Mộ Lê liếc mắt, đối với đứa em gái này đã hết ý kiến, sao nó lại không thể có một ít dáng vẻ của nữ tử chứ?
Bầu không khí ngột ngạt cũng bởi vì bọn họ náo loạn đã nhẹ nhõm không ít nhưng lo lắng của mọi người đối với Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết lại không giảm đi chút nào.
“Nhưng rốt cuộc là ai lại hận Tuyết Tuyết như vậy đây?” Bạch Thánh Diêu suy nghĩ nửa ngày, chung quy là nghĩ không ra Tuyết Tuyết đã kết thù với ai.
“Thánh Diêu, ngươi đã quên, Vương phủ của chúng ta còn có người khách không mời mà đến?” Mộ Hỏa Nhân tay cầm roi nắm thật chặt, thầm nghĩ đến một người.
“Ngươi nói là!” Bạch Thánh Diêu trợn to hai mắt, suy nghĩ kỹ một chút, điều này cũng không phải là không có khả năng, Tuyết Tuyết được Vương gia yêu, người nọ nhất định sẽ coi Tuyết Tuyết là cái gai trong mắt.
“Không lẽ Đông Phương Vũ ngu như vậy? Nàng phải hiểu được, nếu hoàng thẩm xảy ra chuyện, chúng ta chắc chắn sẽ hoài nghi nàng đầu tiên.” Mộ Lê có chút hoài nghi, Đông Phương Vũ có bao nhiêu đầu óc đó thôi sao.
“Hoàng huynh, huynh cũng đừng coi trọng nàng, nàng bị ghen tỵ che mờ mắt, còn có cái gì mà không làm được, nói không chừng tâm ma của hoàng thúc bị thúc giục cũng là do nàng bỏ thuốc.” Mộ Hỏa Nhân hừ nhẹ, đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, chợt trừng lớn mắt.
“Hỏa Nhân muội phân tích không sai, tâm ma của hoàng thúc bộc phát thì chỉ biết tổn thương người ở bên cạnh, mà hoàng thẩm vẫn luôn đi cùng với hoàng thúc, Đông Phương Vũ muốn hại hoàng thẩm, đây cũng là biện pháp tốt nhất!” Mộ Lê giận tái mặt, cảm thấy Mộ Hỏa Nhân phỏng đoán rất có lý.
“Đông Phương Vũ? Tước quốc công chúa? Nàng ở Vương phủ?” Hoa Trảm Lãng kéo Mộ Hỏa Nhân, cau mày nhìn nàng, Đông Phương Vũ tại sao lại ở nơi này.
“Ặc, hoàng thẩm muốn giết một để răn một trăm, lợi dụng Đông Phương Vũ để cắt đứt tất cả ý nghĩ của những nữ tử có ý đối với hoàng thúc.” Mộ Lê thở dài, giải thích.
“Mộ Lương đúng thật là có thể thu hút ruồi.” Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ nhẹ.
“Không phải là chàng cũng như vậy sao?” Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, trừng mắt liếc hắn một cái, nàng cũng không quên lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt, trong ngực hắn vẫn ôm mỹ nhân đấy!
“Hỏa Nhân, vậy cũng là trước kia. . . . . .” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười cười.
Mộ Hỏa Nhân hừ nhẹ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, lười phản ứng lại hắn.
“Các ngươi trước đừng làm rộn, muốn thế nào mới có thể chứng thật Đông Phương Vũ có phải là người bỏ thuốc hay không?” Bạch Thánh Diêu không có tâm tình vui đùa, trong lòng chỉ tràn đầy lo lắng.
“Yên lặng xem xét tình hình.” Mộ Lê híp híp mắt, nếu thuốc này đúng là do Đông Phương Vũ hạ, nàng tuyệt đối không thể nào không có một chút phản ứng, hắn sẽ chờ nàng tự chui đầu vào lưới.
“Cảnh Duệ.” Mộ Lê thản nhiên nhìn Cảnh Duệ, hắn đã có chủ tính rồi.
