Thái độ phục vụ trong quán rất tốt, thỉnh thoảng gã sai vặt còn lon ton thêm trà rót nước, mỗi bàn đều đặt sẵn một cái khăn sạch, để khách nhân dùng lau tay. Biết Vân Liệt không quen dùng đồ vật bên ngoài, Lý Cẩn liền lấy khăn tay nhỏ trong ngực ra, chiếc khăn này mang theo phòng lúc cần dùng cho bọn nhỏ, ngược lại lại tiện nghi cho Vân Liệt.
Lý Cẩn lau lau mồ hôi cho Vân Liệt, chớp chớp đôi mắt to long lanh, cười nói, “Sao lại nhiều mồ hôi như vậy? Ngươi không thích ăn cay sao?” Y cười một cách giảo hoạt, rõ ràng đây là không có ý tốt.
Nhớ đến có một lần bị người ta dằn vặt hắn đến chảy nước mắt, Vân Liệt thở dài, nguyên lai là đang mong chờ đây. Hắn đem đồ ăn Cẩn ca nhi yêu thích gắp ra, rồi gắp ít thứ cho ba đứa trẻ, thần sắc tự niên nói, “Rất yêu thích, chỉ là có hơi nóng.”
Hắn quả thực rất thích mùi vị của quả ớt, nhưng lại không thể ăn, mỗi lần ăn vào cảm thấy cuống họng bị sặc khó chịu, muốn chảy cả nước mắt.
Lý Cẩn rất hài lòng với câu trả lời của hắn, liền gắp cho hắn mấy đũa, nụ cười cực kỳ xán lạn, “Thích thì ăn nhiều một chút, ở nhà có thể sẽ không ăn được.”
Vân Liệt mặt không đổi sắc nuốt vào toàn bộ, ăn đến chóp mũi đỏ chót, đôi mắt như bầu trời đêm mênh mông, sâu không lường được lại ẩn chứa suy tư. Hắn luôn cho người ta cảm giác cường hãn, tràn ngập sức mạnh, giờ khắc này thái độ lại khác thường khiến cho người ta thương tiếc, thật là... Người nhìn thấy không nhịn được thú tính quá độ.
Chậc... thảo nào lần trước mình bị dằn vặt thảm như vậy, mình không săn sóc không nói, vậy mà lại còn hưng phấn dị thường.
Lý Cẩn đã có chút hiểu ra, liền phạt hắn ăn một chút, nhìn thấy ánh mắt hắn sương mù mông lung, bỗng dưng không nhịn được có chút nhẹ dạ, rót cho hắn không ít nước. Biết rõ Vân Liệt cũng yêu thích thịt dê, y liền gắp phần thịt đã chín cho bọn nhỏ ra, rồi cho thịt dê sống vào trong nồi.
Lớn chăm sóc nhỏ.
Nghiên tỷ đang mặt mày hớn hở, sau khi thấy liền vội vã ca ngợi Lý Minh một câu, “Nhị ca thật sướng.”
Lý Minh lắc đầu, cũng gắp cho cha một khối, được Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ, nhất thời thỏa mãn vô cùng.
Tiểu hồ ly ăn hết trong miệng, liền dùng móng vuốt vỗ vỗ Thần ca nhi, Thần ca nhi liền gắp cho nó một khối.
Nó ăn đến cả mặt thỏa mãn, cái đuôi đỏ rực thỉnh thoảng động đậy. Thần ca nhi sợ nó ăn quá no nên sờ sờ bụng nhỏ của nó, nó thoải mái mà nheo mắt lại, dùng chóp mũi cà cà tay nhỏ Thần ca nhi, ánh mắt tràn đầy ỷ lại. Ngứa, cảm giác từ trên tay bỗng chốc lan tràn đến bàn chân, đáy mắt Thần ca nhi tràn ra một nụ cười, không nhịn được cũng muốn như cữu cữu, hun nó một cái. Nhưng còn chưa hun đã tự mình ngượng ngùng trước, liền cúi đầu đem toàn bộ bắp cải thảo trong chén từng lá từng lá ăn sạch sành sanh.
Lý Cẩn cười nói, “Các con ăn nhiều thịt chút, đừng chỉ ăn rau, nếu như thích, chờ khi nào Thần ca nhi được nghỉ, sẽ đưa mấy đứa đến nữa.”
