Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Sáng sớm, núi rừng mờ sương, một làn khói bếp bay ra từ trong viện nhỏ trong rừng sâu, Lục Cốc im lặng ngồi trước bếp đun nước, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
Cún con vào theo, cọ đầu vào bắp chân y. Y xoa xoa đầu xù lông của cún con, còn nhéo hai tai mềm mại, lúc này trên mặt mới có chút ý cười, nhỏ giọng nói: "Ăn xong rồi sao? Đợi bọn Đại Hôi về, nếu bắt được thỏ rừng nữa thì ngươi lại có thịt ăn rồi."
Tối hôm qua mấy con chó lớn đều không ở nhà, cún con không muốn ngủ một mình trong nhà chính, thế là sủa to trước cửa phòng y, còn dùng móng vuốt cào cửa. Y không còn cách nào khác, đành phải mở cửa lấy bao tải vào, để cún con ngủ dưới gầm giường.
Hơn nữa, một mình Lục Cốc cũng không ngủ được, rừng núi ban đêm quá mức yên tĩnh, đôi khi còn nghe được tiếng kêu của loài chim đêm nào đó, may mà cửa sổ đều đã đóng chặt. Cửa sổ làm bằng ván gỗ rắn chắc, loại cửa sổ bình thường để thoáng khí là dùng giấy dán lên khung cửa, loại nhà y dùng rắn chắc hơn loại đó nhiều.
Ban đêm y ngủ, không có nam nhân cao lớn kia ở bên giống như thiếu đi chút gì đó, không khỏi cảm thấy lo sợ bất an. Lục Cốc giật mình bừng tỉnh, tỉnh dậy lại không nhớ ra mình đã mơ gì, chỉ biết trong lòng kinh hãi. Đến khi đêm vào khuya y mới miễn cưỡng chợp mắt được một lát.
Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt y, xua tan đi cái lạnh buổi sáng sớm. Bánh bao đã được hâm nóng, Lục Cốc ngồi ăn trên ghế nhỏ trước bếp, trời lạnh, lửa dưới đáy bếp dần tắt nhưng vẫn còn ấm. Rau cần muối chua vẫn còn không ít, y vớt mấy cọng lên ăn.
Y ngồi ăn sáng, cún con tuy đã ăn rồi, nhưng vẫn chồm người lên, hai chân trước mập mạp đặt trên đùi y, ngửi ngửi miếng rau cần muối trong tay y.
"Ham ăn vậy sao?" Lục Cốc nói xong, bấm một mẩu rau cần muối cho cún con ngửi thử, quả nhiên, cún con ngửi ngửi vài cái đã quay ngoắt đầu đi, không có ý muốn ăn. Lục Cốc vứt mẩu rau nó vừa ngửi vào đáy bếp, dùng khuỷu tay hất móng vuốt của cún con từ trên đùi y xuống.
Lục Cốc đang nghĩ xem không biết hôm nay Thẩm Huyền Thanh có về không, ăn xong không lề mề, vẫn làm việc như ngày thường.
Ngày nào y cũng đợi mặt trời ló dạng thì mới bắt đầu phơi đồ, nếu phơi sớm quá vào lúc sương mù còn dày, nấm và kỷ tử sắp khô sẽ lại ướt mất.
Thẩm Huyền Thanh nói hươu lùn thích ăn nấm, nhưng những loại nấm này là Lục Cốc đi không ít nơi mới nhặt được, lại nhiều người thích, sao nỡ cho hươu lùn ăn, còn phải phơi khô giữ lại để mùa đông hầm canh xào rau.
Thân cây thô nặng nề chắn trước cửa, y cố gắng dịch nó sang bên cửa trái rồi cầm liềm ngoài cắt cỏ, ôm một bó lớn về cho hươu lùn và chim trĩ ăn.
Vỗ vỗ cỏ vụn trên người, Lục Cốc lại cùng cún con thả gà vịt ra ngoài. Cún con chạy trước sau, thỉnh thoảng sủa gâu gâu về phía gà vịt, học Lục Cốc lùa tụi nó. Sau khi nhốt gà con vào hàng rào để chúng nó tự kiếm ăn, Lục Cốc lùa vịt về phía ao.
