Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 89: Chương 89: Một con cáo già!




Edit + Beta: Yên Vân

Người đang bước tới không ai khác, chính là Trác Văn Thanh, vừa nhìn thấy y Lý Cẩn giật mình không thôi. Khoảng thời gian gần đây không nhìn thấy y, Lý Cẩn đã sớm quên y rồi. Y không phải ở Túc Nguyên trấn nắm giữ một Đào Viên gì đó sao? Sao lại cũng tới kinh thành?

Nghĩ đến y vốn là người kinh thành, vì Vân Liệt nên mới đuổi theo đến Trúc Khê thôn, Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, chẳng lẽ đuổi tới cả kinh thành?

Trác Văn Thanh nhìn thấy hai người họ, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, giận đến cả người run run. Trong lòng y đảo lộn một hồi, tư vị bị người giáo huấn liền xông lên đầu, cả lồng chim trong tay cũng rớt xuống đất.

Gã sai vặt sững sờ, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Vân Liệt.

Công tử bọn họ vì Vân Liệt mà không tiếc cùng người nhà làm rối tung mọi chuyện, ai lại không biết? Mấy ngày trước thiếu gia bọn họ đột nhiên trở về phủ, thấy y lập lời thềm muốn thống cải tiền phi*, khiến phu nhân vui đến phát rồi. Sợ y ở nhà buồn chán sinh bệnh, nên lúc này mới khuyên y đi loanh quanh một chút, ai ngờ vị này cũng trở về kinh thành.

*thống cải tiền phi = 痛改前非: (thành ngữ) hối lỗi sửa sai, thay đổi hoàn toàn

Sợ thiếu gia lại làm ra hành động điên rồi, trong lòng gã sai vặt cảm thấy thật xui xẻo.

Cơn giận dữ và xấu hổ của Trác Văn Thanh đan xen nhau, lồng chim cũng không cần, liền nhấc chân bỏ đi.

Thấy thiếu gia không đến gần đó, gã sai vặt thở ra một hơi, vội vã nhặt lồng chim lên rồi đuổi theo.

Lý Cẩn có chút khó hiểu, luôn cảm thấy tâm tình người kia có chút xúc động hay phẫn nộ.

Sở dĩ Trác Văn Thanh hồi kinh, đương nhiên chuyện này không thể không liên quan đến Vân Liệt. Sau khi thấy y tìm tới Cẩn ca nhi, Vân Liệt liền thấy phiền không chịu nổi, sợ hắn lại làm ra chuyện gì nữa, Vân Liệt liền tìm người theo dõi y. Biết được lời nói y đối với Cẩn ca nhi đầy căm ghét, sợ y thương tổn Cẩn ca nhi, Vân Liệt liền giao chuyện này cho Hoàng Lĩnh, bảo hắn cần phải trục xuất y hồi kinh.

Hoàng Lĩnh thẳng tay thu thập y một trận, hù dọa vài lần.

Trác Văn Thanh vừa sợ vừa giận, vừa nghĩ tới là người do Vân Liệt tìm đến thì lại tức giận không thôi, tự trách mắt mình bị mù, cũng hận trời xanh đối với mình bất công. Hiện tại đối với Vân Liệt chỉ có hận.

Thần tình Vân Liệt lạnh nhạt, nhìn thấy y mà chỉ như nhìn thấy một mảng không khí.

Cẩn ca nhi liền kéo ống tay áo hắn, "Sao y đến kinh thành?"

"Người không quá quan trọng, để ý đến y làm chi?" Vân Liệt sợ chân y đau, không nhịn được liền lên tiếng nói, "Muốn gì thì ta giúp ngươi mua là được, dù cho có xe ngựa thì cũng không thể đi đường nhiều."

Đứa nhỏ được Vân Liệt ôm trong lòng, thần sắc hai người giống nhau như đúc.

