Nguyệt Phù Dung không ngờ Băng Nhi thế nhưng ngay lần đầu tiên đã hoàn thành nhiệm vụ cấp tám, thật sự làm cho nàng chấn động.
Nàng cao ngạo ngồi trước bàn, làm chuyện giống như bao năm qua vẫn làm, đưa ngân phiếu một ngàn lượng cho Băng Nhi, chậm rãi nói: “Lần này vận khí ngươi không tệ, về sau vẫn cần phải cố gắng.”
Băng Nhi nhận lấy ngân phiếu, chỉ cười nhẹ, không biểu hiện ra bộ dáng vui mừng như điên gì đó.
Nguyệt Phù Dung giật mình, Lạc Băng Nhi này vì sao không biểu lộ ra thần sắc kích động giống như trong tưởng tượng? Nàng biết Băng Nhi vốn chỉ là con riêng, không có địa vị trong gia tộc, vì sau nhận được thùng vàng đầu tiên bộ dáng vẫn lạnh nhạt như thế? Thật sự là làm cho nàng có chút khó hiểu.
“Woa, Băng Nhi, ngươi thật là lợi hại, lần đầu tiên liền kiếm được một ngàn lượng.” Bốn đệ tử bàn hàn ở một bên ánh mắt đều hâm mộ đỏ lên.
“Yên tâm, mọi người về sau đều có cơ hội.” Băng Nhi cười nhạt nói.
“Nhờ lời lành của ngươi, hy vọng về sau chúng ta sẽ kiếm được đầy túi.” Bốn đệ tử bần hàn thấy Băng Nhi làm người không tệ, tính tình không kiêu ngạo không nóng nảy, đối với người khác cực kỳ hiền lành, đều thích tiếp xúc với nàng.
“Mấy người các ngươi thật là ngây thơ, nhiệm vụ của Lâm Lang Các các ngươi nghĩ dễ dàng như vậy? Về sau các ngươi vẫn nên học thêm chút này nọ, nhất là qua hệ giao tiếp cùng các quý tộc, bằng không cũng chỉ có thể làm bảo tiêu cho người ta mà thôi.” Nguyệt Phù Dung ở một bên dùng giọng nói lạnh lùng chứa đầy châm chọc, có điều ngụ ý. Trong lòng có chút khinh thường cùng bất mãn đối với đám đệ tử bần hàn. Giống như không hề có chút tin tưởng nào đối với bọn họ, dù sao cũng chỉ là một nghiệm vụ cấp tám, thành viên trong Lâm Lang Các đều có thể hoàn thành, thậm chí không có gì khó khăn, có gì đáng giá khoe khang chứ.
Tiếp theo, Nguyệt Phù Dung nhấp nháy môi, nhẹ giọng cười nói: “Các ngươi mới đến đây, nhiệm vụ kia bất quá chỉ là đao thử trâu thôi, còn có…… bên trên sẽ không tùy tiện giao nhiệm vụ khó khăn lớn hơn cho các ngươi, thế nào cũng phải chờ một năm sau.”
Nào biết, Nguyệt Phù Dung dứt lời, một nam tử mang mặt nạ hồ ly từ bên ngoài đi tới nói: “Lạc Băng Nhi, nhiệm vụ lần này ngươi làm rất tốt, tháng sau giao cho ngươi một nhiệm vụ cấp sáu.”
Nguyệt Phù Dung nghe vậy trong mắt lóe lên tia không thể tin, kinh ngạc nói: “Các hạ là người phương nào? Vì sao có tư cách quản này nọ?”
Nam tử lạnh lùng nói: “Ta là tân chưởng giáo của nàng, có chuyện gì ta sẽ phụ trách.”
“Ngươi là do ai an bày?” Nguyệt Phù Dung rất không cam lòng mấp máy miệng. Dù sao nàng cũng không tham dự vào tầng quản lý cao cấp của Lâm Lang Các, cũng không biết nam nhân mang mặt nạ hồ ly kia là thần thánh phương nào. Dù sao, bên trong Lâm Lang Các có bộ phận trong tối, rất nhiều lão thành viên có tư cách đều không dùng mặt thật, ngày thường dù nàng có nhìn thấy mặt thật cũng không nhận ra người.
“Là Tiêu Lang an bài, Băng Nhi, muội đi theo ta.” Nam tử nhàn nhạt nói, Băng Nhi đi theo phía sau.
“Ca, huynh mang mặt nạ thật là tuấn tú.” Băng Nhi lè lưỡi, nhìn bộ dáng cam chịu của Nguyệt Phù Dung, trong lòng có chút thoải mái.
“Được rồi, muội có thể chọn một cái mặt nạ bản thân thích.” Lạc Ngọc Ly mang Băng Nhi tiến vào một căn phòng tối đen trong lầu các, sau đó đốt nến trong phòng lên.
Trên vách tường treo vô số mặt nạ, mỗi một cái đều là độc nhất vô nhị, thợ làm vô cùng tinh mỹ khéo léo.
Lạc Ngọc Ly chậm rãi nói: “Mặt nạ này, mỗi cái đại biểu cho một ám hiệu, sau này ở các nơi trong bảy nước, rất nhiều cửa hàng đều có người của Lâm Lang Các, sau khi nhìn thấy mặt nạ sẽ biết thân phận của muội, muội nếu cần gì họ đều sẽ tận lực cung cấp.”
Băng Nhi nghiêng đầu, cười nói: “Nếu ta lấy việc công làm việc riêng có được không?”