Đôi mắt Nghiên tỷ bất chợt sáng ngời, vội vã tỏ thái độ, thanh âm lảnh lót như chim hoàng oanh, “Thích, thích chứ, tiểu hồ ly cũng thích, tất cả chúng ta đều thích.”
Lý Cẩn không nhịn cười nổi, y không nhìn ra được hồ ly yêu thích chỗ nào nha. Vật nhỏ vẫn luôn đuổi theo phía sau Thần ca nhi, căn bản không có nhìn cảnh vật chung quanh nhiều, khi bọn họ bơi thuyền, thì nó lại híp mắt tắm nắng, cũng chỉ có lúc ăn cơm thì mới có thêm chút tinh thần.
Thần ca nhi không sợ cay, cũng ăn cay như Cẩn ca nhi, miệng nhỏ ăn đỏ chót, nghe vậy liền liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, thanh âm rút đi một chút lạnh lùng, “Nó thích đồ ăn chỗ này.”
Tiểu hồ ly được Thần ca nhi nuôi căn bản là không muốn ăn thức ăn sống, ngược lại nhóc ăn cái gì thì nó mới ăn cái đó.
Nghiên tỷ quay đầu hỏi cữu cữu, hiếu kỳ nói, “Tại sao nó thích đồ ăn chỗ này? Nương nói hồ ly thích ăn gà nhất, mà sao nó không thích?”
Nghiên tỷ nuôi tổng cộng sáu con gà, bốn con mái, hai con trống. Khi gà mái lớn lên, đã có thể đẻ trứng, tiểu nha đầu cưng vô cùng, đặc biệt sợ tiểu hồ ly thừa dịp bé không chú ý sẽ lấy gà của bé đi ăn. Có một khoảng thời gian còn đề phòng tựa như phòng cướp, khi thấy nó từ đầu đến cuối không có hạ khẩu*, Nghiên tỷ mới yên tâm.
*hạ khẩu, tương tự như hạ thủ
“Nó không thích, con phải hỏi nó mới biết được a.” Lý Cẩn vừa ăn vừa trả lời một câu.
Nghiên tỷ thật sự chạy đi hỏi, tiểu hồ ly ghét bỏ mà cho bé một cái bóng lưng. Nghiên tỷ gào gào kêu, không nhịn được đi cáo trạng cùng Thần ca nhi, nói những lúc nhóc không ở nhà, tiểu hồ ly bắt nạt bé như thế nào, nói tiểu hồ ly tựa như có nhân tính, còn thù dai nữa.
Thần ca nhi vỗ vỗ đầu bé, “Ăn đi.”
Nghiên tỷ chu mỏ, hu hu hu, ca ca bất công.
Cơm nước xong, Lý Cẩn dẫn bọn nhỏ đến nơi dành cho dừng chân nghỉ ngơi, bởi vì không yên lòng về hài tử, nên y chỉ cần một phòng, là một gian phòng có nhiều giường nhất.
Trong phòng xếp song song tổng cộng ba chiếc giường, xuyên qua cửa sổ còn có thể nhìn thấy một ngọn núi lớn đẹp như tranh thủy mặc. Không khí trong sơn cốc rất tươi mát, luồng khí phả vào mặt khiến người ta chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Phía trước núi có một thác nước nhỏ, ở đây còn có thể dễ dàng nghe thấy tiếng nước chảy.
Lý Cẩn cười nói, “Ở bên ngoài, chúng ta tàm tạm một chút, Nghiên tỷ một mình một chiếc giường, Thần ca nhi cùng Lý Minh một chiếc.”
Nghiên tỷ vội vàng nói, “Cữu cữu, ca ca phải cùng con ở một chiếc giường, nương nói tiểu ca với tiểu khuê nữ không thể ở cùng một giường với tiểu hán tử, là người một nhà cũng không được.”
Lý Cẩn dở khóc dở cười, “Được được được, vậy hãy để cho Minh Minh nằm một mình một giường.”
Nói xong Lý Cẩn liền ngồi phịch trên giường, cảm thấy đặc biệt mệt, trước đây leo núi đều không sao, hôm nay bất quá chỉ là đi dạo khắp nơi, vậy mà lại mệt thành như vậy. Chẳng lẽ sau khi thành thân không chạy bộ nên tố chất thân thể liền giảm đi? Xem ra vẫn là nên chạy bộ buổi sáng mới được a, Lý Cẩn mơ mơ màng màng nghĩ.
