Edit: Tiêu Tiêu Vũ
Beta: Yên Vân
Ánh mắt y có chút chuyển chuyển, "Hài tử à, ở đây không phải là đã có một đứa sao?"
Y bế tiểu bảo bối lên, tiếc nuối nói: "Tiếc là còn phải quay về, không phải sau khi về chúng ta sẽ đón Thần ca nhi qua sao? Vừa lúc có hai đứa nhỏ, tỷ tỷ một đứa, chúng ta một đứa."
Đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng y, không nhúc nhích.
Vừa nghĩ tới chuyện không cần sinh con, Cẩn ca nhi đang vui vẻ liền có chút chột dạ, không nhịn được len lén liếc mắt nhìn Vân Liệt một cái.
Vân Liệt đem vẻ mặt y thu hết vào đáy mắt, hơi câu môi dưới, "Đón Thần ca nhi qua?"
Lý Cẩn cũng chỉ là nói một chút thôi, y hiểu rõ tỷ tỷ thương y như vậy, phàm là việc y nói ra, tỷ tỷ khẳng định sẽ đồng ý, thế nhưng Lý Cẩn cũng không tiện ỷ vào thương yêu của nàng mà ngang nhiên cướp đi con trai nàng, có chút quá vô sỉ.
Lý Cẩn hơi khổ não, "Chi bằng sau này chúng ta dứt khoát nhận một đứa về nuôi đi? Ngươi thật sự không ngại việc không có hài tử của chính mình?"
Lý Cẩn càng nghĩ càng chột dạ, luôn cảm thấy là chính mình tước đoạt đi quyền làm phụ thân của hắn, lông mày chặt chẽ nhíu lại, quả thực không gì khổ não hơn.
Vân Liệt nắm chặt tay y tay, vỗ vỗ, "Đừng nghĩ nhiều, ta có ngươi là đủ rồi."
Vân Liệt thực sự nói thật, nhiều con cái chỉ có thể cướp đi Cẩn ca nhi, hắn cũng định sẽ không có hài tử, để Cẩn ca nhi chỉ chú ý đến một mình hắn.
Đứa nhỏ bị hắn nhìn lướt qua, thân thể có chút căng thẳng.
Cẩn ca nhi trong lòng nhất thời như uống mật ong, ngọt đến đau răng, chột dạ trong lòng cũng vơi đi không ít, y nhìn Vân Liệt cong cong môi, "Đây chính là ngươi nói a, ta cũng không ép ngươi."
Vân Liệt cười cười.
Hắn cầm hạt bồ đề đã xỏ thành phật châu* lên nhìn một chút lại bỏ xuống chỗ cũ. Lại đem cái hộp cuối cùng lấy ra, trong hộp đặt một cái bình sứ màu trắng, cảm giác sờ lên vô cùng tốt, hắn mở ra ngửi một chút, nó mang theo cỗ mùi dược thảo nhàn nhạt.
*phật châu = 佛珠: chuỗi dây phật (hình minh họa cuối truyện)
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, hiếu kỳ không thôi, "Thật có thể trị hết vết thương trên mặt ngươi sao?"
Vân Liệt nhíu mày, đáy mắt nơi sâu xa nhiều hơn một vệt ý cười không dễ phát hiện, hắn đem bình thuốc thu lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải yêu thích vết thương trên mặt ta? Ta còn định cho nửa khuôn mặt còn lại một đao."
Đây là vẫn còn nhớ lời nói của y sao? Cẩn ca nhi nháy mắt mấy cái, buồn cười không thôi, hắn hôn lên mặt Vân Liệt một cái, "Ngươi như thế nào ta cũng đều yêu thích, nếu như có thể trị hết thật thì trị, nếu trị không hết thì không cần trị."
Lý Cẩn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nếu trên mặt hắn không có vết sẹo sẽ đẹp đến nhường nào.
Không được, không được, vừa nghĩ đến tim Lý Cẩn liền ầm ầm ầm nhảy lên không ngừng, oa, thân là nhan khống, quả thực hết thuốc chữa. Quả nhiên vẫn là đừng trị, vạn nhất tốt lên rồi, vừa nhìn thấy hắn liền đam mê không tìm được phương hướng chẳng phải là rất mất mặt? Lý Cẩn lung ta lung tung nghĩ.
