Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 73: Chương 73: CHƯƠNG 63.3




Hoa Khấp Tuyết có chút bối rối quay đầu lại, vừa chống lại ánh mắt tà tứ của hắn, thân thể không khỏi run rẩy, nàng giơ tay lên chống đỡ lồng ngực của hắn, không biết làm sao nhìn tới trước hắn.

“A noãn, hãy thả lỏng, việc còn lại, cứ giao cho ta.” Mộ Lương tà khí nhếch môi, trong mắt là dịu dàng, lại xen lẫn khí phách, để cho nàng cam nguyện thuần phục.

Hoa Khấp Tuyết không biết nên làm những gì, ngửi được hương sen nhàn nhạt trên người hắn, trong lòng vừa sợ lại vừa mong đợi, đột nhiên, thân thể của nàng run lên, hai mắt nhiễm lệ tính.

“Ưmh. . . . . .”Từ khóe miệng một tiếng than nhẹ khổ sở bật ra, thủy quang trong vắt ở trong đôi mắt xinh đẹp nhộn nhạo, da thịt cũng bắt đầu nóng lên, mặc dù là ở bên trong Hàn Trì rét lạnh đến thấu xương, dược tính của “Mị hồng nhan” lại bắt đầu phát tác.

Mảng lớn da thịt nõn nà trắng như tuyết dưới nước nở rộ, bởi vì tác dụng của dược tính, mà nổi lên màu đỏ, ở trong nước trong suốt càng nổi bật hơn, kích thích thần kinh của Mộ Lương.

Ánh mắt Mộ Lương càng thêm nóng rực, bên trán cũng toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi nóng, một luồng nhiệt lưu từ bụng lan khắp toàn thân, sự lạnh lẽo của nước ở Hàn Trì cũng không cách nào làm hạ xuống nhiệt độ kia.

“Ân. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết bị hắn nhìn trên người càng thêm khó chịu, bất lực khẽ rên, nhìn trong mắt của Mộ Lương mang theo khát vọng, trên mặt càng thêm đỏ hồng, giống như đóa hoa hồng nở rộ, kiều diễm ướt át.

Hô hấp của Mộ Lương trở nên dồn dập, người trong lòng có thần thái như vậy, nếu như hắn còn nhịn nữa được, vậy thì hắn không phải là đàn ông rồi!

Chợt cúi người, Mộ Lương đem Hoa Khấp Tuyết đè ở trên tảng đá lớn, chỉ là trong nháy mắt liền cởi áo bào của mình ra, làm đệm ở sau đầu nàng, để cho nàng nằm thoải mái hơn.

“A noãn, nàng là của ta!” Mộ Lương thật sâu nhìn chăm chú vào nàng, hình như muốn nàng khắc vào đáy lòng, từ từ, trên môi nở rộ một nụ cười nhẹ vô cùng tà tứ, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ở trên cánh môi đang hé mở của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết cảm thụ cánh môi tê ngứa, theo bản năng lè lưỡi khẽ liếm, cử chỉ này đối với Mộ Lương mà nói, không khác nào là liều thuốc thúc dục mãnh liệt.

Hai con ngươi thâm thúy Mộ Lương là không thể tin được, hầu kết cuồn cuộn, hắn cũng không kiềm nén được nữa, cúi người hôn lên đôi môi dụ người của nàng, nhẵn bóng nhưng không mất đi sự hoàn mỹ, thân hình ngăn chặn hương thơm mềm mại trên cơ thể nàng, bàn tay khó nhịn cởi ra lá chắn cuối cùng trên người nàng, giữa hai người không còn sự ngăn trở.

“Ưmh. . . . . . Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết khẽ cắn cánh môi, âm thanh đứt quãng truyền ra từ đôi môi hai người đang quấn quít, giọng nói mềm mại đáng yêu, xen lẫn lệ tính, làm cho ánh mắt Mộ Lương nhìn nàng càng thêm trìu mến.

Chậm rãi buông ra cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng, Mộ Lương mê muội vuốt ve gương mặt của nàng, sau đó đến cái gáy tinh tế của nàng, chậm rãi lướt xuống phía dưới, đụng vào da thịt mềm mại của nàng, ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng, mà trên mặt của hắn cũng nhiễm đỏ ửng, xinh đẹp khác thường.

“Không cần. . . . . . Nhìn ta như vậy. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết run rẩy, dược vật cùng sự kích thích khác không biết tên, để cho thân thể của nàng càng mềm nhũn hơn.

“A noãn, nàng thật là đẹp. . . . . .”Bàn tay của Mộ Lương ở dưới nhẹ nhàng vuốt ve bên eo của nàng, đôi mắt có chút mê ly, nhìn Hoa Khấp Tuyết giống như yêu cơ mê hoặc lòng người, hắn không thể tiếp tục nhẫn nại, đè nàng xuống tảng đá lớn, ngậm lấy vành tai nàng, nụ hôn nóng bỏng dần đi xuống, ở cổ nàng, xương quai xanh, in dấu trước ngực nàng tiếp theo đến đóa hoa đào màu hồng, hắn không dám dùng nhiều sức nhưng lại không muốn lướt qua rồi ngừng lại, cho nên, mới có dấu vết bá đạo lại dịu dàng này.

