*
Bảo bảo quỳ trên giường, cong cái mông nhỏ lên chơi trò chơi xếp hình. Người tuy nhỏ, nhưng chơi lại tràn đầy phấn khởi, gần đây nhóc rất mê những thứ đồ này, mở ra được cửu liên hoàn rồi, liền thích trò chơi xếp hình, tối đến đi ngủ cũng ôm không nỡ buông tay.
Lý Cẩn đi tới ôm nhóc lên, “Cha nghĩ ra cho bảo bảo mấy cái tên mới, bảo bảo chọn một cái tên con yêu thích có được không? Chọn xong sẽ ghi bảo bảo vào họ cha.”
Bảo bảo vòng tay ôm cổ Cẩn ca nhi, nghe thấy tên mới, đôi mắt liền sáng lấp lánh, giọng nói mang theo âm hài đồng đặc biệt lanh lảnh, “Cha chọn.”
Lý Cẩn điểm điểm cái mũi nhỏ của nhóc, cười nói, “Cha nghĩ ra vài cái, mà cái nào cũng muốn, thật sự không biết chọn cái nào tốt, bảo bảo thay cha chọn một cái có được không?”
Tiểu tử nhíu lại lông mày nhỏ, có chút sờ sợ tự chọn sẽ không tốt.
Lý Cẩn cười nói, “Chọn cái con yêu thích là được.”
Tiểu tử gật gật đầu mạnh, từ trên người Lý Cẩn tuột xuống, kéo kéo tay y.
Lý Cẩn cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc một cái, dắt tiểu tử đến thư phòng, Vân Liệt cũng đi theo.
Trước đây, khi xây nhà, các gian phòng đều được xây vô cùng rộng rãi, ba mặt trong thư phòng đều bày giá sách, trên đó cơ hồ bày đầy sách, nhìn vô cùng đồ sộ, nghiễm nhiên như một thư quán nhỏ. Ngoại trừ giá sách, trong phòng còn có hai chiếc bàn, một cái là của y, một cái là của Vân Liệt, trên bàn có sẵn giấy bút nghiên mực, ngoài ra còn có mấy chậu hoa cỏ.
Lý Cẩn viết từng cái tên lên giấy, ngoại trừ Nhung Đình cùng Tranh Hiên là hai chữ, những tên khác đều là độc nhất một chữ. Bảo bảo nhìn chằm chằm Nhung Đình cùng Tranh Hiên hồi lâu, Lý Cẩn lại nói qua âm đọc hai cái tên này.
Ngay lúc Lý Cẩn cho là bảo bảo sẽ chọn một trong hai cái tên này, thì ánh mắt tiểu tử lại dời đến phía một chữ độc nhất.
Lý Cẩn liền giải thích, “An có ý nghĩa là bình an, Du tượng trưng cho mỹ ngọc, Nghị là hi vọng con có thể dũng cảm kiên quyết, chữ Minh có ý nghĩa ghi khắc mãi không quên, lòng nhớ muôn đời, chữ Huyên...”
*An = 安 ; Du = 瑜 ; Nghị = 毅 ; Minh = 铭 ; Huyên = 暄
Còn chưa nói xong bảo bảo đã chỉ vào chữ Minh.
Ghi khắc mãi không quên, nhóc yêu thích cái tên này, chính là bởi vì gặp cha, nên nhóc mới có cuộc sống bây giờ.
Lý Cẩn hơi sững sờ, chữ Minh thật ra là Vân Liệt đặt ra. Y nghĩ ra rất nhiều nhưng vẫn chưa quyết định chắc chắn được, thấy Vân Liệt hoàn toàn không bận tâm, thì không khỏi lầm bầm hắn một câu, lúc ấy Vân Liệt liền tùy tiện nói ra chữ Minh (铭).
Sau khi Cẩn ca nhi nghe thấy, phản ứng đầu tiên chính là Minh (明), Lý Tiểu Minh (明)? Ha ha ha, vừa muốn phun tào* vừa cảm thấy rất đáng yêu, bất quá dù sao cũng là tên chính thức, chữ Minh (铭) thật sự tốt chứ? Lúc ấy Lý Cẩn lại lần thứ hai phạm vào chứng khó khăn lựa chọn, cảm thấy không êm tai bằng Huyên cùng Hành.