*thần sắc ở đây là sắc mặt, cảm xúc, không phải ý nói hai người giống như cha con nha

Lý Cẩn có chút buồn cười, "Vừa xuống xe ngựa, thì đi được bao nhiêu bước? Khi nào đau lợi hại ta sẽ nói với ngươi." Thấy Vân Liệt không đặt Trác Văn Thanh vào mắt, Lý Cẩn cũng không nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ cũng không phải là người quá quan trọng.

Nghe đến hai chữ lợi hại, Vân Liệt lại cau mày lại.

Lý Cẩn cong cong môi, "Được được được, tê tê thôi ra sẽ nói cho ngươi biết được chưa? Lần này không tức giận?"

Vân Liệt vốn cũng không thật sự tức giận, thuần túy chỉ là không muốn để Cẩn ca nhi giao thiệp với trưởng công chúa mà thôi.

Lý Cẩn hạ giọng giải thích rõ thêm, "Bà ấy vốn muốn nói với ta mấy câu, nếu lần này không cho người cơ hội, nói không chừng lần sau còn muốn dằn vặt chúng ta nữa, còn không bằng thỏa mãn tâm nguyện của người, miễn phải gặp phiền phức về sau."

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đó của thái hậu, đáy lòng Lý Cẩn thật sự thấy phiền chán không chịu được. Y vốn tưởng rằng dù thái hậu có không thông minh cơ trí, thì ít nhất cũng nên đoan trang văn nhã mới đúng, hôm nay được nhìn thấy vị này thật làm cho y mở mang tầm mắt. Rõ ràng là một cái pháo hoa, nhưng lại chẳng giống mấy*. Dẫu biết nhạo báng thái hậu là không tốt cho lắm, nhưng Lý Cẩn vẫn cứ hoài nghi vô cùng loại tính khí này của bà, làm sao mà sống được đến tận bây giờ? Hoàng cung không phải là một nơi ăn thịt người sao?"

*ý Cẩn nhi là bả chỉ biết phát nổ như pháo hoa mà không đẹp như pháo hoa

Nói thật, thông minh gì cứ, thái hậu còn thật sự không có kìa, bà từ thuở nhỏ đã có tính tình nóng nảy, chỉ một chút lửa liền nổ. Bởi vì tính cách có vấn đề, nên còn đắc tội không ít người, cũng là nhờ vào tốt số, gia gia là tam triều nguyên lão*, phụ thân kế thừa hậu vị, ca ca là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, bà lại là trưởng nữ duy nhất, vào cung không đến mấy năm liền thuận lợi sinh ra một đôi nhi nữ*, liền được phong quý phi.

*tam triều nguyên lão = 三朝元老: làm quan cho ba đời vua

*nhi nữ: con trai, con gái

Vì tiên hoàng ngăn được, đối với bà cũng xem như chăm sóc, thêm vào đó bên người có hai nhũ mẫu tuyệt đối trung thành giúp đỡ bày mưu tính kế, cùng nhau song hành, nên trốn được không ít đả kích ngấm ngầm lẫn công khai. Nhi tử lại không chịu thua kém, nên lúc này mới được lên vị trí thái hậu. Lại nói, thánh thượng cũng đã không ít lần thu thập hỗn loạn cho bà.

Ngược lại sau này cũng không có bao nhiêu quan hệ, Lý Cẩn cũng không nghĩ nhiều nữa.

*

Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm ngặt của Vân Liệt, Lý Cẩn không dắm đi dạo nhiều, chỉ mua mấy quyển sách rồi hai người trở về hậu viện.

Tần bá vẫn luôn ngóng trông bọn họ, thấy hai người bình an trở về, mới thở ra một hơi, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Vừa thả sách xuống, Lý Cẩn liền bị Vân Liệt ấn lên trên giường, vén ống quần lên. Trên đầu gối vẫn là một mảng xanh tím, còn vết thương thì bôi thuốc xong cũng đã kết vẩy. Vân Liệt cau mày, "Xương cốt thế nào? Đau không?"