“Ưmh, Mộ Lương. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết bất lực mà ôm hai vai của hắn, hai mắt rưng rưng, thân thể tuân theo động tác của hắn, ở trong hàn trì trầm luân.

“A noãn, ta muốn nàng. . . . . .”Mộ Lương không biết lúc nào thì lại hôn lên cánh môi của nàng, nhiệt tình như vậy, động tác bên dưới càng thêm mập mờ, trêu đùa, nhìn nàng vì mình mà thần sắc say mê, trong lòng tràn đầy nhu tình, hạ thắt lưng xuống.

“Ưmh. . . . . .”Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở to mắt, khổ sở than nhẹ liền bị hắn hôn, một giọt lệ trong suốt chảy xuống, được ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào, xinh đẹp không thể tả.

Mộ Lương đau lòng nhìn nàng bởi vì đau đớn mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng, đợi nàng thích ứng được, liền bắt đầu động tác.

Nước gợn từ chỗ bọn họ truyền ra, mang nhiệt nóng hướng về bốn phía, làm cho Hàn Trì lạnh như băng không còn lạnh nữa.

Hoa Khấp Tuyết ôm cổ hắn, cười dịu dàng, khoảnh khắc trong Hàn Trì này là hình ảnh đẹp nhất trên đời.

Mồ hôi của hắn, nhỏ xuống khóe mắt của nàng, xen lẫn với lệ của nàng chảy xuống, làm cho nàng không ngừng động tình.

Hơi thở của nàng mang theo hương thơm, quanh quẩn ở chóp mũi hắn, làm cho hắn vạn phần si mê.

Bên bờ Hàn Trì, bọn họ gặp nhau, duyên phận đã bắt đầu như vậy, bây giờ cũng ở trong Hàn Trì, bọn họ ôm nhau, trao cho nhau tất cả những điều quý giá nhất, duyên phận tốt đẹp như vậy. . . . . .

Mang sơn lạnh lẽo và vắng lặng, lại bởi vì đôi tình nhân này mà trở nên sinh động ấm áp, ngay cả mặt trời quanh năm không nóng không lạnh cũng tăng thêm một ít độ ấm, tuyết vẫn trắng xóa như cũ nhưng lại không còn cái vẻ lành lạnh vô tình như xưa nữa. Bởi vì nó đã chứng kiến một đoạn tình yêu say mê quấn quýt.

Nước Hàn Trì vẫn dao động không thôi, trong rừng không ngừng truyền đến tiếng nam tử gầm nhẹ cùng tiếng than nhẹ nén lệ của nữ tử, khối tuyết lạnh băng kia, cuối cùng cũng bị ngọn lửa nóng của họ hòa tan. . . . . .

“Chậc chậc, Lão đầu nhân ta sợ rằng Hàn Trì này đã bị biến thành ôn tuyền rồi.” Hoa Liên Phong ngồi ở trong phòng, lại ngầm nghe trộm âm thanh truyền ra từ Hàn Trì, gương mặt già nua đỏ lên, lắc đầu liên tục.

“Đi, Đại Hoa, đi theo ta săn thú, cách hai người này xa một chút!” Hoa Liên Phong vỗ vỗ đầu của đại bạch hổ, cười nhạo một tiếng.

Đại Hoa lầu bầu một tiếng, trong mắt đều là oán trách, lại thấy Hoa Liên Phong trừng mình, vẩy ra đầu, một người một thú lắc mình rời đi.

Đại Hoa nói thế nào cũng là Ma Hổ, phụ thân của hắn lại là Thú Vương, vậy bản lĩnh của nó tự nhiên cũng không thấp, cùng với Hoa Liên Phong xuyên rừng đi truy tìm con mồi, tốc độ kia, so với gió cũng không chậm hơn.

Mà mọi người ở phía xa thành Dương Châu, lúc này lại không có bình tĩnh như ở mang sơn, từng người một gấp đến độ đứng ngồi không yên.

“Rốt cuộc là ai đả thương Tuyết Tuyết!”Gương mặt Hoa Trảm Lãng lạnh lùng, vỗ lên bàn, ẩn nhẫn tức giận hơi không cẩn thận liền sẽ bộc phát, thân thể Tuyết Tuyết suy nhược, không ngờ lại bị hạ dược “Mị hồng nhan”, lại vẫn là “Mị hồng nhan”!

Vừa nghĩ tới cái kẻ hạ độc Tuyết Tuyết, hắn liền hận không thể lột da róc xương kẻ đó.

“Trảm Lãng, chàng đừng kích động, hoàng thúc đã mang Tuyết Tuyết rời đi, thúc ấy nhất định sẽ cứu được Tuyết Tuyết mà!” Mộ Hỏa Nhân cũng rất lo lắng, thay vì nói nàng đang an ủi Hoa Trảm Lãng, không bằng nói là nàng đang an ủi mình.

