Trong núi chỉ có một làn khói bếp bay lên, tiếng chó sủa từ xa truyền đến, không chỉ Lục Cốc nghe được, cún con sủa lớn về phía cửa, giống như đang đáp lại Đại Hôi.
Lục Cốc thêm củi vào đáy bếp, bước chân vội vàng ra ngoài cửa viện xem.
Hai con chó nhỏ về đến nơi trước, vẫy đuôi vây quanh Lục Cốc, còn cúi đầu ngửi ngửi cún con theo sau y. Lục Cốc nhìn về phía đông, không lâu sau đã thấy bóng dáng Thẩm Huyền Thanh và Đại Hôi.
Thẩm Huyền Thanh hình như đang kéo theo gì đó. Lục Cốc nhớ lúc sáng hắn còn cõng theo sọt tre, không biết có nặng hay không nên y đi luôn về phía đông đón người.
"Ta bắt được một con hươu lùn*, chân nó bị ta bắn bị thương rồi, để nuôi vài ngày bao giờ xuống núi thì dẫn nó xuống luôn." Thấy Lục Cốc tới, Thẩm Huyền Thanh vui lắm. Vết thương trên chân hươu lùn đã được quấn vải, chảy ra nước thuốc màu xanh xen với vết máu đỏ. Nó đi khập khiễng không thể chạy được nữa, bị hắn quấn dây thừng quanh cổ kéo về cả một đường.
*Hươu lùn (矮鹿): thật ra tớ search thì nó là con hoẵng siberia, mà hồi xưa chắc người ta chẳng biết siberia là ở đâu luôn í nên thôi tớ cứ để là hươu lùn cho thân thương nhé