Giọng nam tử ân cần nhẹ nhàng vang lên phía sau nó. Nó không quay lại nhìn, chỉ im lặng, mặc kệ nam tử đó vuốt ve tóc mình, trong tâm lại có chút lạnh đi vài phần, vì nó biết《Takeru lại tới》tìm nó.
“Giúp ta rút kiếm!” nó thản nhiên nói
“Nàng chắc là chịu được chứ?” Takeru ngồi xuống sau lưng nó, gương mặt nở nụ cười đẹp tựa như bức tranh thủy mặc về đêm, cả người tỏa ra lam quang lung linh mà huyền ảo.
Đáp trả lại anh chỉ là sự im lặng và cái gật đầu lạnh nhạt của nó.
Anh khẽ thở dài, từng ngón tay thon dài nhẹ đặt lên chuôi kiếm, không nhanh không chậm rút kiếm ra khỏi người nó.
Đau, cái cảm giác đau đến chết đi sống lại! Nó cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau từ vết thương ở ngực trái.
“Ta giúp nàng trị thương!”
“Không cần! Ta không muốn nợ bất cứ ân tình nào từ ngươi...”
Nó thẳng thừng từ chối, Takeru mím môi đến bật máu, đau lòng, kéo nó dựa vào người anh, máu từ vết thương trên người nó không ngừng tuông ra, nhiễm hồng một mảnh lam y của anh. Nếu biết trước sẽ có ngày này, anh hẳn là không đưa nó và hắn tới cạnh Zuto, thà là nhìn nó yêu người người khác, còn hơn là bắt anh phải nhìn nó bị thương.
Vì cái gì chứ?
Vì anh rất yêu nó, thậm chí là bao nhiêu kiếp luân hồi anh luôn tìm kiếm nó, bảo vệ nó,... Nhưng tại sao thứ anh nhận lại, chỉ là: sự im lặng ngàn năm?
Tại sao nó chưa bao giờ nhìn anh? Chưa bao giờ để anh vào mắt?
Vì sao nó không thể dịu dàng nhìn anh như ánh mắt đã dành cho Hito, anh thật sự không thể thay thế hắn sao...
.
.
.
.
.
。sarranglove。
《Thế giới của các vị thần, thế giới mang đầy ánh sáng sắc màu, sa hoa và lộng lẫy...
Một vùng ngân hà rộng lớn bao trùm tất cả, những ngôi sao hoàng đạo lấp lánh suốt ngày đêm. Hàng vạn chủng, loài hoa xinh đẹp, kỳ lạ trải dài khắp nơi. Các vị thần thường ngày đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau, nhưng họ cũng không vì vậy mà quên đi trách nhiệm của mình, trách nhiệm cai quản và bảo vệ những sinh vật yếu đuối, có sự sống trên mặt đất, trong đó có cả loài người.
Cuộc sống của thần linh thật sự rất tuyệt vời.
Nhưng về mặt khác thì không hẳn, vẫn còn một số vị thần luôn bị khinh rẻ, thậm chí là xa lánh. Thần linh cũng như loài người, được chia ra năm cấp bậc khác nhau:
-Tái Sinh
-Bảo Vệ
-Cai Quản
-Phá Hoại
-Hủy Diệt
Những vị thần thuộc cấp bậc Hủy Diệt thường bị gán ghép vào những việc mà chính họ không hề gây ra, căn bản là do những vị thần khác nghĩ rằng, chỉ cần tiếp xúc với họ, dù là ít hay nhiều cũng sẽ mang đến xui xẻo, tai họa.
Khác xa với sự lộng lẫy ở những nơi khác, khu vực Hủy Diệt hoàn toàn không có ánh sáng, xung quanh đều mang một màu tím huyền ảo, đáng sợ, xen lẫn vào đó là màu trắng của tuyết, cái lạnh đến thấu xương từ những khối băng vạn năm. Cây cỏ trơ trụi, xơ xác không chút sức sống, toàn cảnh khắc nghiệt đến mức chẳng ai dám đặt chân tới, những vị thần ở Hủy Diệt này có lẽ đã không còn ai, họ không chịu nổi những ánh mắt khinh rẻ, những lời nói cay độc..
Tất cả cùng nhau tới khu vực Cai Quản, thay phiên nhau nhảy xuống hồ Vong Hồn, tự giải thoát cho bản thân.
Mặc dù vậy, khu vực Hủy Diệt vẫn còn lại một người, vị nữ thần luôn thản nhiên như không, chẳng hề quan tâm tới việc xung quanh. Suốt mấy vạn năm, nàng chỉ im lặng, tựa người vào khối băng xem xét và giải quyết những linh hồn đi lạc.
Nàng là nữ thần của Địa Ngục và Trí Tuệ, có thể xem là nữ thần xinh đẹp nhất của thần giới, nhưng tiếc thay, nàng lại sinh ra trong sự Hủy Diệt, không ai dám bên cạnh nàng, cho dù chỉ là một giây, nàng không được yêu thương, vì vậy nàng vô tâm vô phế, lạnh nhạt đến rùng rợn...
Nàng, một thân bạch y trắng như tuyết với tử quang tỏa quanh người. Mái tóc mang sắc tím dài chấm đất, khi xõa ra lại theo gió bay loạn. Cặp mài vòng nguyệt hoàn hảo, đôi mắt thạch anh đầy sức quyến rũ nhưng lại vô hồn vô cảm, chiếc mũi cao cùng đôi môi nhỏ xinh màu anh đào phớt, làn da thì trắng hồng, mềm mịn như trẻ nít.
___
Thế nhưng, trăm vạn năm sau lại thay đổi, nàng không còn phải cô đơn ở Hủy Diệt, mà thay vào đó là ở cuộc đại chiến thần giới, cuộc chiến này chỉ vì nàng mà máu đổ thành sông, toàn bộ thần giới muốn truy sát nàng. Năm đó, nàng nằm trong tay của vị thần cấp bậc Phá Hoại, là Chiến Thần có mái tóc huyết sắc rực rỡ, hắn đang nhìn nàng bằng đôi mắt hổ phách đau thương nhưng môi vẫn nở nụ cười, mặc cho cả người vươn đầy máu , hắn vẫn ra sức bảo vệ nàng.