Khi Vân Liệt đi tới, Cẩn ca nhi đã ngủ.
Vân Liệt giúp y cởi giày, rồi lau lau mặt cho y, đắp chăn lên cho y.
Ba đứa trẻ đều rất ngoan.
Sau khi thấy Cẩn ca nhi ngủ, Nghiên tỷ liền vội vàng che miệng lại, sợ đánh thức cữu cữu, khi nằm lên giường cũng cẩn thận. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Vân Liệt nguyện ý sủng bọn chúng.
Khi Cẩn ca nhi tỉnh ngủ, đã là một canh giờ sau, giấc ngủ này đã kéo toàn bộ sức lực trong thân thể y lên.
“Tỉnh rồi?”
Lý Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt ra, có lẽ do không ngủ đủ, nên đôi mắt long lanh nước. Vân Liệt nhịn không được cúi đầu hôn lên môi y, nụ hôn của hắn luôn luôn triền miên mà bá đạo, không lâu đã có thể khiến người dưới thân như nhũn ra.
Trong cơn mơ hồ Lý Cẩn cũng hôn lại hắn mấy lần.
Mỗi một cái chủ động của y đối với Vân Liệt mà nói chính là một liều xuân dược mãnh liệt nhất. Hắn nắm chặt lực đạo trong tay, khắc sâu hơn nụ hôn này. Thấy hắn đè lên, Lý Cẩn triệt để tỉnh táo lại, đẩy hắn một cái, rồi ngồi dậy, “Bọn nhỏ đâu?”
Vân Liệt có chút buồn bực, mím mím môi.
Lý Cẩn không nhịn được đến gần hôn lên môi hắn một cái, trừng mắt nhìn, lại cố ý trêu ghẹo, “Có tức không, về nhà lại cho ngươi hôn.”
Hoàn toàn là một yêu nghiệt!
Vân Liệt đưa tay ôm y vào trong ngực, hít một hơi thật sâu.
*
Bọn nhỏ ngủ một lúc đã tỉnh, Vân Liệt thấy chúng buồn chán, lại thấy Cẩn ca nhi ngủ rất say, nên liền dẫn chúng xuống lầu, dự định đưa chúng đến đoàn xiếc thủ, để cho bọn nhỏ xem biểu diễn một chút. Nào ngờ trên đường đụng phải hai huynh đệ Cố Tử Ngọc, A Phúc cũng đi sau bọn họ.
Bọn họ cũng dự định đi loanh quanh một chút, biết được Cẩn ca nhi còn đang ngủ, nên Cố Tử Ngọc chủ động nhận chăm bọn nhỏ.
Vân Liệt đi rồi, hắn liền ném bọn nhỏ cho Cố Tử Hoa, “Biết ca yêu thích hài tử mà, không cần cám ơn.”
Hắn cười một cách đáng ăn đòn, rồi kéo tiểu A Phúc đi vào trong, Cố Tử Hoa trở thành bảo mẫu cho bọn nhỏ.
Trong ba đứa trẻ chỉ có Nghiên tỷ là đặc biệt hoạt bát, tiểu nha đầu cũng không sợ người lạ, líu ra líu ríu cùng hắn tán gẫu huyên thiên. Nói là tán gẫu nhưng cơ bản đều là Nghiên tỷ nói, nếu bị hỏi câu nào đó, Cố Tử Hoa chỉ đơn giản trả lời một chút.
Chờ đến khi Lý Cẩn cùng Vân Liệt tìm đến bọn họ, tiểu nha đầu đã cùng Cố Tử Hoa thân thiết một chỗ.
Bọn họ đang câu cá.
Hồ cá nằm ngay giữa thung lũng, Cố Tử Ngọc còn đặt cho nơi này một cái tên dễ nghe, khắc lên trên tảng đá, gọi là Mặc Ngư Trì, là nơi chuyên chú cho du khách câu cá. Trong ao có không ít cá, không biết là do trời lạnh, hay là vấn đề chủng loại, mà con nào cũng lười biếng, không quá muốn chuyển động.
