Tháng giêng năm Thành Vũ thứ ba mươi, Đông cung thái tử bị phế, hạ chỉ giam lỏng.
Hôm ấy, Vệ Trường Lạc chẳng hay biết gì cả. Buổi sáng, Lý Phù Tô dậy sớm vào triều, nàng thơ thẩn trong Tầm Mộng cư, đàn vài khúc nhạc, ăn mấy miếng bánh, thoáng chốc đã tới trưa.
Đến giờ Ngọ, một toán cẩm y vệ xông vào Đông cung, lục tung mọi thứ lên, cuối cùng tìm thấy một một trăm rương vàng bạc.
Vệ Trường Lạc còn đang ngỡ ngàng chẳng hiểu cớ sự gì, đại cung nữ bên Khôn Ninh cung đã tới, mời nàng sang ấy một chuyến. Nàng bèn dẫn theo thị nữ Quế Chi, ngồi kiệu tới chỗ của cô mẫu.
Vào tới Phật đường của Khôn Ninh cung, Vệ Trường Lạc trông thấy hoàng hậu đang ngồi trước tượng Phật, gõ mõ tụng kinh.
Nàng hiểu tính của cô mẫu, bèn lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh.
Một lúc sau, hoàng hậu đọc xong bài kinh, mới đứng dậy, ngồi lên chiếc ghế nhung ở bên cửa sổ, ngoắc tay gọi:
“Kiều Kiều, lại đây.”
Nàng bước tới, ngồi bên chân của bà, tựa đầu lên đùi bà nhõng nhẽo, hỏi:
“Cô mẫu... Cô mẫu gọi Kiều Kiều sang có việc gì không?”
Hoàng hậu xoa đầu nàng, thần thái hiền từ, bảo:
“Bản cung đã lâu không gặp con, cũng muốn hàn huyên một chút. Bây giờ Đông cung đang hỗn loạn, tốt nhất con ở đây với bản cung, tránh cho tai họa liên lụy tới mình.”
Vệ Trường Lạc nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi:
“Cô mẫu, Đông cung đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, bảo:
“Sáng nay bệ hạ vừa tra ra vụ án cấu kết tham ô của các trọng thần trong triều, nghe nói là thái tử dung túng bọn chúng, nhân chứng vật chứng có đủ. Trong cơn thịnh nộ, bệ hạ đã ra chỉ phế thái tử, tạm thời giam lỏng trong Đông cung. Bây giờ đại điện hạ lo cho mình còn không xong, con ở bên cạnh hắn chỉ chịu khổ thôi, chi bằng ở đây, có bản cung với Duệ nhi che chở cho con.”
Vệ Trường Lạc chỉ nghe tới việc phế thái tử đã tái xanh mặt mày, trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng cho phu quân, những lời sau đó của hoàng hậu nào nghe vào được chút gì.
Nàng lảo đảo đứng dậy, nói:
“Điện hạ xảy ra chuyện, Kiều Kiều phải về xem thế nào.”
Nàng vừa dợm bước quay đi, hoàng hậu đã gọi lại:
“Kiều Kiều, đứng lại!”
Vệ Trường Lạc dừng bước, quay lại nhìn bà, vẻ như rất khó hiểu tại sao cô mẫu gọi mình lại.
Hoàng hậu thở dài, nói:
“Con có biết giam lỏng là thế nào không? Bệ hạ đã hạ lệnh, tất cả người trong Đông cung đều không được ra ngoài, chưa biết khi nào mới được thả ra. Khó khăn lắm bản cung mới xin bệ hạ gia ân cho con được thoát tội liên lụy, đến Khôn Ninh cung phụng dưỡng ta. Bây giờ Đông cung thất thế, con quay về sẽ muôn đường khổ sở.”
Vệ Trường Lạc quỳ xuống bên chân người, dập đầu ba cái, rồi ngẩng đầu dậy, nói:
“Công ơn của cô mẫu đối với Kiều Kiều, cả đời này con cũng đền đáp không hết. Nhưng con là thê tử của điện hạ, đã từng thề hứa phu thê sống chết cũng không rời. Giờ đây điện hạ có nạn, sao Kiều Kiều có thể chỉ lo riêng mình an nhàn chứ? Lần này quay về, chẳng biết ngày nào mới được gặp lại cô mẫu. Kiều Kiều cúi lạy ba cái, chỉ mong cô mẫu thứ tội bất hiếu.”
Hoàng hậu nhìn thấy nàng như vậy, cũng chỉ đành bất lực thở dài, khoát khoát tay, bảo:
“Thôi, nếu đã tự ngươi chọn lựa như thế, bản cung cũng không thể ép buộc. Xem như ta vất vả nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm chỉ để cho hắn được lợi. Ngươi về bên phu quân của mình đi, đem theo lệnh bài này, lính gác sẽ cho ngươi vào trong.”
Dứt lời, bà lấy một lệnh bài bằng vàng đưa cho Vệ Trường Lạc.
Vệ Trường Lạc đưa hai tay nhận lấy, lại quỳ dập đầu thêm một cái, nói:
“Đa tạ cô mẫu. Kiều Kiều xin bái biệt.”
Dập đầu xong, nàng lui ra ngoài, để lại Quế Chi ở Khôn Ninh cung hầu hạ hoàng hậu, một mình quay về Đông cung.
Hoàng hậu đứng trên lầu cao, nhìn theo bóng cháu gái lên kiệu đi khuất, liên tục thở dài.
