệ Trường Lạc đỏ bừng mặt, đẩy chàng ra, mắng:
“Không đứng đắn.”
Lý Phù Tô bật cười, tiếng cười vang vọng khắp Tầm Mộng cư.
Những ngày ấy, Đông cung tràn ngập tiếng đàn hát, tiếng cười đùa.
Thời gian cũng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Thoáng chốc đã bước sang năm Thành Vũ thứ ba mươi.
Tháng giêng năm đó, Đông cung thái tử chọc giận thánh thượng. Thành Vũ đế đại nộ, hạ chỉ phế thái tử, giam lỏng trong Đông cung.