“Hoàng thượng xin phân phó.” Cảnh Duệ tiến lên hai bước.
“Ngươi đem tin tức hoàng thúc và hoàng thẩm mất tích truyền đi, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng” Cảnh Duệ gật đầu một cái, xoay người rời đi, trước khi đi, vẫn không quên kéo theo Lưu Nguyệt đi.
“Ngươi làm gì đấy?” Lưu Nguyệt ngây ra nhìn hắn, nàng không có ý định cùng hắn rời đi, hắn đi làm việc thì lôi kéo mình làm cái gì?
“Một lát ngươi đi theo ta khóc, biết không?” Cảnh Duệ liếc nàng một cái.
“Tại sao?” Lưu Nguyệt không hiểu.
“Ngươi là người thân cận của Tuyết cô nương, ngươi khóc như vậy, người khác sẽ cho là Tuyết cô nương thật sự xảy ra chuyện, hiểu không?” Cảnh Duệ cúi người nhìn nàng, nhíu mày.
Lưu Nguyệt ý thức được hai người quá gần gũi, liền lui về phía sau hai bước, gật đầu một cái, cúi đầu chạy ra ngoài.
Cảnh Duệ mấp máy môi, cất bước đuổi theo.
“Hỏa Nhân, đi với ta tới viện của Đông Phương Vũ ở đi dạo.” Bạch Thánh Diêu biết ở chỗ này mà gấp gáp là vô dụng, nàng phải làm chút gì đó.
“Đi đánh nàng?” Mộ Hỏa Nhân giơ giơ roi, nếu là vậy, nàng rất nguyện ý đi.
“An phận chút, chúng ta là đi thăm dò.” Bạch Thánh Diêu liếc xéo nàng, chậm rãi đứng dậy.
“Biết, Trảm Lãng, ta bồi Thánh Diêu đi một chuyến nha, có tin tức của Tuyết Tuyết, nhất định phải báo cho ta biết ngay, biết không?” Mộ Hỏa Nhân từ trong ngực của Hoa Trảm Lãng chui ra, dặn dò.
Hoa Trảm Lãng ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bất đắc dĩ cười cười, gật đầu.
“Thánh Diêu, ta đưa nàng đi.” Mộ Lê có chút không yên lòng, hắn biết tiểu muội mình tính tình gấp gáp, hắn sợ nàng và Thánh Diêu gặp phải chuyện gì đó.
“Dù sao ở đây cũng là Thánh Vương phủ, không có chuyện gì đâu, huống chi huyễn thuật của Hỏa Nhân không thấp, tự ta cũng có năng lực tự vệ.” Bạch Thánh Diêu đè vai hắn xuống không để cho hắn đi.
“Chính vì nàng đi theo nó ta mới lo lắng đó.” Mộ Lê hoài nghi nhìn Mộ Hỏa Nhân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Hỏa Nhân trầm xuống, lập tức liền muốn mở miệng mắng to.
“Hỏa Nhân, đi theo ta, không cần để ý đến hoàng huynh ngươi.” Bạch Thánh Diêu liếc Mộ Lê một cái, lôi kéo Mộ Hỏa Nhân liền đi ra ngoài.
“Cẩn thận nhé!”Mộ Lê đi tới bên cửa, không yên tâm dặn dò.
Bạch Thánh Diêu cũng không quay đầu, chỉ là giơ tay lên hướng về phía sau vẫy vẫy.
“Mộ Lê, cô nương mà ngươi thích, làm sao sẽ dễ dàng bị thương tổn như vậy?” Hoa Trảm Lãng cười nhạo nói.
“Hoàng thẩm lợi hại như vậy, không phải cũng bị hại rồi hả?” Mộ Lê tức giận hừ nhẹ.
Nghe vậy, Hoa Trảm Lãng cau mày lại, mặc dù có Lão đầu nhân ở đó nhưng “Mị hồng nhan” kia, thật sự có thể giải được sao? Bản lãnh của Mộ Lương hắn biết, hắn nên tin tưởng hắn sẽ không để Tuyết Tuyết xảy ra chuyện.