Cố Tử Ngọc dựa theo lời Lý Cẩn nói đã làm không ít lưỡi câu, lưỡi câu không bán ra, chỉ cho thuê, tiền thuê một cái lưỡi câu là mười miếng đồng, thế nhưng các du khách đến câu cá cũng có thể tự mình mang theo.
Ngoại trừ bọn Nghiên tỷ, thì chỉ có hai phú gia tử* đang câu cá.
*phú gia tử = 富家子: con nhà giàu.
A Phúc nhìn thấy y trước tiên, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, “Lý công tử ngươi rốt cục đã dậy rồi.”
Lý Cẩn cười đáp một tiếng.
Nghiên tỷ hưng phấn đến khuôn mặt đỏ ửng, nhào tới Cẩn ca nhi, kiêu ngạo nói, “Cữu cữu, cửu mau nhìn, con câu được một con cá.” Lại nói cũng coi như là bé câu được đi, sau khi cá mắc câu, Cố Tử Hoa đã giúp bé kéo lại.
Con cá này toàn thân màu đỏ, dưới ánh mặt trời, vẩy cá trên thân nó thật giống như có thể phát sáng, cực đẹp. Tiểu nha đầu cưng không chịu nổi, kéo cữu cữu không nỡ buông tay.
Lý Cẩn sờ sờ đầu bé, “Giỏi a.”
Nghiên tỷ vui vẻ tiếp tục đi câu cá.
Thần ca nhi chỉ yên tĩnh, ngồi ở đó không nhúc nhích, theo lý thuyết thì cá rất nhanh đã dính câu mới đúng, cố tình lại một con cũng không câu được. Nhóc cũng không nhụt chút, lặng yên nhìn chằm chằm mặt hồ.
Lý Cẩn vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc, “Ngồi lùi phía sau một chút.”
Cố Tử Ngọc cười trêu ghẹo, “Nếu ngươi lại không tỉnh, A Phúc đã dự định chạy đi gọi ngươi rồi.”
Thời điểm Cẩn ca nhi thành thân, tiểu A Phúc đã bị cha nó mang nó theo trở về quê nhà, nên không thể đến tiệc rượu được, vẫn luôn nhắc hoài không ngừng. Nó còn mang theo lễ vật để tặng Cẩn ca nhi, liền lấy ra, “Lý công tử, cái này tặng cho ngươi, chúc các ngươi tân hôn khoái hoạt, trăm năm hảo hợp.”
Quê A Phúc tại Thanh Hải trấn, gần với biển. Bởi vì thỉnh thoảng có nạn hồng thủy*, nên gia gia nó liền mang theo cha nó đến Túc Nguyên trấn, lúc này mới an cư tại Túc Nguyên trấn. Gia gia nó mất rồi, cha nó đưa ông đi an táng ở Thanh Hải, hai mươi ba tháng giêng là ngày giỗ của ông.
*nạn hồng thủy = 洪灾: lũ lụt
Ngày mười bảy A Phúc bọn họ đã rời khỏi Túc Nguyên trấn, nên lúc ấy mới bỏ lỡ tiệc rượu của Cẩn ca nhi.
Trong tay y là một cái vỏ sò to, sắc thái sặc sỡ, cực kỳ đẹp. Thời điểm nhặt được, nó đã cực kỳ cao hứng, ngay cả thiếu gia nhà mình có cũng không cam lòng tặng, chỉ giữ lại cho Lý Cẩn.
“Công tử ngươi thích không?” Đôi mắt tiểu A Phúc sáng lấp lánh.
Đáy lòng Cố Tử Ngọc có cảm giác vô cùng khó chịu. Không tặng hắn đã đành, vậy mà sờ một cái cũng không được, chỉ sợ hắn cướp đi, hắn là người không có nhân phẩm vậy sao?
Hết chương 104 – 01/04/2019
_________
Yên: Chào bà con! Mấy hôm nay tui bận sửa nhà nên không edit truyện được, ít hôm nữa xong rồi sẽ đăng truyện thường hơn. Không có drop đâu! Mấy bồ yên tâm! ^o^
Sẵn tiện hú bạn Heo - Tiêu Tiêu Vũ (@Canh-Thien) giao nộp chương 105 ra cho mọi người đọc nào!:))