Lý Cẩn cong cong môi, nhéo mặt Vân Liệt một cái, cố ý trêu ghẹo, nói, "Cười một cái nào, nhíu mày hoài càng ngày càng xấu. Chỉ một chút này mà cũng không nhịn được, thì còn đáng là nam tử không."

Khi còn bé y té còn thảm hại hơn, qua một thời gian ngắn không phải là sinh long hoạt hổ trở lại sao?

Vân Liệt ấn y lại hảo hảo xức thuốc, nhịn nửa ngày, cuối cùng mới hỏi một câu, "Ta xấu chỗ nào?"

Lý Cẩn ngẩn người, ôm bụng cười cơ hồ không dừng được. Y chỉ chỉ nửa gương mặt hoàn hảo không chút tổn hại của Vân Liệt, cố ý cười xấu xa nói, "Chỗ này xấu, không gợi cảm bằng bên mang vết sẹo."

Mặt Vân Liệt có chút đen, nếu như không phải đứa nhỏ đứng kế bên nhìn, thật muốn trừng trị y một trận ra trò.

Buổi tối, khi ăn cơm, Tần bá đột nhiên vỗ đầu một cái, "Nhìn ta xem, tuổi tác đã lớn, trí nhớ càng ngày càng không tốt. Hôm nay đột nhiên có tiểu hán tử đến nhà, nói là chạy một chân cho gia nhà họ, thiếu gia nhà họ là nhị gia Trịnh phủ, Trịnh Trạch, hắn nhờ ta đem thư mời giao cho các ngươi."

Trịnh Trạch? Cữu cữu Cố Tử Ngọc?

Lý Cẩn hơi sững sờ, đưa tay tiếp nhận thư mời.

Sau khi Trịnh Trạch trở lại kinh thành, liền bắt đầu dựa theo quy hoạch của Lý Cẩn xây nơi giải trí cỡ lớn. Cân nhắc đến việc trong một khoảng thời gian ngắn thì kiến trúc khẳng định sẽ không xong, y liền làm một loại nhỏ. Nơi giải trí loại nhỏ này chỉ có ba hạng mục, một là đoàn xiếc thú, hai thứ khác là khô lâu cùng tràng bi-a.

Mấy ngày trước nơi giải trí đã mở cửa chào khách, bởi khai trương chỉ lấy nửa giá, nên cũng hấp dẫn được một nhóm khách nhân đến tham quan. Trịnh Trạch biết được Lý Cẩn đến kinh thành, nên liền gửi thư mời cho y, dự định để Lý Cẩn đến xem một chút.

Ăn cơm xong, Lý Cẩn bắt đầu cùng Vân Liệt thương lượng chuyện ngày mai đi đến nơi giải trí.

Vân Liệt liếc mắt nhìn chân y, hàm nghĩa trong ánh mắt không cần nói cũng biết. Khó khăn lắm mới tới kinh thành được, nếu chỉ vì mộ chút sơ suất mà liền bị cấm chỉ hoạt động, Lý Cẩn tuyệt đối sẽ khóc kho hắn xem.

"Ngươi nếu không muốn đi, ta đi một mình, không đúng, ta liền ôm bảo bảo cùng đi." Nói xong, Lý Cẩn hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tử một cái, cười hì hì nói, "Ngày mai cùng thúc thúc đi chơi có được không? Chúng ta đi công viên trò chơi dạo một vòng, thúc thúc đưa bảo bảo đi xem xiếc, sẽ không cho Vân thúc thúc đi, để cho hắn chuyện bé xé ra to đi."

Đứa nhỏ không hé răng.

Lý Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, lại dùng dư quang lén lút liếc Vân Liệt, đáy mắt ẩn ẩn vẻ mong đợi, vẫn hi vọng Vân Liệt có thể đi cùng y.

Vân Liệt có cứng rắn mấy thì tâm cũng mềm nhũn ra, đưa ra nhượng bộ lớn nhất, "Ngày mai chúng ta ngồi xe ngựa đi, chỉ cho phép ngốc ở chỗ đó nửa canh giờ."