*minh = 明: có nghĩa là sáng, rõ ràng, có trí tuệ
minh =铭: có nghĩa là khắc sâu, nhớ mãi
hai chữ này khác nghĩa, đồng âm, đều đọc là /míng/
*huyên = 暄: ấm áp ; hành = 珩: viên ngọc để đeo
*phun tào = 吐槽: chế giễu, chọc ghẹo
Khi y viết tên lên giấy, vì Vân Liệt đứng kế bên người, nên liền cố ý viết chữ Minh (铭 - khắc sâu) lên, hoàn toàn không nghĩ tới bảo bảo lại thích cái tên này.
“Bảo bảo không thích Nhung Đình cùng Tranh Hiên sao? Mới nãy thấy con nhìn rất lâu.”
Bảo bảo lắc đầu, không phải không thích, nhưng hai cái tên này quá phức tạp, nhóc nhìn chăm chú nửa ngày cũng không biết làm thế nào cha viết ra được, chắc chắn sẽ không học được. Cho là cha đặc biệt yêu thích tên hai chữ nên bảo bảo mới chần chờ một chút, muốn chỉ Tranh Hiên, nhưng cũng không muốn lắm? Dường như đơn giản hơn Nhung Đình một chút.
*Nhung Đình = 绒庭 ; Tranh Hiên = 铮轩 (bảo bảo có máu lười từ bé chăng?:)))
Đôi mắt đen to chứa đầy xoắn xuýt.
Lý Cẩn vuốt vuốt đầu nhỏ của của nhóc, nhất thời thỏa hiệp, “Vậy thì Minh (铭 – khắc sâu) đi, bảo bảo thích là được, chữ này là Vân cha của con đặt, cha cũng rất thích, sau này chúng ta sẽ gọi là Lý Minh.”
Bảo bảo vui vẻ gật đầu, nghe thấy là Vân Liệt đặt, nhóc len lén dùng dư quang liếc nhìn Vân Liệt một cái.
Vân Liệt đang dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn bọn họn. Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, đáy mắt cùng vẻ mặt tuy rằng rất ôn hòa, nhưng lãnh ý người sống chớ quấy rầy trên người vẫn còn đó, ấy vậy mà lại rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cả người tỏa khí lạnh như một đóa Tuyết Liên, kì lạ mà đơn độc.
Kỳ thực bảo bảo vẫn luôn có chút sợ hắn, không nghĩ tới hắn sẽ đặt tên cho mình. Nghĩ đến mình đã cắn hắn không nhẹ, khuôn mặt tiểu tử chợt đỏ lên.
Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn nhóc rồi thu hồi tầm mắt, “Không phải muốn ra ngoài đi dạo sao? Đi thôi.”
Lý Cẩn cười gật đầu.
“Minh Minh muốn đi không?”
Bảo bảo, không, Lý Minh liếc mắt nhìn Vân Liệt một cái rồi lắc lắc đầu, cực kỳ thức thời. Vân Liệt lúc này mới nhàn nhạt dời tầm mắt. Thấy nhóc không muốn, Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, “Được rồi, vậy con ở nhà chơi xếp hình đi. Các cha đi lên núi săn thỏ hoang, tối chúng ta hầm thịt ăn.”
Bảo bảo gật đầu, bé ngoan trở về phòng của mình.
Tên đã được định xong, trong lòng Lý Cẩn đã bớt đi một việc đại sự, bước chân liền thoải mái không ít, “Buổi sớm nên đi loanh quanh bên ngoài, cứ mãi ngốc trong phòng sắp ngộp đến hỏng.”
Bất tri bất giác đã thành thân được một tháng, Lý Cẩn cảm thấy tựa như nằm mơ vậy. Khi vừa đến đây, nào nghĩ đến nhanh như vậy mình đã thành thân, đối tượng còn là một nam nhân.
Vân Liệt hạ mắt nắm tay y. Lý Cẩn không nhịn được cười xấu xa, “Người đã lớn rồi còn dắt tay, không sợ bị người ta chê cười sao.”
Mặt Vân Liệt không biến sắc dắt tay y đi về phía trước.
Hai người tay trong tay đi trên con đường nhỏ, cảm giác thật mỹ mãn, mà điều kiện tiên quyết là không gặp phải người khác. Mỗi lần gặp phải các hương thân, Lý Cẩn liền cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, nhưng cố tình Vân Liệt lại nắm chặt tay y không buông, nếu muốn nói lý cùng hắn, hắn sẽ một câu “thành thân rồi” khiến người ta không còn lời nào để nói.