Ao rất lớn, vịt con mỗi ngày đều bị ngăn không cho ra sông, ngay cả cún con cũng theo Đại Hôi đứng bên kênh hẹp dẫn nước vào ao, gâu gâu sủa lớn dọa vịt bơi về.
Kênh khá hẹp, chỉ cần vịt bơi đến đây sẽ đụng phải bọn chó đứng canh cạnh kênh, nghe thấy tiếng chó sủa lại cuống quít vòng về.
Hôm nay vừa thả vịt vào trong ao, cún con đã hào hứng chạy tới ngồi bên kênh, bóng lưng tròn xoe mập mạp trông vô cùng đáng tin.
Lục Cốc thấy nó thông minh như vậy, không có Đại Hôi mà vẫn biết chăm vịt, thật sự rất đáng yêu nên y đi qua đó vuốt vuốt cái đuôi đang ngúng nguẩy của nó, cười nhẹ nói: "Quai tử ngoan quá, vậy ngươi ở đây trông vịt nhé, ta về lấy thùng gỗ tới lấy nước."
Quai tử thấy y đi rồi, vốn theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng quay đầu thấy vịt vẫn còn ở trong ao nước, nên lại ở đó trông vịt.
Lục Cốc chạy tới chạy lui năm chuyến, lên thượng nguồn lấy nước sạch, đổ đầy bể nước. Hoạt động xong trong người nóng lên, không còn quá lạnh nữa, y lại xách sọt cá đến bờ sông xem lưới hôm trước y hạ. Lục Cốc thường nhìn Thẩm Huyền Thanh hạ lưới, thỉnh thoảng y sẽ thử, chỉ cần siêng năng chăm chỉ, việc gì cũng có thể học được.
Y hạ lưới dày, bắt được một ít cá tôm, may mà đúng lúc đến xem, bên trong có một con cá lớn đang vùng vẫy. Thấy lưới sắp bị cá giãy thủng, y vội thu lên, ngồi xổm bên bờ sông chọn lựa, bởi vì ao nước cách đây không xa, cún con cũng chạy tới.
Y không lấy tôm và cá quá nhỏ nên ném xuống sông, lấy con cá lớn từ trong lưới ra. Con cá lớn giãy dụa, quẫy đuôi phành phạch trên mặt đất, làm văng hết nước lên một thân cún gần đó.
"Gâu gâu!"
Cún ta đâu phải loại dễ trêu chọc như thế, vậy nên sủa lớn về phía con cá, còn muốn dùng móng vuốt đè cá lại để cắn, nhưng lúc này con cá chưa kiệt sức, quẫy đến là lợi hại, khiến kế hoạch của cún ta tạm thời thất bại.
Mặt mày Lục Cốc mang theo ý cười, cũng thử đi bắt cá lớn. Con cá này sức lực lớn, bắt lấy nó rồi mà vẫn cảm nhận được lực quẫy của nó, bị nó vỗ cho một cái không nhẹ. Y đổ năm con cá tạp và tôm sông vào sọt trước, lại nhìn lưới đánh cá, mang về phải sửa lại một chút.
Quay đầu nhìn vịt đằng ao, còn ổn, không bơi xuống sông, nhưng Lục Cốc vẫn qua đó, cầm gậy trúc dài đặt bên cạnh ao đánh vào mặt nước, lùa chúng về hẳn trong ao.
Cá lớn giãy một lúc đã kiệt sức, Lục Cốc vội bỏ cá vào sọt trước khi cún con cắn cắn cá, không thì người không ăn được nữa.
Thẩm Huyền Thanh không ở nhà, hầm cá lớn một mình y ăn không hết, lại còn có cá nhỏ và tôm sông. Chờ Thẩm Huyền Thanh về hầm canh cá nhỏ và sông là đã ngon rồi, con cá lớn này thôi thì mổ rồi treo lên phơi nắng làm cá khô, giữ lại để mùa đông ăn vậy.
Quyết vậy rồi, Lục Cốc về nhà lấy dao mổ, cún con thông minh, thấy y đi rồi không ai trông vịt, tự quay về ngồi bên kênh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn sọt cá, như thể sợ có người trộm đi mất.