Nữ nhi Vệ gia đều quá mức khờ dại.
....
Lúc Vệ Trường Lạc quay về Đông cung, đã thấy thị vệ gác đầy ngoài cửa cung, gươm giáo sáng lòa.
Nàng xuống kiệu, đưa lệnh bài ra, bảo:
“Ta là thái... chính phi của đại điện hạ.”
Thị vệ nhận lấy lệnh bài, xem xét thật kỹ, mới cho nàng vào trong.
Vệ Trường Lạc thầm nghĩ, chẳng ngờ có ngày nàng về nhà mình, mà còn phải đợi người ta cho phép. Mới hôm qua đây, ai gặp nàng cũng cung kính gọi thái tử phi. Mà bây giờ...
Sự đời quả thật vô thường.
Nàng cũng không biết Lý Phù Tô đang ở đâu, tìm khắp chính điện, cuối cùng bắt gặp chàng ở Tầm Mộng cư.
Bấy giờ, Lý Phù Tô đang đứng bên án thư, múa bút luyện chữ. Mặc dù đang trong cảnh giam cầm, chàng lại vẫn thong dong thư thái đưa từng nét bút, dường như chẳng chút nao núng lo lắng.
Nàng đứng ngoài cửa, khe khẽ gọi:
“Tô ca ca...”
Lý Phù Tô ngẩng đầu lên, trông thấy nàng, hơi kinh ngạc, hỏi:
“Kiều Kiều, sao nàng lại về đây?”
Vệ Trường Lạc bỗng chợt chạy ào tới, sà vào lòng chàng, ôm chầm lấy chàng không buông.
Lý Phù Tô đặt bút xuống, ôm nàng vào lòng, cười khổ nói:
“Kiều Kiều ngốc, vi phu hay tin mẫu hậu đã đưa nàng đến Khôn Ninh cung, còn thầm thấy an lòng. Tại sao nàng lại quay về đây?”
Vệ Trường Lạc rúc vào lòng chàng, hừ một tiếng, nói:
“Phu quân ở đâu, Kiều Kiều sẽ ở đó. Thiếp đi theo chàng đến suốt đời này, chàng đừng hòng đuổi thiếp!”
Lý Phù Tô dở khóc dở cười, đặt lên trán nàng một nụ hôn thật dịu dàng, than rằng:
“Cô nương ngốc.”
......
Tháng giêng năm đó, tuy rằng tiết Nguyên Đán đã qua, trời vẫn còn rét mướt. Lúc này, Đông cung thất thế, không còn được phát than Hồng La, than sưởi ấm cũng có hạn.
Bấy giờ, Vệ Trường Lạc sợ sức khỏe phu quân không chịu nổi giá hàn, bèn quấn lấy chàng cả ngày, nói rằng muốn dùng thân mình sưởi ấm cho chàng.
Lý Phù Tô cảm thấy rất buồn cười, nhưng mỹ nhân tự nguyện sà vào lòng, chàng đương nhiên chẳng từ chối, mỗi ngày đều ôm nàng luyện chữ đọc sách, vẽ tranh gảy đàn.
Trước đây Lý Phù Tô rất bận rộn, không có nhiều thời gian kề cận nàng. Bây giờ, chàng vô cùng nhàn rỗi, thường xuyên lấy giấy bút ra, vẽ lại dáng hình nàng. Trên những bức họa đan thanh, nàng có khi cười, có khi làm nũng, có khi gảy tỳ bà... muôn hình muôn vẻ. Chàng họa rất tỉ mỉ, từng nét vẽ chứa đầy tình ý.
Một mùa xuân qua đi, khắp Tầm Mộng cư đã phủ kín những bức họa của chàng. Tất thảy đều là vẽ nàng.
Có hôm, Lý Phù Tô cầm tay nàng, dạy nàng luyện chữ. Chàng hỏi:
“Kiều Kiều muốn viết gì?”
Vệ Trường Lạc nghĩ ngợi một lúc, tủm tỉm đáp:
“Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt. (1)”
Lý Phù Tô khẽ cười, cầm tay nàng viết từng chữ một, sau đó lại tự tay viết thêm một dòng ở kế bên.
Vệ Trường Lạc nghiêng đầu nhìn xem, chỉ thấy nét chữ thể Hành mềm mại nho nhã của chàng viết nên hai câu:
“Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý. (2)”
Nàng vùi mặt vào lòng chàng, chẳng nhìn thấy vẻ mặt ra sao, chỉ thấy vành tai trắng nõn đã đỏ lựng lên.
Lý Phù Tô bật cười, ôm nàng vào tẩm thất.
Ngoài trời, tuyết xuân cũng vừa tan.
Sau này hồi tưởng lại, Vệ Trường Lạc chỉ cảm thấy đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong đời mình. Tuy rằng thiếu thốn đủ bề, nhưng không có quyền lực tranh đấu, không có hậu cung tranh sủng.
Chỉ có chàng và nàng, trong gian Tầm Mộng cư tĩnh lặng.
.....
(1) Trích bài “Thượng da”, dịch nghĩa:
Ta nguyện được cùng chàng tương tri,
Duyên tình mãi mãi không dứt.
(Tới khi nào) núi không còn đất,
Nước sông chưa cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa.
(2) Trích bài “Bốc toán tử”, dịch nghĩa:
Chỉ mong lòng người như lòng ta,
Nhất định sẽ không phụ ý tương tư.