Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 104: Chương 104: Hài tử chơi vui như điên!




*

Buổi tối hôm đó, Cố Tử Ngọc phái người đến Trúc Khê thôn một chuyến, báo rằng nơi giải trí trên trấn đã xây xong, dự định ngày mai sẽ chính thức khai trương, muốn rằng hôm đó nếu Cẩn ca nhi có thời gian, hi vọng y có thể ghé chung vui một chút.

Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, “Rốt cục đã xây xong? Ngươi trở về nói cùng thiếu gia các ngươi một tiếng, ngày mai ta ăn bữa sáng xong liền đến. Không ngại ta mang người nhà theo chứ?”

Quan chức triều Đại Hạ mỗi mười ngày sẽ nghỉ ngơi một ngày, học đường cũng mười ngày thì nghỉ một ngày, ngày mai vừa lúc học đường được nghỉ, Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ xưa nay vẫn chưa từng lên trấn, Lý Cẩn dự định đưa tỷ tỷ cùng bọn nhỏ đi xem trò vui. Thần ca nhi đọc sách mệt nhọc như vậy, sớm nên thả lỏng một chút.

“Sao lại để ý chứ, thiếu gia nhà ta khẳng định còn ước gì ngài mang thêm vài người, chơi càng lâu ngài ấy càng vui vẻ.”

Lý Cẩn bật cười lắc đầu. Tiễn hắn đi rồi, liền đến hậu viện nói cùng tỷ tỷ, muốn tỷ tỷ cùng đi vui chơi một chút. Lý Uyển cười nói, “Các đệ đi đi, tỷ không tham gia náo nhiệt đâu.”

Lý Uyển là điển hình tư tưởng khuê tú của mọi nhà, ngày thường không có chuyện gì thì không ra khỏi cổng nửa bước, huống hồ cũng sợ Nhiếp Chi Hằng cũng cùng đi, nên để tránh khỏi gặp mặt sẽ lúng túng, chi bằng không đi.

Nhiếp Chi Hằng đã tới Trúc Khê thôn một tháng, Lý Uyển chỉ thấy hắn vào ngày Cẩn ca nhi thành thân. Rõ ràng hắn cũng đang tránh mặt mình, Lý Uyển thở dài. Nói thật, nàng còn sợ hắn thật sự sẽ liều mạng một lần nữa chạy tới bày tỏ tâm ý. Nàng vừa hòa ly chưa quá nửa năm, căn bản không có dự định tái hôn, bất luận Nhiếp Chi Hằng có tình cảm gì đối với nàng, nàng cũng tránh dây dưa với hắn.

*hòa ly = 和离: ly hôn

Lý Cẩn cũng không biết, năm ngoái trước khi đi kinh thành một ngày, Nhiếp Chi Hằng đã thổ lộ tâm ý với Lý Uyển lần thứ hai, lại kín đáo đem Thiên Lang giao cho nàng. Lúc đó y còn rất vui vẻ, có Thiên Lang có thể giúp bảo vệ tỷ tỷ bọn họ. Nếu biết được tâm ý của Nhiếp Chi Hằng, khẳng định y sẽ không cho Thiên Lang vào cửa.

Khi y trở về, lúc thấy tỷ tỷ kiên trì đem Thiên Lang trả về cho Vân Liệt, y còn thấy khó hiểu.

Tối đến rốt cục Lý Cẩn cũng ngủ ngon giấc. Sợ ngày hôm sau không chịu nổi nên Vân Liệt mới tiết chế một chút.

Trời sáng, Lý Cẩn liền đem tin tốt này nói cho bọn nhỏ.

Nghiên tỷ là vui sướng nhất, nhảy tới nhảy lui, vẫn luôn đi theo Cẩn ca nhi hỏi không ngừng, “Có phải bên trong nơi giải trí chơi rất vui không? Có đoàn xiếc thú gì đó nữa phải không? Con có thể đi khô lâu phòng* không?”

*khô lâu phòng = nhà ma

Tiểu nha đầu lí lắc như một con chim nhỏ, líu ra líu ríu, cực kỳ vui vẻ.

Cẩn ca nhi trả lời từng câu từng câu. So với nàng, thì Thần ca nhi hiện ra vẻ cực kỳ trầm tĩnh, tiểu hồ ly thành công nhảy lên đùi nhóc, Thần ca nhi hạ mắt gãi gãi bụng của nó, nó thoải mái mà nheo mắt lại, lúc có lúc không liếm liếm tay Thần ca nhi.