Lý Cẩn hoan hô một tiếng, ban cho hắn một cái hôn môi vang dội, "Vậy quyết định như thế đi."

*

Khi trời tối, trong tiểu viện xuất hiện một người không ngờ đến. Ngài thay một thân thường phục, ít đi mấy phần uy nghiêm, nhiều thêm mấy phần cảm giác thân thiết. Tướng mạo người nhà họ Nhiếp cũng không tệ, thánh thượng hiện tại bất quá chỉ mới qua bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, cực kỳ anh tuấn.

Khi Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi muốn hành lễ, hoàng thượng lại đỡ tay hai người, cười nói, "Không cần đa lễ, hôm nay ta liền lấy thân phận của trưởng bối, mang lời chúc phúc đến cho các ngươi. Ban ngày các ngươi đi quá vội vàng, ta có chuẩn bị lễ vật cho Cẩn ca nhi, nhưng quên mất đưa cho y."

Ngài vừa dứt lời, phía sau liền có thị vệ mang ba chiếc hộp đi tới.

Toàn thân chiếc hộp màu đen, trông vô cùng cổ điển.

Ngài không phải quên mất, thuần túy là không muốn khiến thái hậu ngột ngạt mà thôi. Mấy ngày nay không ít lần thái hậu đã ghé tai ngài nhắc tới Lý Cẩn với những lời không hay, còn muốn ngài ban cho Vân Liệt vài tiểu thiếp xuất thân tốt. Hoàng thượng hiếu thuận thì hiếu thuận, nhưng chẳng hề hồ đồ, thấy Vân lão gia tử cũng tỏ thái độ, ngài đương nhiên sẽ không khiến Vân Liệt khó chịu.

Lại nói, trong nhà có đông con cháu, nhưng ngài thưởng thức nhất chính là Vân Liệt. Mỗi lần nhìn thấy các hoàng tử không hăng hái, ngài đều hận Vân Liệt không phải là thân sinh hài tử của mình. Thấy hắn rốt cục đã tìm được nơi thuộc về, từ tận chân tâm hoàng thượng thật mừng thay cho hắn.

Ngài đưa ba loại lễ vật, một là linh chi ngàn năm, một là hạt bồ đề mà Phổ Huệ đại sư từng khai quang, vật còn lại là một bình thuốc, có công dụng lưu thông máu, sinh cơ*.

*sinh cơ = 生肌: mọc da non, kéo da non (theo từ điển Hán Việt)

Ngài thở dài, đối Cẩn ca nhi nói, "Những năm trước đây, Bắc Di mưu đồ gây rối, nhiều lần quấy rầy Đại Hạ ta, Vân tướng quân đã thụ thương, trong triều không có người có thể xài được, ta liền nhẫn tâm đưa Liệt tử vứt ra chiến trường."

Hoàng thượng sở dĩ chọn Vân Liệt, không tránh khỏi có liên quan đến năng lực của bản thân hắn. Tuy rằng phụ thân hắn đã vứt hắn trong chùa, nhưng Vân lão gia tử có mời cho hắn hai tiên sinh dạy học. Lại có Phổ Huệ đại sư trong chùa thấy gân cốt hắn đặc biệt tốt, nên muốn truyền thụ sở học suốt đời cho hắn.

Bởi vì trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nên học thức của hắn đã cách xa những trẻ cùng lứa. Hắn trời sinh chính là để làm tướng quân, thân thủ nhanh nhẹn, đối với binh pháp đặc biệt thông tuệ, sức quan sát nhạy, không một chỗ nào không khiến người ta thán phục.

Hoàng thượng mang hổ thẹn trong lòng, "Thương tổn của hắn là bị ở chiến trường, cuối cùng đã có một hộp thuốc, có thể chữa lành vết thương trên mặt hắn."

Khi Vân Liệt ra chiến trường, bất quả chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Dù cho thân hình cao lớn, trí dũng song toàn, nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn mỹ, khi đứng cùng một đám đại lão thô lỗ đứng chung một chỗ, nào giống người đi đánh trận, đương nhiên có thật nhiều người không phục hắn.

