Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 7: Chương 7: Chương 3.2




Trở về với Ai Cập 3000 năm trước...

_

Nàng vừa chạy vừa hát ngêu ngao. Cơn gió mang hơi nóng ẩm ướt lùa qua, nghịch ngợm những lọn tóc đen tuyền của nàng. Bước gần đến chỗ người buôn ngựa. Nàng đảo mắt chọn được một con hắc mã. Nhưng nàng không đem theo tiền, làm sao mà mua.

Ngồi nhăn nhó suy nghĩ một hồi rồi quay ra nhìn người buôn ngựa.

“Ta dùng thứ này, đổi lấy con hắc mã của ngươi được chứ?” nàng gỡ nhẹ hai chiếc vòng kim xà rực rỡ trên tay xuống, đặt lên bàn.

“Được! Được! Cô có thể đem nó đi!” người buôn ngựa cười nhẹ, dẫn con hắc mã giao cho nàng.

Nàng ưng ý trèo lên, nắm chặt dây cương thúc ngựa chạy đi.

Tìm đường đến chỗ ở của những nô lệ thật khó a. Mà cũng đúng thôi, nàng mới ở đây có vài tuần nên đâu quen đường xá gì. Nàng muốn xem những công trình kiến trúc khổng lồ thời Ai Cập cổ đại, công trình được làm hoàn toàn bằng sức lao động của nô lệ a.

Hííi... Hííí... Hííí...

Vừa đến công trường, con hắc mã dở chứng. Nó hí lên vài tiếng rồi hất mạnh nàng xuống ngựa. Nhưng tại sao lại không đau a?

Nàng mở mắt ra nhìn. Thì ra là nàng được người ta đỡ nga, may thật.

Người đỡ nàng là một nam nhân tuấn tú mặt trang phục tướng quân. Đôi mắt đen chứa đựng trí tuệ. Mái tóc đen xoăn dài. Nam nhân đó là Minue a, anh ta được Menfuisu phân phó quản lí việc ở đây.

“Cô không sao chứ?” Minue cất giọng trầm

“Ta không sao! Cảm ơn!” thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc của Minue, nàng nhẹ giọng cảm ơn.

“Này, cô ở khu nô lệ nào thế?”

Nàng không muốn Minue nhận ra nàng nên nàng cố tình quay lưng đi. Nhưng ai ngờ lại bị gọi giật lại. Nàng im lặng không trả lời cũng không thèm nhìn lại mà tiến thẳng vào trong.

___

Thật là một cảnh tượng hùng vĩ nga. Lần đầu nàng được chứng kiến a. Hơn mấy ngàn người đang ra sức kéo một tượng nhân sư khổng lồ. Riêng những người khác xung quanh thì đang bê đá, bê cát.

Ào... Ào...

Một cô gái cũng trạc tuổi nàng, sơ ý là làm đổ thúng cát đang bê. Chỉ vì thế mà cô bị một tên lính quật roi đến thừa sống thiếu chết. Bất bình cho cô gái, nàng bước tới giơ tay ngăn sợi roi của tên lính. Sợi roi sắt quấn chặt lấy tay nàng rồi lại được kéo giật lại.

“Hơ... Chị có sao không?” cô gái hốt hoảng kéo kéo áo nàng

“Yên tâm! Ta không sao!” nàng cười nhẹ

“Nhưng tay của chị...”

Nàng ngẩn người nhìn cánh tay đang thắm đẫm máu của mình, cánh tay bị sợi roi sắt làm bị thương.

“NGƯƠI CÚT! ĐI LÀM VIỆC MAU! ĐỪNG LO CHUYỆN BAO ĐỒNG!” tên lính quát vào mặt nàng

“Có chuyện gì ở đây?” Minue trầm lặng tiến đến hỏii

“Thưa tướng quân! Hai ả nô lệ này không lo làm việc!” tên lính

“Ta là nô lệ???” nàng nhếch môi quay sang Minue

“ĐEM TÊN CHẾT TIỆT NÀY RA CHÉM CHO TA!!!”

Tiếng hét của nàng thật sự có sức công phá, toàn bộ nô lệ lẫn binh lính ở đây dừng hẳn công việc. Đứng nhìn nàng một cách trân trối.

“Cô là ai mà ra lệnh cho ta?” Minue nhíu mày

Nàng không trả lời, kéo khăn che mặt xuống. Liếc nhìn Minue bằng ánh mắt sát khí.

“NỮ HOÀNG ASISƯ!!!” tất cả đồng thanh

“Phải, là ta! Còn không mau lôi hắn ra chém cho ta!” nàng hậm hực

“Thần tuân lệnh!” Minue cuối đầu chào nàng rồi cùng vài người kéo tên lính đó đi,mặc cho hắn đang van xin thảm thiết.

Nàng hừ lạnh một tiếng, cúi thấp đỡ cô gái đứng dậy trước sự kinh ngạc của nhiều người.

“Phải nữ hoàng không!”

“Tôi đang mơ sao!”

“Sao hôm nay bà ta tốt vậy...”

_

Nàng nhún vai, bước lên bục cao mà tuyên bố theo suy nghĩ của mình:

“TA RA LỆNH CHO CÁC NGƯƠI! TỪ NAY VỀ SAU KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH ĐẬP NÔ LỆ MỘT CÁCH VÔ LÍ. HỌ CŨNG LÀ CON NGƯỜI MÀ. CÒN NÔ LỆ CÁC NGƯƠI KHÔNG PHẢI VÌ THẾ MÀ LƠ LÀ CÔNG VIỆC ĐÂU, LÀM VIỆC CHO TỐT VÀO! AI LÀM SAI LỆNH TA THÌ CHẾT!!!”

Nàng vừa dứt câu thì toàn bộ nô lệ mừng rỡ ra mặt, hò hét tung hô nàng.

“Nữ hoàng vạn tuế!”

“Nữ hoàng muôn năm!”

“Đội ơn nữ hoàng!!!”

“Hoan hô! Nữ hoàng vạn tuế!”

Nàng chỉ cười nhẹ, gật đầu tỏ ý hài lòng. Đến bên cô gái lúc nãy, nàng xé mảnh khăn choàng ra vài mảnh. Băn bó vết thương cho cô rồi dìu cô ấy đến chỗ Minue.

“Minue! Ngươi đưa nàng trở về cung, bảo thị nữ của ta chăm sóc cho nàng!” nàng ra lệnh

“Nhưng mà chị... A... Nữ hoàng... Em chỉ là một nô lệ làm sao mà vào cung được!” Cô gái lo lắng nhìn nàng

“Không sao! Ta cho phép rồi mà!”

“Nữ hoàng! Đa tạ chị!” cô gái ôm chặt lấy nàng, nàng cười nhẹ rồi đỡ cô ấy lên ngựa của Minue.

“Yên tâm! Ta sẽ đi cùng!” nàng nháy mắt với cô

“Nữ hoàng! Thần xin phép!”

Nàng khẽ gật đầu rồi leo lên con hắc mã chạy đi. Minue cũng thúc ngựa đuổi theo phía sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.