Sau khi rời khỏi buổi tiệc, nàng kéo nó và hắn chạy thẳng ra chợ, dạo lanh quanh ngắm cảnh ngâm thơ, cố thư giãn, quên đi mọi thứ trong hoàng cung đáng ghét kia. Nhưng cả ba người lại không thể ngờ được một điều là, Rakefi cũng lén lút bỏ ra ngoài cùng thời điểm đó...
_
_
_
Trên đường chợ...
Nàng tinh nghịch trong y phục hồng phấn nhẹ nhàng, gương mặt dùng mạn che đi, chỉ có thể thấy được đôi mắt phượng sắc bén, ranh mãnh. Thể lực nàng rất tốt, nhảy chân sáo khắp chợ mà chẳng hề biết mệt là gì, trong khi ấy thì hắn đã mệt đến phất phơ, còn nó thì vẫn bộ dạng cũ, tựa như tản băng ngàn năm di động theo sau.
“Nhóc con, ngồi đây nghỉ một chút!!!”
Hắn cưng chìu vò đầu nàng, mỉm cười ôn nhu kéo nàng ngồi xuống cạnh. Đôi mắt hổ phách lặng lẽ liếc nhìn sang bãi lao sậy trước mặt, môi nhếch lên mang theo ý cười tràn ngập.
“Ngủ một lát!” nó khẽ thở dài thả mình trên cỏ, mi mắt dần khép, thoải mái đánh một giấc ngon lành, cái gì tới thì cứ tới, nó không muốn quan tâm nữa..
“Anh hai, em có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi?” nàng kéo kéo áo choàng của hắn nói nhỏ
“Ừ!” hắn trả lời, ra dấu cho nàng im lặng, cả hai dựa vào nhau giả vờ ngủ, nhưng thật ra là đang chú ý đến động tĩnh xung quanh, hắn đủ khả năng để nhận ra, bên trong những đám lao sậy có khoảng hơn trăm người tập kích.
_
_
_
KENG!!!
Thanh âm từ tiếng kim loại rơi bất chợt vang lên, hắn và nàng không khỏi giật mình mở mắt ra nhìn nhau, dường như có người đang ôm chặt lấy hắn và nàng, ra sức bảo vệ. Người đó chẳng ai khác mà chính là nó.
Hàng loạt những dòng chất lỏng ấm nóng văng đầy trên mặt hắn và nàng, cả hai nhất thời im lặng không thốt nên lời.
Thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ...
Máu... Máu của nó!
Cũng do hắn và nàng chỉ chú tâm ở phía trước, lơ đễnh phía sau nên bịnh đánh lén. Nhưng may là nó đã cứu hắn và nàng khỏi nguy hiểm, bản thân lại lãnh trọn một nhát kiếm mà đáng lý không dành cho nó.
“Aaaaaaa...” Nàng khủng hoảng hét lên, xoay người đem nó đỡ lấy, giúp nó ngồi xuống.
Hito vì lo lắng cho nó, nóng giận dùng Chu Tước thần kiếm truy đuổi kẻ vừa đâm nó và mấy trăm tên cao thủ đang lén lút như lũ chuột nhắt, vừa truy vừa điên cuồng mắng chửi thô tục.
“Mau đi giúp Hito!” nó lạnh nhạt nói, không quan tâm tới chuyện mình đang bị thương, khéo đẩy nàng ra, liếc mắt nhìn về phía sau nàng “Không phiền thì dẫn theo hai tên đó đi cùng!”
Nàng ngây ngốc không hiểu, nheo mắt quay xem thử thì thoáng giật mình, quả đúng là có hai người a.
Hoàng tử Izumin, nam tử với mái tóc bạch nguyệt hiếm thấy, đôi mắt nâu trà lãnh nhãn, khoác trên người trang phục Hitaito.
Hoàng đế Ragashu, nam tử tóc đen nổi bật với làn da trắng muốt, ánh mắt thâm thúy, đen tuyền tựa như bầu trời đêm. Trên người là huyết y hoàng phục Babylon.
Izumin cùng Ragashu từ hai hướng khác nhau tiến lại gần nàng, ánh mắt lại dán chặt lên người nó, trong lòng nhẹ thở dài đánh giá, xem ra nó bị thương khá nặng, nếu không xử lý vết thương ngay thì hẳn là khó sống.
“Hai người các ngươi đến đây làm gì?” nàng gắt gỏ
“Tìm nàng!” Izumin và Ragashu cùng lúc nói
“Tìm ta? Tìm làm cái gì?”
“Dĩ nhiên là báo thù!” Izumin hững hờ nói, nhưng trong ánh mắt lại dành cho nàng một chút ôn nhu khó hiểu. Lần trước ở sa mạc, Izumin bị rơi vào bẫy cát lún của Menfuisu, nhưng chính Menfuisu không thừa nhận lại nói đây là do âm mưu nàng bày ra, vậy nên lần này Izumin đến đây tìm nàng để làm rõ mọi việc.
“Ta sợ nàng gặp nguy hiểm nên... lén đi theo bảo vệ!” Ragashu nở nụ cười đầy mị hoặc, mê người, anh tới đúng là để bảo vệ nàng. Do thấy việc bỏ ra ngoài của Rakefi quá khả nghi, anh đã lén lút đi theo, ai ngờ nhìn thấy Rakefi ra lệnh cho mấy trăm binh lính Babylon bao vây nhóm người của nàng. Còn chính Rakefi lại lớn gan ra tay đánh lén nàng, nào ngờ nhầm vị trí một nhát kiếm xuyên thẳng qua người của nó. Nhưng may là nàng không bị thương, nếu có thì nàng nhất định sẽ càng ghét anh nga.
“Đi giúp Hito! Các ngươi đừng ở đó lắm chuyện!” nó hừ lạnh, đôi mắt thạch anh thoảng ra sát khí lạnh như băng chiếu thẳng lên ba người.
Nàng nhìn mắt đầy sát khí của nó mà nổi da gà, vội vàng cầm Thanh Long thần kiếm chạy đi, kéo theo cái đuôi phía sau là Izumin và Ragashu.
“Bọn nhóc này quá trẻ con!” nó bất động ngồi đó, nhìn từng bóng dáng khuất dần đằng xa của ba người, khẽ lắc đầu chán nản.
__