Hộ vệ mặt sẹo giang hồ kia đã canh gác một đêm, nhịn không được ngáp một cái, hắn thật sự là có chút mệt mỏi.
Ngày mai còn phải lên đường, hắn vẫn là tranh thủ chợp mắt một lát.
Nhưng mà, cảm giác buồn tiểu đánh úp lại. Chung quanh đều có nữ quyến, xe ngựa cùng lều trại, mà Dung gia yêu cầu đối với hộ vệ rất nghiêm khắc.
Hắn chỉ còn cách chạy vào trong rừng, dè dặt cẩn thận giải quyết…..
Hộ vệ doanh địa cũng không thích nói chuyện với hắn, ai cũng dùng ánh mắt bày xích nhìn hắn. Tuy rằng biết lần này bị mã tặc tập kích không liên quan đến hắn, nhưng thanh danh người này thật sự là không có gì tốt. Có người thì thầm nói: “Hắn làm sao có thể một mình đến?”
“Có lẽ là không có tiền xài, cho nên mới đến Dung gia làm hộ vệ tạm thời.”
“Nhưng lời đồn nói phẩm hạnh hắn không tốt, đã từng gian dâm cướp bóc, bán đứng huynh đệ, làm người lại đê tiện vô sỉ, lại là đồ đệ mua danh chuộc tiếng.”
“Không cần để ý tới thứ người như thế, bại hoại trong giang hồ mà thôi.”
Đêm lạnh như nước, xa xa có tiếng chim kêu, thê lương vô cùng, xuyên thấu một mảnh Lâm Hải Bà Sa.
Trong rừng, Đao Ba Kiểm còn chưa cởi quần, đột nhiên cảm giác được chung quanh âm trầm, giống như có bóng người từ trên đỉnh đầu phớt qua.
“Người nào?” Hắn lớn tiếng quát, trong lòng hoảng sợ.
“Ha ha ha a.” Đỉnh đầu phát ra một tràn cười của nữ tử. Đao Ba Kiểm nâng mắt nhìn thấy trong bóng đêm đen kịch, một bóng người tuyệt thế đứng thẳng trên cây. Tóc dài của nàng rối tung. Gió đêm càng rét lạnh kịch liệt, tóc đen phấn khởi bay lượn, che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi lãnh diễm. Bóng đêm ánh trong ánh mắt như ba đào sóng cuộn của nàng, vẻ mặt nữ tử bình tĩnh, mặt như mỉm cười, trên mặt lại có chút máu, bạch y trôi nổi, giống như nữ quỷ bước ra từ nơi Địa ngục Hoàng tuyền.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là người nào?” Đao Ba Kiểm hoảng sợ nhìn nàng, liếc mắt liền thấy nàng mặc bộ y phục kia, lại không thể tin được.
Đúng, y phục này quen thuộc như thế, nữ tử này cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như thật lâu trước kia đã nhìn thấy qua.
Không, hai năm trước hắn đã thấy qua. Ngay tại trong khu rừng này, hắn đã gặp nàng, chính là nàng rốt cục còn sống hay ã chết?
“Ngươi quên ta rồi sao?” Giọng nói nữ tử nhẹ bổng, lạnh lùng lên tiếng “Lúc trước…… các ngươi đuổi giết ta đến thảm!”
“Ngươi là. . . . . . Ngọc Khuynh Vũ, ngươi ngươi ngươi……. Rốt cục là người hay quỷ?”
“Đương nhiên là quỷ. Ta một mình ở dưới đó rất khổ, rất cô độc, ta muốn tìm các ngươi cùng nhau đi theo ta, cùng ta cùng nhau…… Ngươi đi theo ta…… Được hay không?” Nàng chậm rãi nghiêng đầu xuống dưới, thành một góc độ khủng bố. Nhìn qua quỷ dị mà dữ tợn, mà nàng luôn luôn là một nữ tử am hiểu bắt lấy nhược điểm của người khác mà công kích.
“Không không không, năm đó đuổi giết ngươi toàn bộ đều có người sai khiến, ta là thân bất do kỷ, không liên quan tới ta!”
Hắn bị sợ đến liên tiếp lui về phía sau, cũng vô ý giẫm phải một tảng đá, bị vấp ngã xuống đất.
“Ta lâu lắm rồi không có đến đây….. Như vậy, sau khi ta ngã xuống, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch y lay động trong gió, con ngươi đen ẩn ẩn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giống như đang đắm chìm trong chuyện cũ ngày xưa, giọng nói vô cùng đáng sợ.
Đao Ba Nam lập tức vạn phần hoảng sợ nói: “Chúng ta. . . . . . Chúng ta thấy. . . . . . Người trong giang hồ đều tới đây, mọi người ở đây tìm kiếm rất lâu, sau đó hình như tìm thấy được thứ gì đó, nhưng ta chỉ là chân chạy thôi, không biết được thứ đó là cái gì.”
Lông mày Băng Nhi nhíu lại, không ngờ thì ra là như vậy, “Sau đó thì sao?”