Lục Cốc đã rất thuần thục việc mổ cả, cá lớn cá nhỏ đều có thể cạo vảy mổ được hết, nội tạng móc ra thì vứt xuống ao nước cho vịt ăn.
Nhớ ra gần đây không đào con cá chạch nào, giờ mặt trời đang lớn, nắng chiếu lên người không sợ lạnh, y cởi giày cởi tất xuống bờ sông tìm cá chạch. Cá chạch phải nuôi hai ngày cho nhả hết bùn cát, dù hôm nay Thẩm Huyền Thanh không về, mai nhất định sẽ về, vừa đúng lúc có thể ăn được.
Canh cá đã hầm cá nhỏ, hầm thêm cá chạch thì hơi nhiều, nên y định cắt cá chạch thành từng miếng, ướp cùng ít ớt khô và dầu cay, rưới thêm ít dầu rồi xào lên.
Còn rất nhiều việc phải làm, Lục Cốc vừa đào cá chạch vừa nghĩ mai nên đi hái kỷ tử rồi. Trong lúc bận bịu y không biết đã quên đi sự cô đơn từ lúc nào, có thêm cả cún con thỉnh thoảng sủa vài tiếng, vịt quạc quạc kêu, coi như là náo nhiệt.
Đến hơn nửa buổi chiều, y lùa vịt ra khỏi ao nước, nhốt vào hàng rào để chúng nó ăn cỏ cùng gà, rồi lại đi cắt thêm cỏ về cho hươu lùn ăn, còn còn tìm thêm được sơn tra chua và vài loại cỏ khác cho nó ăn.
Đôi thỏ rừng lúc trước Thẩm Huyền Thanh bắt được vẫn còn sống, đợt thu hoạch vụ mùa xuống núi đã mang bọn nó xuống cùng, vì con cái mang thai nên không mang theo lên núi nữa, để Thẩm Nhạn nuôi, để nó đẻ một lứa, thỏ con sau khi nuôi lớn là có thể bán được rồi.
Mặt trời lặn dần về tây, chưa đến chạng vạng Lục Cốc đã lùa gà vịt về hậu viện. Trước khi nấu cơm y đứng ở cửa nhìn về phía đông một hồi, tuy trong mắt có mất mát nhưng vẫn quay vào nhà làm việc nấu cơm.
Một mình y ăn cơm xong, cho cả cún con ăn xong rồi mà trời vẫn còn sáng, nên y cầm kim chỉ ngồi trong sân thêu túi thơm.
Đợi đến khi mặt trời lặn, y còn tưởng rằng Thẩm Huyền Thanh sẽ không trở về, định thêu xong đóa hoa này thì đi đóng cửa viện, ai ngờ hoa còn chưa thêu xong, chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ phía xa truyền tới, cún con cũng sủa theo, Lục Cốc không quan tâm đến chuyện gì nữa, buông đồ đạc trong tay xuống rồi vội chạy ra ngoài.
Thẩm Huyền Thanh đã về, trên vai có cây xiên dài treo hai tấm lông hồ ly đỏ.
Đi săn cần rất nhiều dụng cụ, tỷ như cung, tên, súng cao su, còn có thương dài, xiên dài, rìu và mã tấu cũng có lúc cần dùng. Lần này hắn đi săn phải qua đêm trong núi sâu, ngoài dây thừng dài ra, hắn còn mang theo cả rìu, mã tấu và mấy thanh đao lớn nhỏ khác nhau.
Hắn mang theo cung tên, nhưng không có ích mấy, bởi vì bắn cung tên sẽ làm hỏng da lông. Lúc săn hồ ly đại đa số thợ săn đều dùng súng cao su dài bắn đạn đất nung, đánh ngất là tốt nhất, nhưng để làm được như vậy người thợ săn cần phải có ánh mắt tốt và phản ứng tay thật nhanh.
Lột da là việc đẫm máu, không tiện để Lục Cốcthấy, cho nên vừa bắt được hồ ly, Thẩm Huyền Thanh lột da luôn, chỉ mang theo da lông trở về.
"Huynh về rồi." Lục Cốc chạy tới gần, bởi vì vui sướng kích động nên trong thoáng chốc không biết nói gì.