“Tuyết Tuyết là trúng “Mị hồng nhan”đó!” Hoa Trảm Lãng giận quá hóa cười, “Mị hồng nhan” không có thuốc nào cứu được, chỉ có nam nữ cùng ân ái mới giải được nhưng sau đó, Tuyết Tuyết không thể không chết!

“Là chúng ta vô dụng, khiến người nọ đến gầnVương phi được!” Trạch Linh cùng Trạch Hàn vẫn còn quỳ chưa có đứng dậy, người nào khuyên cũng đều vô dụng, trong lòng bọn họ, một chút khổ này có tính là gì, căn bản là không bù lại được bệnh tình của Vương phi!

“Hoa Trảm Lãng, ngươi nghĩ thử coi, hoàng thúc sẽ mang hoàng thẩm đi đâu?” Mộ Lê cũng là vừa vội vừa tức nhưng dù sao cũng là một đế vương, liền rất nhanh bình tĩnh lại.

“Đúng vậy a, Hoa tiên sinh, ngài suy nghĩ một chút đi!” Bạch Thánh Diêu tựa ở trong ngực Mộ Lê, vẻ mặt lo lắng, nàng mới vừa rồi vẫn còn đang lo việc tổ chức sinh nhật cho Mộ Lê lại nghe nói Tuyết Tuyết bị trúng độc, liền gấp đến độ thiếu chút nữa té xỉu.

“Mang sơn, Hàn Trì!” Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn về phương xa, nước ở Hàn Trì có thể tạm thời trấn áp độc tính của “Mị hồng nhan” này.

“Mang sơn. . . . . . Vô Cực lão nhân nhất định sẽ cứu Tuyết cô nương đấy!” Cảnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, có Vô Cực lão nhân, Tuyết cô nương cùng Vương gia sẽ không có việc gì.

“Ô ô, đều tại ta, nếu người nọ không phải giả trang thành dáng vẻ của ta, nàng cũng không vào được Lương các.” Lưu Nguyệt đã sớm khóc không thành tiếng, vừa nghe nói bọn họ đi mang sơn, lại chảy nước mắt ra, càng thêm lo lắng, lên tận mang sơn rồi, thì rất là nghiêm trọng!

“Lưu Nguyệt, việc này không thể trách ngươi.” Cảnh Duệ một tay kéo nàng vào trong ngực, yên lặng nhìn nàng nói: “Không phải là ngươi sai!”

Lưu Nguyệt sững sờ nhìn hắn, cảm nhận hắn dịu dàng lau đi nước mắt cho mình và ánh mắt bá đạo của hắn, nàng có cảm giác một nơi nào đó trong nội tâm đã bắt đầu sụp đổ.

Cảnh Duệ thu tay lại, thở dài, nhìn về phía xa.

Lưu Nguyệt ngẩn người, từ trong ngực hắn lui ra, lo lắng cùng một chút tình cảm không biết tên làm cho lòng nàng có chút rối loạn.

Cảnh Duệ biết nàng cần bình tỉnh, chỉ là híp híp mắt, không nói thêm gì nữa.

“Trảm Lãng, chúng ta đi mang sơn!” Mộ Hỏa Nhân vỗ lên bàn, liền muốn xông ra.

“Không cần đã có Lão đầu nhân ở đó, dù chúng ta đi, cũng không giúp được gì nàng gấp cái gì chứ.” Hoa Trảm Lãng lắc đầu một cái, ôm nàng trở về trong lòng, không để cho nàng chạy đi.

“Vậy chúng ta ở tại chỗ này cũng không giúp được gì!” Mộ Hỏa Nhân là người nóng nảy, lần này đâu còn chờ đợi được nữa, hận không thể lập tức đi tới mang sơn, xem hoàng thúc cùng Tuyết Tuyết một chút!

“Chúng ta ở lại nơi này để tìm ra người chủ mưu hạ độc.” Trong mắt Hoa Trảm Lãng hiện ra ánh sáng lạnh, quanh thân tản mát ra sát ý cường đại, sự căm ghét nồng đậm hơn, dám đả thương người trên mang sơn, muốn tìm chết!

“Không sai, Hoa Trảm Lãng, việc chúng ta nên làm bây giờ, chính là tìm ra cái kẻ hạ độc đó!” Mộ Lê gật đầu, trong mắt cũng tất cả đều là sát ý, trên mặt toát lên sự vương giả uy nghiêm, dám động hắn hoàng thẩm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Không sai, ta nhất định phải quất chết hắn!” Mộ Hỏa Nhân vung roi ra, nghiến răng nghiến lợi nói, dám khi dễ Tuyết Tuyết của nàng, nàng không giết chết hắn thì nàng không gọi là Mộ Hỏa Nhân!

“Nha đầu ngốc, nàng cho rằng Mộ Lương sẽ cho hắn chết thoải mái như vậy?” Hoa Trảm Lãng cưng chiều nhìn nàng, búng lên đầu nàng một cái.

“Chàng đừng đánh ta, vì chàng đánh ta nên ta mới ngốc đó!” Mộ Hỏa Nhân trừng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.