Lạc Ngọc Ly nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Nếu muội đồng ý, cũng có thể.”
Băng Nhi chậm rãi đến vách tường phía Đông chọn một cái mặt nạ ngọc miêu, đôi mắt đen lái tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cười nói: “Danh hiệu của ta gọi là ngọc miêu rất tốt.”
“Ta cho là muội sẽ thích cái mặt nạ mèo màu xám, giống như A Phì.” Lạc Ngọc Ly thấp giọng nói.
Đôi mắt Băng Nhi híp lại một chút. Vốn A Phì không gọi là A Phì, lúc trước khi đi theo Ngọc Khuynh Vũ, nó được gọi là A Phi, không nghĩ tới sau khi trùng sinh, con mèo kia thế nhưng vẫn nhận ra nàng.
Sau đó, Băng Nhi lấy ra tờ ngân phiếu trong ngực, quơ quơ trước mặt Lạc Ngọc Ly, nói: “Ca, một ngàn lượng này xem như đồ cưới của ta có được không?
Mặc dù kiếp trước nàng là gia chủ tương lai của Ngọc gia, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, chưa bao giờ tham dự vào công việc kinh thương của gia tộc. Mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt riêng của bản thân, nhưng cũng chỉ có năm mươi lượng. Sao biết được hoàn thành một nhiệm vụ của Lâm Lang Các lại được cấp tiền thù lao cao như vậy, thật sự là làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nếu là đồ cưới của muội, vậy thì tất cả đều cho muội.” Lạc Ngọc Ly lấy ra hơn mười tấm ngân phiếu từ trong ngực, đặt trước mặt nàng, nói: “Về sau nếu muội cần bạc, có thể nói với ta, ngân phiếu của ta muội có thể lấy một phần.”
Trong mắt nàng có vẻ nghiêm nghị, không dự đoán được hắn lại lấy ra ngân phiếu hơn một vạn hai.
Mặc dù một gia tộc quý tộc có thể có hơn trăm vạn lượng tài sản, một vạn hai thật sự không là cái gì, nhưng đối với cá nhân mà nói, một vạn hai này thật sự là một số lượng lớn, trong lòng nàng không nhịn được kinh ngạc một chút, thì ra đại ca cũng là người thắt lưng vắt bạc vạn nha!
Băng Nhi nhận lấy ngân phiếu, trong lòng thoáng qua suy nghĩ về tương lai, cúi đầu nói: “Nhiều bạc như vậy cũng đủ cho chúng ta mua một cái sân xa hoa, lại mua mấy cái trang vên, nửa đời sau liền cơm áo không lo rồi.”
Không ngờ thiếu nữ cư nhiên suy tính lâu dài như vậy, khuôn mặt lạnh lùng xưa nay của Lạc Ngọc Ly nhu hòa vài phần, lắc đầu nói: “Ở trên giang hồ, nhất là Huyền môn, càng muốn đề cao thực lực của bản thân, tiền tài tiêu phí cũng càng nhiều. Trước kia ở Lạc gia không có cơ hội cho muội tiêu xài, nhưng mà hiện tại tiền bạc đều giao cho muội, về sau trên giang hồ, chỗ cần xài tiền rất nhiều, nếu quả thật có chỗ nào cần bạc, có thể tìm ta.”
Một nữ nhân có thể gả cho một nam nhân nguyện ý chi trả vì bản thân, thật sự là một loại may mắn.
Băng Nhi âm thầm hít vào một hơi, nghĩnghĩ, mới nghiêm túc nói: “Ca, thật ra ta phát hiện một chỗ, bên trong có rất nhiều thảo dược trân quý, nếu có thể mang đem bán, cũng có thể thu vào một món bạc xa xỉ.”
“A? Xin chỉ giáo?” Lạc Ngọc Ly nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, trong lòng có chút buồn cười.
Vì vậy, Băng Nhi một năm một mười nói hết chuyện phát hiện bên trong hang rắn cho hắn. Lạc Ngọc Ly không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Muội phát hiện bí mật này rất tốt, muội đã nói với ta, vậy chuẩn bị an bày như thế nào?”
“Của huynh chính là của ta, của ta chính là của huynh, nhưng không thể cho người khác.”
“Thì ra muội muốn một mình giữ lấy, mà không phải cung cấp cho Lâm Lang Các cùng thế ngoại đào viên?”
“Đồ của ta sẽ không cho người khác.” Nàng mới không công chính liêm minh đến nông nỗi này.
Lạc Ngọc Ly cong môi lên “Được, ta giữ bí mật cho muội.”
“Giữ bí mật là tốt rồi, cái này cũng là đồ cưới của ta, huynh phải giữ.”
“Ừ, đồ cưới của muội, ta giữ.” Hắn cởi mặt nạ, nụ cười quả nhiên như tẩm gió xuân. Rõ ràng là một nam nhân tính tình lạnh như băng, tươi cười lại mê người làm cho người ta có chút không dời mắt được.
Băng Nhi nhìn Lạc Ngọc Ly đến mức hoa mắt mê muội, tim đập nhanh hơn, mà hắn lại vươn tay ôm nàng, hô hấp có chút dồn dập, hai người chậm rãi sát vao nhau, ngực đã dán cùng một chỗ, đang muốn hôn đối phương, chợt nghe tiếng đập cửa “Hồ ly, có nhiệm vụ.”
Cái này là ám hiệu, tỏ vẻ có người tìm Tiêu Lang. Lạc Ngọc Ly thở dài một tiếng, lại không thể không ra ngoài một chuyến.
. . . . . .