Trước tiên Lý Cẩn đến công xưởng xem một chút. Gần đây nhà xưởng làm mứt táo cùng mứt lê.
Táo có vài chủng loại chín vào thời tiết nóng, cũng có loại chín vào cuối kì, tầm tháng mười, lê cũng có lúc tháng mười mới chín. Bởi vì vào mùa đông thời gian tồn trữ được lâu, mà Lý Cẩn còn cho nhóm người xây nhà giúp đào một hố đất ở tiền viện, hoa quả đều được đặt bên trong hố.
Vào mùa đông, quả dại trên núi cũng không nhiều, mùi vị cũng chẳng ra sao, nên Lý Cẩn liền liên lạc hai nhà vườn trái cây, trái cây dùng hiện tại đều là lấy từ trong những vườn này. Tuy tằng không cách nào lên núi hái sơn mai, nhưng không ít thôn dân được chọn vào công xưởng làm việc, mỗi ngày được vài miếng đồng cũng xem như là một chút thu nhập.
Thấy Cẩn ca nhi đến đây, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Hoàng Lĩnh cũng ở đây, thấy Cẩn ca nhi đi vào, ánh mắt của hắn không tự chủ được liền rơi lên bụng Cẩn ca nhi. Trước đó, khi biết được bên trong không có bảo bảo, hắn đã phiền muộn thật lâu, hiện tại hai người đã thành thân được một tháng, sức chiến đấu của lão đại bọn họ mạnh như vậy, cũng nên có mang rồi đi?
Vân Liệt vỗ đầu hắn một cái, “Nghĩ gì đó.”
Lúc này mới phát hiện Cẩn ca nhi đang cười khanh khách nhìn hắn, bất chợt Hoàng Lĩnh đỏ ửng cả mặt, căn bản không chú ý đến y đang hỏi cái gì. Chờ Cẩn ca nhi hỏi lại một lần nữa, hắn mới gãi gãi đầu, cười nói, “Ca phu lang không cần phải lo lắng, ta ở đây hết thảy đều tốt, đã dần thích ứng, khi còn ngốc ở tiểu viện mỗi khi rỗi rảnh ta chỉ biết nhổ cỏ, hiện tại có chuyện làm, cuộc sống mỗi ngày càng có hi vọng, sẽ có một ngày tái giá thú một tức phụ, vui vẻ bên nhau.” Nhắc đến tức phụ, không những không xấu hổ, mà đôi mắt to đen còn tỏa sáng, giống một con chó săn lớn.
Lý Cẩn cười đến ôm bụng.
Tính cách Hoàng Lĩnh phóng khoáng, cũng dễ ở chung, nên nhóm đại nương đều rất yêu thích hắn.
Trương đại nương cũng tới công xưởng, nghe vậy không nhịn được, cười nói, “Nguyên lai Lĩnh tiểu tử cũng muốn cưới vợ, không biết có ai vừa ý chưa? Nếu được, đại nương có thể giúp ngươi làm mai.”
Lúc này Hoàng Lĩnh mới ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Hắn mới đến chưa bao lâu, căn bản chưa từng thấy nữ hài cũng tiểu ca nào, thì nào có người thương, huống hồ một chân hắn đã thành như vậy, cô nương nào nguyện ý bên cạnh một người què. Hoàng Lĩnh vội vã xua tay, “Đại nương à ta cũng chỉ là thuận miệng nói a.”
Lý Cẩn nhẫn cười, “Không đi trải nghiệm thì đi đâu tìm được tức phụ chứ? Đại nương, thím có thể giúp hắn để ý chút, nếu có ai tốt, liền thử tác hợp một chút, năm nay tranh thủ làm cho hắn càng mỹ mãn hơn.”
Ban đầu Hoàng Lĩnh lúng túng, vẫn luôn cười ha ha. Hắn gãi gãi đầu, trêu ghẹo Lý Cẩn một câu, “Ta tính thử, ca phu lang lại có thể càng mỹ mãn hơn.” Còn không quên nháy mắt với Vân Liệt, “Lão đại, ngươi phải nỗ lực chút mới được! Tranh thủ ăn tết cho chúng ta nhìn thấy tiểu bảo bảo chào đời, song hỷ lâm môn mới được a.”