Dù cho vừa ra sân đã đánh thắng trận, nhưng mọi người vừa nhìn thấy gương mặt kia của hắn, vẫn còn không phục vô cùng. Sau khi hắn bị thương, vốn không hề để ý, lại phát hiện có không ít người sợ sệt vết thương trên mặt hắn, nên Vân Liệt liền lưu lại. Mặc dù đến cuối cùng, từng trận từng trận đã thắng, mà mọi người cũng đã tâm phục khẩu phục hắn từ lâu, nhưng hắn cũng không muốn chữa khỏi.

Thấy Cẩn ca nhi còn rất yêu thích vết thương kia trên mặt hắn, hắn vốn đã không để ý thì lại càng không thèm để ý.

Hoàng thượng sở dĩ đưa Cẩn ca nhi một bình thuốc như vậy, thật ra là sợ Cẩn ca nhi cảm thấy sợ. Bấy giờ, sau khi thấy bọn họ ở chung, lại cảm thấy điều mình làm có chút thừa.

Hoàng thượng cũng không ở lâu, đây là ngài lén chạy ra ngoài, người trong cung cũng không biết. Trước khi đi, ngài cười híp mắt đối Lý Cẩn nói, "Về phiên xa mà lệnh tôn đã nghiên cứu ra, Trịnh lão gia tử đã dâng lên, đây chính là chuyện tốt cho quốc cho dân, Cẩn ca nhi muốn được thưởng gì, cứ việc nói."

Lý Cẩn trừng mắt nhìn, cười như một tiểu hồ ly, "Cái gì cũng có thể?"

Thấy hoàng thượng cười khanh khách nhìn mình, Lý Cẩn cong môi dưới, đột nhiên hiểu ra mục đích chuyến này của ngài, "Hoàng thượng, Vân Liệt muốn cùng ta sống tại Trúc Khê thôn, nếu như không có chuyện gì khác, ta hi vọng không có ai tới quấy rầy chúng ta. Nông gia chúng ta không thịnh hành chuyện tam thê tứ thiếp kia, hi vọng..."

Y dừng lại một chút, cười hì hì nói, "Không biết hoàng thượng có thể tác thành không?"

Thần sắc hoàng thượng một bộ ảo não, "Lời vàng ý ngọc, trẫm muốn đổi ý cũng đã chậm, trẫm không thể làm gì khác hơn là đáp lại. Chỗ thái hậu hi vọng các ngươi chớ để trong lòng, bà cũng là thương sâu, trách nhất thời, cũng không có ác ý, qua một thời gian là ổn rồi. Được rồi, trẫm sẽ không ở lâu thêm."

Tiễn hoàng thượng đi rồi, Lý Cẩn vui vẻ ôm lễ vật vào nhà, vừa đi vừa nói, "Cữu cữu này của ngươi chẳng trách có thể làm hoàng đế, thật biết lung lạc* người."

*lung lạc = 笼络: ràng buộc

Lý Cẩn cũng có thể nghĩ ra được nếu như thái hậu lại xin hoàng thượng ban thưởng tiểu thiếp, thì ngài sẽ có phản ứng gì.

Chà chà, thật sự là cáo già mà.

Lý Cẩn cười mở một hộp ra, khi nhìn thấy linh chi, y hết sức tò mò, "Đang yên đang lành, ngài ấy đưa linh chi làm gì?"

Tiểu ca không thể so với nữ tử, khó dựng thai hơn, hoàng thượng đây là phòng ngừa chu đáo mà thôi.

Thính tai Vân Liệt đỏ lên, "Ngài ấy không biết chúng ta không có ý định sinh hài tử."

Lý Cẩn hơi sững sờ.

Hết chương 88 – 19/02/2019

_________

Yên: Số bà thái hậu tốt vãi chó mèo, tự nhiên nhớ tới một câu mà thời đi học bọn bạn hay nói "c*t trôi sông mà tưởng ca nô lướt sóng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.