Thần ca nhi bất quả chỉ mới tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn non mềm, còn chưa đến thiếu niên, vậy mà lại già dặn vô cùng. Tiểu hồ ly lười biếng vùi trong ngực nhóc, một người một hồ, dưới ánh dương quang chiếu rọi, mơ hồ lộ ra một luồng khí ấm áp.

Lý Cẩn càng nhìn càng muốn nhéo tiểu hồ ly, đang muốn nói gì đó, thì Lý Minh lại kéo kéo ống tay áo y. Tiểu tử ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt to sáng lấp lánh, nhóc đã đi đến nơi giải trí một lần, còn nhớ tiểu cô nương phun lửa. Một phút cao hứng hiếm thấy lời nhóc nói thêm được vài chữ, “Là nơi giải trí trước đây từng đi qua sao?”

Lý Cẩn cười cười, “Không phải chỗ đó, nhưng hình thức không khác biệt lắm, lớn hơn nhiều so với nơi trước đó.”

Khi bọn họ đến, nơi giải trí ở kinh thành vừa mới được dựng lên, những nơi đã hoàn thành chỉ là nơi giải trí nhỏ. Cái ở Túc Nguyên trấn này là để hấp dẫn phú gia tử đệ* ở Kim Lâm thành, nhưng khi bỏ tiền vốn, vì trong quá trình xoay vòng vốn không ra, nên Cố Tử Ngọc còn dự định đến ngân trang mượn chút tiền.

*phú gia tử đệ = 富家子弟: con nhà giàu

*ngân trang = 钱庄: ngân hàng tư nhân

Lý Cẩn cũng biết vốn liếng tập trung vào đây không ít, cũng may rốt cục đã xây xong.

*

Ăn qua bữa sáng, Lý Cẩn cùng Vân Liệt liền đưa ba đứa trẻ đi nơi giải trí. Dù đây không phải là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, nhưng Nghiên tỷ vẫn thấy vui vẻ vô cùng, đôi mắt to đen tràn đầy hưng phấn. Đây là lần đầu tiên bé được đi lên trấn. Nhìn thấy một bông hoa mới nở nơi ven đường, liền lôi kéo ống tay áo cữu cữu.

“Cữu cữu, chúng ta hái một đóa đi, về nhà bỏ vào trong chậu, để nuôi lớn lên.” Đôi mắt to vội vã chuyển động, khi ánh mắt đảo qua Thần ca nhi cùng Lý Minh thì cười có chút giảo hoạt.

Lý Cẩn buồn cười không thôi, “Đây là một bông hoa dại, không phải dưới chân núi chỗ ta cũng có sao, Nghiên tỷ còn hái làm gì.”

“Làm sao có thể giống chứ, đây chính là hoa dại của Túc Nguyên trấn, cữu cữu, chúng ta chỉ hái một đóa thôi.” Những khi tiểu nha đầu không làm nũng, Lý Cẩn đều nguyện ý cưng chiều bé, huống chi khi bé nũng nịu, khi đó bé nói cái gì thì chính là cái đó.

“Được được, chúng ta dừng xe, hái cho Nghiên tỷ hai đóa hoa.”

Tiểu nha đầu lúc này mới cười vui vẻ, bé lại hái được thêm một đóa. Cầm trong tay rồi, một đóa lén lút cài lên đầu Lý Minh, da dẻ tiểu tử trắng trẻo, đôi mắt rất to, bình thường không cười trông có chút nghiêm túc, khi cài đóa hoa như thế thì trông có chút giống nữ hài.

Nghiên tỷ che miệng lén lút cười.

Một đóa hoa lại lặng lẽ cài lên đầu ca ca. Ca ca so với nhị ca còn dễ nhìn hơn, khi cài lên khẳng định sẽ đẹp hơn.

Tiểu hồ lý vốn đang lười biếng vùi trong ngực Thần ca nhi, lúc này lại đột nhiên mở mắt ra, Nghiên tỷ bị nó dọa run tay một cái, đánh rơi bông hoa nhỏ xuống xe ngựa. Nó lại khép mi mắt, thay đổi tư thế, nhắm hai mắt lại. Vốn là Thần ca nhi không có ý định đưa nó theo, mà nó dường như lại muốn biết cảm giác được đi xe ngựa, nên chạy ra theo, dù từ lâu đã không còn là một nắm nhỏ, nhưng lại giả vờ đáng thương, lảo đảo chạy theo.

Thần ca nhi mềm lòng liền mang nó theo.