Vân Liệt nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, cũng đã đủ nỗ lực rồi, nếu nỗ lực nữa là muốn khiến y mỗi ngày không xuống giường được sao? Không đúng, không quản cố gắng thế nào thì cũng không mang thai được có được không, ngoại trừ lần đầu tiên, thì Vân Liệt vẫn luôn...
Mặt Lý Cẩn nóng vô cùng, nhìn nhóm đại nương đang cười đến không nhịn được. Y sờ sờ chóp mũi, liền kéo Vân Liệt chạy trối chết.
Trên mặt Vân Liệt chợt lóe ý cười.
Cẩn ca nhi bị hắn cười đến nóng cả mặt, chọt chọt eo hắn, “Cười cái gì mà cười.”
Vân Liệt ôm y vào trong ngực hôn một cái, nụ hôn này có vẻ không dứt được. Sợ hắn mất khống chế, Lý Cẩn vội vã đẩy hắn ra, nhỏ giọng lầm bầm, “Ở bên ngoài mà hôn cái gì, hôn ra lửa ngươi chịu trách nhiệm nha?”
Vân Liệt còn nhớ chuyện y nói lên núi bắt thỏ rừng, nên không đùa y nữa.
Tối hôm đó, bọn họ liền ăn một bữa tiệc lớn, nấu một con thỏ hoang, lại nướng hai cái đùi dê. Nghiên tỷ ăn đến miệng đầy dầu, “Bảo bảo ngươi ăn cái này, cái này cực kỳ ngon đó.”
Nghiên tỷ gắp một khối thịt thỏ cho bảo bảo.
Lý Cẩn vỗ đầu nhỏ của bé một cái, “Phải gọi ca ca.”
Đôi mắt to đen của Nghiên tỷ chớp chớp, lại chỉ chỉ Thần ca nhi, “Ca ca ở đây, nếu gọi ca ca nữa, con sẽ phân biệt không được!” Hơn nữa bảo bảo cao hơn bé không bao nhiêu, Nghiên tỷ luôn có cảm giác mình là tỷ tỷ mới phải.
Thần ca nhi đang ung dung thong thả gặp đùi dê, thỉnh thoảng còn gắp cho hồ ly một khối thịt thỏ, lại rót nước cho bảo bảo cùng Nghiên tỷ. Rõ ràng còn nhỏ, nhưng động tác lại đặc biệt thành thục, mỗi cái vung tay nhấc chân hoàn toàn không giống một hài tử.
Lý Cẩn buồn cười không thôi, “Vậy thì gọi là nhị ca.”
Nghiên tỷ oan ức bĩu môi nói, “Hạo, nhị ca thì nhị ca, cữu cữu, cữu chừng nào sinh cho con tiểu đệ đệ a? Đệ đệ của Chân ca nhi hôm qua mặc một cái áo bông nhỏ màu đỏ, rất đẹp!”
Lý Cẩn, “...”
Mới thành thân được một tháng, sao mà tất cả mọi người đều nghĩ đến bụng của y vậy, Hoàng Lĩnh đã đành, Nghiên tỷ thì mới bao lớn chứ. Cẩn ca nhi có chút囧.
“Muốn đệ đệ làm gì, có đệ đệ rồi, sẽ tranh ăn với con, cướp đồ chơi của con, phàm là cái nó muốn, nếu như con không cho, mọi người sẽ cảm thấy con không hiểu chuyện. Ai bảo tuổi con lớn chứ. Có ca ca rất tốt, không chỉ có cái gì cũng làm cho con, mà còn có thể chăm sóc con. Con có đến hai ca ca, còn không vừa lòng?”
Nghiên tỷ nghiêm túc phản bác, “Cái này không giống nhau, ca ca là ca ca, đệ đệ là đệ đệ. Ca ca nguyện ý nhường con chăm sóc con, thì con cũng nguyện ý nhường đệ đệ mà, cữu cữu, cữu nhanh ăn nhiều thứ tốt một chút.”
Tiểu nha đầu một hơi gắp mấy khối thịt, miệng thì lẩm bẩm, “Trương đại nương nói, phải ăn ngon, thì thân thể mới dưỡng tốt, con muốn có mấy đệ đệ luôn, thì cửu mới có thể sinh ra được.”
Lý Cẩn, “...”
Hết chương 102 – 23/03/2019