“Trạch Linh, Trạch Hàn, các ngươi đứng lên đi, chuyện này là hoàng thẩm tự nguyện, không có quan hệ gì với các ngươi.” Mộ Lê vỗ trán nhìn hai người quỳ trên đất.
“Vương phi một ngày chưa an toàn quay trở lại, chúng ta cũng sẽ không đứng lên.” Trạch Linh lắc đầu một cái, trên mặt đều là kiên định.
“Các ngươi. . . . . .” Lập tức Mộ Lê cũng không biết nên nói cái gì, hoàng thúc đúng thật là tinh mắt, mỗi một người thuộc hạ đều rất là cố chấp.
“Làm việc sai vốn nên chịu phạt, bọn họ làm như vậy, coi như là còn nhẹ.” Hoa Trảm Lãng thản nhiên nhìn hai người liếc mắt một cái, khác với lúc vẻ mặt vui cười lúc có Mộ Hỏa Nhân, lúc này chỉ có sự lạnh lùng.
Hai người Trạch Linh nghe vậy, khuôn mặt xấu hổ.
“Chậc chậc, Hoa Trảm Lãng, kỳ thực thì ngươi cũng rất lãnh huyết.” Mộ Lê ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn hắn.
“Người được nuôi từ Mang sơn bão tuyết, ngươi nghĩ có thể có nhiều nhiệt tình sao?” Hoa Trảm Lãng nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Cho nên, ngươi mới chọn quả cầu lửa Hỏa Nhân này.” Lần đầu tiên Mộ Lê cùng hắn nói tới chuyện có liên quan đến muội muội, cũng hơi nghiêm nghị.
“Có vấn đề?” Hoa Trảm Lãng dù bận vẫn ung dung nhìn tới hắn, sắc mặt không thay đổi.
“Ngươi có thể cho nó hạnh phúc sao? Một ngày nào đó, muội ấy nhìn thấy được một mặt máu lạnh của ngươi, đến lúc đó, ngươi xác định Hỏa Nhân vẫn hoàn toàn nguyện ý đi cùng với ngươi?” Mộ Lê thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, nam nhân này tuy đang cười nhưng lòng dạ kia so với hoàng thúc cũng không ít hơn bao nhiêu, Hỏa Nhân quá đơn thuần, nàng có thể ứng phó được sao?
“Ta đã đã nhận định Hỏa Nhân, vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho nàng rời đi.” Trên mặt Hoa Trảm Lãng tất cả đều là khí phách, ngay sau đó hừ nhẹ nói: “ Mộ Lê, hậu cung kia của ngươi còn chưa có xử lý xong đâu, lại còn muốn giáo huấn ta, trước hết ngươi nên giải quyết chuyện của ngươi và Bạch Thánh Diêu đi.”
“Hừ, chuyện này còn cần ngươi nói? Ta về cung trước, chăm sóc tốt hai nữ nhân này.” Mộ Lê trừng mắt liếc hắn, lại nhìn Trạch Linh cùng Trạch Hàn liếc mắt một cái, từ từ đi ra ngoài.
Hoa Trảm Lãng nhấp một ngụm trà, nhìn bóng lưng thản nhiên của hắn, trên gương mặt tuấn tú nhiễm ý cười, Mộ Lê này luôn đối kháng với Hỏa Nhân nhưng nếu như thực sự đụng phải chuyện thì rất là quan tâm nàng.
Hoa Trảm Lãng nhíu mày, nhớ lại lời Mộ Lê vừa nói, lãnh huyết? Thời điểm hắn giết người, Hỏa Nhân còn ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, chuyện như vậy, Mộ Lê hẳn vẫn chưa biết đâu?
Nghĩ đến nha đầu tùy tiện kia, Hoa Trảm Lãng nhíu nhíu mày, nàng hay hấp tấp bộp chộp, hắn vẫn là nên đi theo sau nàng nhìn một chút mới được, nghĩ đến đây liền đặt ly trà xuống, lắc mình rời đi.