Chờ tiểu hồ ly nhắm mắt lại, Nghiên tỷ vì có tật giật mình mà hoảng hốt mới từ từ khôi phục trái tim nhỏ bình thường. Bé len lén liếc tiểu hồ ly một cái, thừa dịp mọi người không chú ý đã thành công lấy bông hoa nhỏ cài lên đầu ca ca.

Nước da Thần ca nhi cũng trắng trẻo, đường nét ngũ quan hoàn mỹ. Nhóc chỉ yên tĩnh ngồi một bên, không huyên náo không nghịch ngợm, lông mi thật dài dưới ánh mặt trời chiếu rọi vừa dày vừa dài, xinh đẹp kinh người. Lúc này trên đầu nhóc cài một đóa hoa dại, trái lại lại khiến bông hoa ấy lộ ra mấy phần quý khí. Nghiên tỷ chỉ cảm thấy ca ca như thế nào cũng đẹp.

Lúc xuống xe, thấy trên đầu hai đứa nhóc mỗi đứa có một đóa hoa nhỏ màu tím, Lý Cẩn cười cơ hồ không dừng được.

Nghiên tỷ liều mạng nháy mắt với y.

Thần ca nhi cũng nhìn thấy đóa hoa nhỏ trên đầu Lý Minh, chỉ nhịn cười kéo tay Lý Minh, không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện tốt của Nghiên tỷ. Nhóc cảm thấy đóa hoa nhỏ rất đẹp nên liền không nhắc tiểu tử, nhưng lại không biết trên đầu mình cũng cài một đóa.

Vị trí chọn làm nơi dựng khu giải trí tại Túc Nguyên trấn là vùng ngoại thành ba mặt có núi vây quanh, là một sơn cốc, dựa vào núi, ở cạnh sông, phải mất nửa năm mới miễn cưỡng hoàn công, vận dụng vô số sức người sức vật, chiếm diện tích rất lớn.

Trước cửa có một cái nhà gỗ nhỏ, trong nhà gỗ là một người trung niên ngồi, chuyên phụ trách bán phiếu, nơi này dựa theo luật thu phiếu mà Lý Cẩn nói. Bởi trong ngày khai trương chỉ lấy nửa giá, nên bước đầu tuyên truyền làm rất tốt, các vị khách ở Túc Nguyên trấn cùng các huyện lân cận thường xuyên đến Quy Vân các ăn cơm cũng đến đây gần một nửa.

Hai huynh đệ Cố Tử Hoa cùng Cố Tử Ngọc đang đứng ở cửa.

Nhìn Cẩn ca nhi bọn họ đi tới, Cố Tử Ngọc vội vã tiến lên nghênh tiếp, “Cuối cùng cũng chờ được ngươi, thời điểm cuối tháng tính tiền cũng không thấy ngươi đâu, không sợ chúng ta đem bạc các ngươi âm thầm nuốt sao?”

Qua năm hai người chỉ gặp một lần, là tại lễ thành thân của Cẩn ca nhi. Khi Cố Tử Ngọc đến uống rượu ăn tiệc thì có gặp mặt một lần, bái đường xong Cẩn ca nhi liền bị đưa đi động phòng, Cố Tử Ngọc cũng không kịp nói chuyện với y. Dù rõ ràng tiểu ca thành thân rồi sẽ không tự do như trước, nhưng nhìn thấy Cẩn ca nhi cả ngày không ra khỏi đại môn nửa bước, Cố Tử Ngọc vẫn có chút không tiếp thu được.

Hắn mang tâm lý Cẩn ca nhi cần phải như cữu cữu hắn thú thê sinh con, phát triển sinh ý không ngừng, ở nhà nói một không hai mới đúng, ai ngờ lại lấy chồng, cả cửa cũng không ra. Hắn nào biết cũng không phải là Vân Liệt quản nghiêm, không muốn để y xuất đầu lộ diện, mà là hai người vừa mới thành thân, chính là đang trong thời điểm sến sẩm nhất, nào ai cam lòng lãng phí thời gian này vào những việc nhỏ không quá quan trọng chứ.

Cùng hai huynh đệ hàn huyên vài câu, Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt liền mang ba đứa nhỏ đi vào.

Cố Tử Hoa hờ hững quét mắt qua đám hài tử một cái, hỏi, “Ba đứa trẻ này đều là hài tử của tỷ tỷ y?”

Cố Tử Ngọc cười có chút cao thâm khó dò, “Huynh hỏi đệ đệ biết hỏi ai nha.”

Rõ ràng là không muốn nói cho hắn biết.