*
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, bọn họ liền tìm nơi giải trí.
Khu giải trí nhỏ Du Lạc Trường này xây ở phụ cận trường ngựa hoàng gia, hấp dẫn không ít con cháu quý tộc.
Trịnh Trạch đã thú thê từ lâu, vợ y là con gái của tể tướng đương triều, hai người đã có hai hài tử nhưng mà tuổi tác hài tử cũng không lớn. Đệ đệ của thê tử y là Lê Đàm, năm nay mười tám tuổi, là tiểu bá vương có tiếng tại kinh thành, có một đám hồ bằng cẩu hữu, biết đến tỷ phu mở một nơi giải trí, hắn liền đến đây thể nghiệm một phen. Hắn từ nhỏ gan đã lớn, Khô Lâu Phòng* thật không thể làm hắn sợ, nhưng mà hắn lại thích trò bi-a.
*Khô lâu phòng: phòng đầu lâu ( nhà ma)
*台球: Search gg và baidu đều ra bi -a ( bi da) bi -a xuất hiện vào những năm 1500 - những năm 1600.
Mỗi ngày đều kéo một đám hồ bằng cẩu hữu tới chơi, bằng hữu của hắn đều là vương tôn quý tộc, thân phận của ai cũng không đơn giản, cũng có người thích Khô Lâu Phòng, cảm thấy vô cùng kích thích. Dưới sự nâng đỡ của bọn họ, Du Lạc Trường cơ hồ thành nơi vui chơi tất yếu của nhóm con cháu quý tộc.
Lúc nhóm Lý Cẩn chạy đến, phía sau đột nhiên xông đến một con bạch mã, phu xe né qua bên cạnh một chút. Ngồi trên ngựa chính là tiểu công tử của Ninh Quốc Hầu phủ, An Tranh, hắn hung hăng càn quấy, chính là hồ bằng cẩu hữu của Lê Đàm. Mấy người bọn họ hẹn nhau đánh bi-a, hắn dậy trễ, lúc này mới vội vã gấp rút lên đường.
Thấy xe ngựa chặn đường của mình, hắn duỗi roi hướng xe ngựa quất một cái, "Đồ không có mắt, nhìn thấy tiểu gia không biết nhường đường sao?"
Phu xe né ra, xe ngựa cùng lung lay một chút, Vân Liệt giữ lấy Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi đem đứa nhỏ ôm vào trong lồng ngực, đầu trực tiếp đụng vào cằm Vân Liệt, không cẩn thận còn cắn trúng đầu lưỡi.
Lần này cắn có chút tàn nhẫn.
Vân Liệt ngửi được mùi máu tanh, sắc mặt hắn đột nhiên chìm xuống, vén rèm lên, lấy roi ngựa trong tay, bay thẳng qua quất vào An Tranh.
Lần này đánh vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, trực tiếp vung ngay lưng An Tranh, làm cho hắn phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn, An Tranh phẫn nộ kéo cương ngựa quay đầu lại mắng: "Tên khốn kiếp kia dám đánh lén sau lưng tiểu gia?"
Lúc nhìn thấy gương mặt âm trầm kia của Vân Liệt, hắn đột nhiên nói không thành tiếng.
"Ngươi ngươi ngươi..."
Vân Liệt chinh chiến bốn năm, không chỉ từng được phong tướng quân, mà còn được phong Hầu Gia, ở bên cạnh hoàng thượng còn có tiếng nói hơn cha hắn, An Tranh tất nhiên là không dám đắc tội hắn. Sau khi phát hiện người trong xe là Vân Liệt, hắn nhất thời trợn to mắt, không phải đánh thắng trận xong hắn liền biến mất sao? Làm sao lại đột nhiên trở về?
An Tranh vừa kinh vừa sợ, gương mặt mang theo nghi ngờ không thôi.
Thần sắc Vân Liệt lạnh như băng, "Dưới chân thiên tử, phóng ngựa hành hung, tự lui xuống lĩnh tội đi."
Hết chương 89 – 19/02/2019
_________
*phật châu bằng hạt bồ đề
_________
Yên: Tôi chỉ muốn nói với An Tranh rằng, "Mày hả bưởi!"
p/s: hết hàng rồi, chúc mọi người ngủ ngon nha! ^o^