"Ừ, ta về rồi đây." Trầm Huyền Thanh cười nói, thấy Lục Cốc luống cuống tay chân muốn cõng sọt tre giúp hắn, liền đưa cái xiên dài qua, cái này nhẹ, trong sọt tre có đủ thẻ còn thêm hai con thỏ béo rất nặng.
Lục Cốc đi theo bên cạnh hắn vừa nhìn, vừa nhỏ giọng nói: "Đây là da hồ ly sao?"
Thẩm Huyền Thanh nghe thấy phu lang hỏi thì rất cao hứng, mở miệng nói: "Đúng, chính là cái này. Nếu năm nay săn được nhiều nhiều, giữ lại cho em mấy tấm làm chăn hồ ly, đêm đông đắp ấm áp."
Săn hồ ly không phải chuyện dễ dàng, không thì da hồ ly sẽ không bán đắt được như vậy. Thẩm Huyền Thanh muốn để lại cho Lục Cốc mấy tấm lông, càng vào đông núi càng lạnh, ban đêm có một tấm chăn lông hồ ly để đắp, vừa nhẹ vừa ấm.
Hơn nữa nương hắn còn chưa có áo lông hồ ly mà mặc đâu, không thể thiên vị Lục Cốc quá rõ ràng được, làm chăn hồ ly sẽ không khoa trương, nổi bật như áo lông.
Vả lại, nếu làm chăn hồ ly thì không cần lo màu lông có đẹp hay không, săn thêm vài con hồ ly đần độn, làm chăn cho nương hắn nữa, người lớn tuổi, mùa đông không còn dễ chịu được như lúc trẻ.
Lục Cốc muốn nói y không cần, có chăn bông đắp đã rất ấm áp rồi, vẫn nên để bán lấy tiền tốt hơn, nhưng y lại không biết từ chối kiểu gì. Thẩm Huyền Thanh đang vui như vậy, y không dám làm trái ý tốt của người ta, lúng ta lúng túng đầu phụ họa, trong lòng còn đang nghĩ xem nên nói thế nào mới tốt.
Về đến trong viện, Lục Cốc muốn đi nấu cơm, buông cái xiên dài nói: "Hôm nay ta thu cá trong lưới, có cả tôm nữa. Hầm cá tốn nhiều thời gian, ta xào tôm sông cho huynh ăn nhé, có cả cháo loãng nữa."
"Được, em làm cái gì cũng được." Thẩm Huyền Thanh dỡ sọt tre xuống, trên khuôn mặt anh tuấn đều là ý cười.
Lục Cốc nấu cơm trong phòng bếp, nghe tiếng động của Thẩm Huyền Thanh bên ngoài, trong lòng an tâm, tiếng cún con chơi đùa cũng khiến trong viện náo nhiệt lên, khiến y càng thêm vững lòng, không hề thấy sợ hãi nữa.
Một bữa cơm nóng vào bụng, phu lang mình ngồi bên cạnh, Thẩm Huyền Thanh chưa từng thỏa mãn đến vậy.
Bởi vì qua đêm bên ngoài, trên người hắn không khỏi bẩn thỉu, lại chạy trong núi hai ngày, không tránh được đổ mồ hôi, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một lúc, hắn nói muốn tắm rửa, Lục Cốc vào bếp nấu cho hắn một nồi nước lớn. Thẩm Huyền Thanh bê thùng tắm vào phòng bếp, đợi lát nữa thêm cây củi lớn vào đáy nồi là có thể ấm hơn một chút.
Trời đã tối, nấu nhiều nước, Lục Cốc cũng tắm rửa một lượt. Y tắm trước, giờ đến lượt Thẩm Huyền Thanh, y vào phòng trước, mò mẫm trải giường chiếu, không nỡ thắp đèn nên nằm xuống luôn, buổi tối đâu có việc gì cần làm.
Sau khi Thẩm Huyền Thanh mượn ánh lửa trước bếp hong khô tóc vào phòng cũng mò mẫm lên giường.
Lục Cốc còn chưa ngủ, sau khi nằm cạnh Thẩm Huyền Thanh mới cảm thấy yên lòng thật sự. Hắn ôm y, y cũng không nói gì, nhắm mắt lại muốn ngủ. Ai ngờ Thẩm Huyền Thanh không ngủ được lại dần trở nên không an phận.