Cố Tử Hoa, “...”

*

Vừa đi vào liền nghe tiếng nước chảy róc rách, nước sông màu ngọc bích như một tấm gương nằm chơ vơ giữa núi, làm nổi bật lên trời xanh mây trắng, khiến người ta kinh ngạc ca thán không thôi. Đi lên trước nữa chèo thuyền, có cầu treo, có thuyền gỗ để cấp cho khách du ngoạn, có nơi câu cá, còn có một cầu trượt dài đến một ngàn mét, sâu sâu bên trong còn có thác nước tự nhiên.

Đoàn xiếc thú, khô lâu phòng, kỳ bài phòng* được xây trên đất bằng trong thung lũng. Cơ hồ đi một đoạn ngắn lại thấy một nơi du ngoạn, cảnh quan thiên nhiên cùng hạng mục vui chơi dung hợp cùng nhau một cách hoàn mỹ. Lý Cẩn dám cam đoan, với cảnh sắc thế này, chắc chắn sẽ không kém bao nhiêu so với chỗ ở kinh thành.

*kỳ bài phòng = 棋牌室: phòng đánh bài, chơi cờ

Đôi mắt Nghiên tỷ sáng lên kinh người, dẫn đầu chạy ở đằng trước.

Ba đứa trẻ chơi vui như điên, đáy mắt Thần ca nhi cũng tràn đầy ý cười.

Nếu vào mùa hè thì cảnh sắc nơi này sẽ càng đẹp, hơn nữa còn có thể để bọn họ trải nghiệm cảm giác chèo thuyền một chút. Hiện tại tuy rằng băng trong hồ đã tan, như nước vẫn còn có chút lạnh. Lý Cẩn dẫn chúng đi bơi thuyền, còn để ba tiểu gia hỏa thử chèo một chút. Nước sông dưới ánh mặt trời, như màn thủy tinh óng ánh trong suốt.

Xung quanh tràn đầy tiếng cười của bọn nhỏ.

Cuối cùng bọn họ liền đi đoàn xiếc thú.

Nói là đoàn xiếc thú, nhưng kỳ thực biễu diễn xiếc là chủ yếu, mỗi người bên trong đều có tay nghề tuyệt đỉnh. Nhìn thấy tiểu cô nương hơn mười tuổi trên đỉnh đầu xếp những chiếc bát, ánh mắt Nghiên tỷ tràn đầy thán phục, cũng muốn về nhà thử xem.

Tinh lực hài tử có hạn, không bao lâu liền mệt, Lý Cẩn liền dẫn chúng đến phố mỹ thực ăn một bữa.

Nói là phố mỹ thực, nhưng vì diện tích có hạn, nên kỳ thực chỉ có ba, bốn trăm mét vuông. Nơi này có đồ ăn vặt, có quán cơm, món ăn vặt không khác biệt lắm so với những món bán ở Túc Nguyên trấn, quán cơm có tổng cộng bốn nhà, món xào, món mì, món lẩu cơ hồ đầy đủ hết. Mùa đông đến đây, đương nhiên ăn lẩu là đã nhất.

Sợ bọn nhỏ không thể ăn cay, Lý Cẩn còn cố ý gọi một nồi lẩu uyên ương.

Lại nói, Vân Liệt vậy mà lại sợ cay. Trước khi thành thân, Lý Cẩn đã cho hắn ăn qua món gà xào xả ớt, lúc đó mặt Vân Liệt không biến sắc nuốt vào toàn bộ, nên Lý Cẩn hoàn toàn không phát hiện hiện ra dị thường. Mãi đến tận sau khi thành thân, vô số lần cùng nhau ăn cơm, y mới phát hiện ý thích của Vân Liệt, phàm là món nào trên bàn có cho ớt, hắn một đũa cũng không nếm.

Lý Cẩn nổi lên ý đồ xấu làm cay nồi thịt dê vừa nấu xong, lại gắp mộc nhĩ cho Vân Liệt. Rõ ràng không thể ăn cay, ấy vậy mà hắn lại không nói tiếng nào, đem toàn bộ thức ăn Cẩn ca nhi gắp cho ăn hết vào bụng.

Ăn chưa được mấy miếng, trên chóp mũi Vân Liệt đã thấm ra một tầng mồ hôi, đáy mắt nũng bay lên một tầng hơi nước. Ngày thường sẽ không thể nào thấy được dáng vẻ này của hắn, trong lòng Lý Cẩn như bị một con mèo nhỏ cào cào.

Hết chương 103 – 26/03/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.