Đao Ba Kiểm như cũ hoảng sợ nói: “Sau đó, sau khi người giang hồ của bảy nước trải qua cướp đoạt, cuối cùng chia làm bảy phần: Dung gia, Sở gia, Tiêu gia, Mặc gia, Tuyết gia, Trần gia đều có được một phần. Nhưng một phần cuối cùng lại bị người của Ma giáo đoạt mất rồi.”
Băng Nhi thầm nghĩ cái kia chẳng lẽ là bảo vật Ngọc gia? Thế nhưng lại bị chia làm bảy phần, thậm chí còn có liên quan đến Ma giáo? Xem thế này nàng cần phải tốn công đi tìm rồi.
Nhưng mà lần này nàng cũng coi như hỏi đúng người, vận khí của nàng không biết là tốt hay xấu?
Vì vậy, Băng Nhi lại lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói những chuyện này…… Vì sao bên ngoài không tra được? Mấy tin tức kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
Dù sao, những thứ kia nàng ở Lâm Lang Các cũng không tra được, đương nhiên cũng có thể là do nàng không đến một tầng tối giấu kín kia.
Đao Ba Kiểm nghe xong lời này, bỗng nhiên nâng con ngươi lên, vẻ mặt không còn sợ hãi, trong mắt lập tức lộ ra một tia sát khí, cầm đại đao trong tay “Tiện nhân này, thì ra ngươi không phải là quỷ. Ngươi là người. Đúng hay không?”
“Ta là người thì như thế nào? Là quỷ thì lại làm sao? Ngươi có năng lực làm khó dễ được ta?”
Trong thời gian ngắn Băng Nhi đã biếnmất khỏi cành cây, lại chớp mắt xuất hiện phía sau nam tử, lợi khí trong tay đâm vào tử huyệt của hắn, một tay còn lại giơ lên, “bốp” một tiếng, hung hăng tát hắn một cái, đánh cho hắn đầu đầy sao.
“Đợi chút, ta nói. . . . . . Ta nói. . . . . .” Đao Ba Kiểm không ngờ bản lĩnh đối phương tuyệt đối không yếu, không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng.
“Rất tốt, ngươi biết những thứ gì, nói hết ra.”
“Vâng….. Vâng…. Chuyện lúc đó là ta tận mắt nhìn thấy, không có người nào biết bọn họ tìm thấy được là cái gì. Chúng ta cũng là người được trả thù lao làm việc, dù sao không người nào nguyện ý đối nghịch với sáu gia tộc cùng người Ma giáo. Đám người chính phái nói là thay trời hành đạo, cho nên chúng ta truyền ra bên ngoài cũng không có chỗ nào tốt, căn bản là không có người nào tin tưởng “tiểu nhân vật” như chúng ta.”
“Sau đó bảy thế lực bọn họ liền giữ đồ vật lại, nhưng cho tới bây giờ, bọn họ đều không biết phải sử dụng như thế nào. Huống chi Ngọc Khuynh Vũ đã chết, chuyện này liền không còn ý nghĩa. Hai năm gian khổ đã bị người lãng quên, không có bất luận kẻ nào truy cứu chuyện ngày đó.”
“Bảy thế lực này gồm có những người nào?” Ánh mắt Băng Nhi càng ngày càng lạnh như băng.
“Cái này ta cũng không rõ lắm, tất cả mọi người đều là người có danh tiếng vang dội, nói Ngọc Khuynh Vũ cấu kết Ma giáo, tất cả bọn họ đều nói là đang thay trời hành đạo.”
“Những danh môn chánh phái này thật đúng là hèn hạ vô sỉ!” Băng Nhi cười lạnh một tiếng “Hiện tại người của Ngọc gia ở nơi nào?”
“Ngươi biết người của Ngọc gia?” Đao Ba Kiểm nhìn nàng một cái, lại để ý khí độ tao nhã cùng dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành của nữ tử trước mắt, rõ ràng là Ngọc Khuynh Vũ, ngoại trừ nàng còn có ai có thể có được như vậy?
Sau một khắc, hắn cảm giác lợi khí lại cắm sâu vào ba phần trên chỗ yếu hại của hắn, vội vàng kêu lên: “Đợi một chút, đợi một chút. Ta nghe nói giang hồ chính phái làm việc quang minh lỗi lạc, họa không đổ cho người nhà. Cả gia tộc Ngọc Khuynh Vũ đều bị lưu đày, hiện tại họ hàng khống chế Ngọc gia, nghe nói còn bị trộn lẫn. Nếu ngươi muốn biết, phải đến nhà cũ của Ngọc gia lúc trước nhìn một lần.”
“Đa tạ thông báo.” Dứt lời, Băng Nhi thu đao lại, đập một cái vào sau cổ hắn, nam tử lập tức ngất đi.
“Hừ.” Bên môi nàng cười lạnh, lạnh nhạt trên mặt rốt cục bị phá vỡ. Tin tưởng không lâu nữa, tin tức Ngọc Khuynh Vũ tái xuất giang hồ sẽ được truyền ra.