Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 8: Chương 8: Chương 3.3




Cả hai cư nhiên mà phi ngựa về kinh thành.

“Nữ hoàng độc ác về kìă!”

“Đúng là rắn độc!”

“Cả gan hại hoàng phi Carol cơ đấy!”

“Đúng câu độc nhất lòng dạ đàn bà!”

Dân chúng nhìn nàng với ánh mắt lườm nguýt, khinh thường.

Đơn giản một việc. Họ nghĩ nàng làm hại Carol, con gái nữ thần thiêng liêng đáng kính của họ a.

Bất chợt cảnh vật trước mắt nàng trở nên mờ nhạt. Đầu nàng đau như búa bổ, chao đảo trên con hắc mã một hồi rồi ngã xuống.

Nhưng tại sao?

Tại sao không ai đỡ nàng chứ?

Khẽ cười lạnh một cái rồi ngất đi. Cô gái nô lệ hoảng hốt, mặc cho thân thể mình đang suy yếu. Đẩy Minue ra, nhảy tót xuống ngựa, lê bước chân nặng nề đến bên nàng. Minue cũng hoảng không kém, anh bước nhanh tới, đỡ nàng dậy.

“Cô đi theo ta.”

Minue bế nàng lên, quay ra nói với cô gái. Cô gật gật đầu bước theo sau. Nhìn nàng mà cô thấy xót, chỉ vì giúp cô mà nàng bị thương. Máu thấm đẫm cả bàn tay.

Cô thấy buồn cho nàng.

Nàng tốt như thế nhưng sao dân chúng lại vô tình đến thế. Dùng bao nhiêu lời độc địa, mỉa mai nói về nàng.

“Cô ở đây chăm sóc nữ hoàng, ta phải đi rồi!”

Câu nói của Minue kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

___________________

Minue vừa rời khỏi thì nàng cũng tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán lên. Cô thấy nàng tỉnh, mừng rỡ ôm lấy nàng một cách thân thiết.

“Nữ hoàng! Chị làm em lo quá!” cô mếu máo khóc

“Ta không sao rồi! Khóc là ta giận nha!” nàng trừng mắt

“Em không khóc nữa!” cô vội lau đi nước mắt

“Ừ! Em đi tắm với ta, bẩn quá!”

Nàng cười nhẹ, mệt mỏi đứng dậy kéo cô vào trong.

~~~

Ở một khu rừng hẻo lánh, một đoàn người đang dừng chân nghỉ ngơi. Trong số đó, nổi bật nhất là một nam tử. Chàng có đôi mắt màu nâu trà sáng ngời. Mái tóc dài bạch nguyệt được buột lỏng. Trên người khoác trang phục quý tộc của Hitaito.

Là Izumin.

Chàng đang yên lặng, chăm chú đọc bức thư được Ruka gửi từ Ai Cập.

“Bẩm hoàng tử!

Một tuần nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của cô gái sông Nil.

Dạo này nữ hoàng Asisư rất lạ, bà ta không hề bám riết theo Menfuisu mà suốt ngày cứ trốn ra ngoài cung. Còn vài lần quát mắng Menfuisu ở chỗ đông người.

Có thể bà ta đang âm mưu chuyện gì đó...” nội dung bức thư của Ruka

“Hừ... Asisư! Ta biết ngươi hại Carol, giờ thì ngươi định làm gì nữa đây?” chàng lẩm bẩm

___

Trở lại về phía nàng, sau khi cả hai tắm xong.

Nàng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô. Nàng ra lệnh thị nữ lấy y phục cho cô, trang điểm cho cô.

Khoác trên người bộ tử sa y màu nâu nhạt, nàng trở nên quyền quý. Mái tóc dài đen tuyền để xõa tự nhiên, được thoa một chút dầu Ôliu.

Đôi mắt phượng đen láy. Phần đuôi mắt được vẽ một đường chì xanh nhạt. Cái môi nhỏ như quả sơri đỏ au. Nàng toát lên một vẻ cao quý của bậc vương gia.

Cô thì khoác lên người một bộ áo lụa màu trắng. Gió thổi qua khiến mảnh lụa tung tăng bay. Cô sỡ hữu đôi mắt nâu thơ ngây,mái tóc đen dài ngang eo được tết lại bằng một sợi lụa tím. Cô toát lên vẻ mảnh mai yếu đuối của thiên thần.

“Em tên gì?” nàng chống cùi tay lên bàn

“Em tên Tachi thưa nữ hoàng!” Cô cúi mặt nói

“Ừ! Từ nay em gọi ta là chị được rồi, đừng xưng hô nữ hoàng phiền lắm nga!” nàng vừa nói vừa bẹo má cô

[Từ giờ Ngân sẽ gọi cô gái mà Mizuto(Asisư) cứu là Tachi!]

--- ------ ------ -----

“Tachi! Ta chán quá!” nàng nằm gục lên bàn

“Sao vậy chị?”Tachi ngây thơ hỏi

“Không có gì đập phá, không có ai cho ta đánh để giãn gân giãn cốt nên ta buồn!”

Nàng vừa dứt câu, tất cả thị nữ có mặt ở đó lẫn Tachi té rầm rầm xuống đất. Họ sock toàn tập, còn Tachi thì bó tay. Có thật đây nữ hoàng của họ không đây?

Hoàn toàn khác hẳn với trước kia, thay đổi đến phát lạ. Nữ hoàng của họ trước kia ít nói, ít cười hơn bây giờ. Dường như lúc trước chỉ toàn nói chuyện bằng ánh mắt. Lúc trước thường hay quát mắng họ, hễ tí là đòi đem ra chém đầu. Bây giờ thì đối với họ rất tốt, luôn cư xử nhẹ nhàng và tôn trọng họ.

“Này! Các ngươi làm gì ghê thế? Ta đâu phải Devil!!!” nàng bĩu môi

“Đê vít?” Tachi cùng thị nữ đồng thanh

Thấy mình bị hố, nàng cười trừ rồi lấp liếm cho qua chuyện.

Trời đã khuya, ai cũng ngủ chỉ có nàng là còn thức.

Nàng ngồi dựa vào cửa sổ ngắm trăng. Bầu trời đêm thật sự rất đẹp.

À... Mà nếu nàng nhớ không nhầm... Thì ngày mai, Menfuisu sẽ mở tiệc để mừng việc có người nhìn thấy Carol và cho biết Carol còn sống a.

Nàng khẽ nhếch môi cười nham nhở.

Được! Nàng quyết định rồi!

Ngày mai nàng sẽ tham dự để xem thử mặt mũi cái cô Jamari kia ra sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.