Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 95: Chương 95: CHƯƠNG 69.3




“Mộ Lê, chàng đi chết đi!” Bạch Thánh Diêu trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tiếng nghiến răng vang dội.

“Phong Vụ Niên này giống như là thích hoàng thẩm, mọi nguời nói thử xem, hắn sẽ chết như thế nào?” Mộ Lê đột nhiên nghĩ đến tới nơi này không thể gặp hoàng thúc vậy thì đi đến hoa viên của Phong Vụ Niên ở xem thử.

“Dù sao thì chết là không thể tránh khỏi.” Bạch Thánh Vũ bĩu môi, muốn giành nữ nhân của Mộ Lương, tìm chết nha.

“Có kịch hay để xem.” Hoa Trảm Lãng như có điều suy nghĩ cười.

“Thánh Diêu, ta cảm thấy nam nhân so với nữ người càng bát quái hơn.” Mộ Hỏa Nhân khinh thường lướt nhìn mọi người.

Bạch Thánh Diêu phụ họa gật đầu.

“Hỏa Nhân, nàng gần đây to gan lên rồi.” Hoa Trảm Lãng nguy hiểm híp mắt, nhìn sắc mặt hồng nhuận của kiều thê.

Mộ Hỏa Nhân run lên, ngay sau đó dường như nhớ tới cái gì, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, rất đáng thương nhìn Hoa Trảm Lãng nói: “Trảm Lãng, người ta đều là vì chàng mà mang thai đứa nhỏ, chàng còn hung dữ với người ta.”

“Ngoan, ta nhận sai có được hay không, cười một cái.” Sắc mặt Hoa Trảm Lãng cứng đờ, lập tức ưỡn ngực nghiêm mặt tiến lên, đi làm tùy tùng, phục vụ nàng thật tốt, không thể không nói, Mộ Hỏa Nhân bắt được tử huyệt của hắn cứ hung hăng mà đâm.

Nhìn Mộ Hỏa Nhân một bộ dạng nữ vương, Bạch Thánh Diêu đột nhiên sờ sờ cái bụng của mình, như có điều suy nghĩ nhìn về nơi xa.

Mộ Lê tinh mắt phát hiện động tác nhỏ của nàng, mờ ám mà cười lên, xem ra thê tử của hắn cũng muốn có một đứa bé rồi, vậy hắn nhất định phải trợ giúp nàng mới được. . . . . .

Bên trong hoa viên.

“Nguyệt nguyên, ngươi nói thử xem, tại sao Mộ Lương lại có thể có được tất cả những thứ tốt?” Phong Vụ Niên thản nhiên nhìn về phía xa.

Trong mắt Nguyệt nguyên xẹt qua châm chọc nhưng không nói lời nào.

“Tiền bạc, quyền thế, ngay cả Hoa Khóc Tuyết, cũng đi theo hắn. . . . . . Ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta tự nhận mình không có kém hắn nhưng vì sao nữ nhân kia đối với hắn vui cười như hoa còn đối với ta lại chỉ là lạnh lùng!” Nét mặt Phong Vụ Niên có chút vặn vẹo, trong mắt tất cả đều là ghen tỵ.

“Thái tử, là của người thì nhất định sẽ là của người, không phải của người thì có làm gì cũng không phải của người.” Nguyệt Nguyên lạnh nhạt nói.

“Vậy sao? Làm sao ngươi biết Hoa Khóc Tuyết không phải là của ta?” Phong Vụ Niên đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn Nguyệt nguyên nói: “Đợi ta đoạt được thiên hạ, thì còn có cái gì mà không phải là của ta!”

Nguyệt Nguyên chỉ cười nhạt nhìn hắn không nói lời nào nữa nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu, thái tử này thật đã hết thuốc chữa rồi.

“Thừa Tướng, người hãy theo giúp đỡ ta đi.” Ánh mắt Phong Vụ Niên đột nhiên có chút hoảng hốt.

Nguyệt nguyên nhếch môi, cuối cùng gật đầu.

“Bây giờ chính là thời điểm nên quay về Phong Quốc rồi, cứ hai năm một lần sẽ diễn ra cuộc so tài tranh bá huyễn thuật của tam quốc, năm nay nhưng lại cử hành ở Phong Quốc. . . . . .” Phong Vụ Niên hơi híp mắt, sắc mặt có chút âm trầm.

“A, thái tử có kế hoạch gì?” Nguyệt Nguyên âm thầm cảnh giác.

“Thừa Tướng quả nhiên là người hiểu tôi nhất, chờ đến lúc đó thì người sẽ biết.” Phong Vụ Niên cười như không cười liếc mắt nhìn Nguyệt Nguyên, trong lòng dần dần hình thành âm mưu, nhìn thật sâu vào trong tâm điện, thoáng chốc trên mặt hiện lên sự ác độc, rất nhanh lại khôi phục bình thường, đi ra khỏi hoa viên.

Nguyệt Nguyên lạnh lùng nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng nở ra nụ cười châm chọc, bước theo hắn rời đi.

“Thái tử đi nhanh như vậy?” Mộ Lê cười nhạt nhìn theo hướng Phong Vụ Niên rời đi.

“Bổn cung phải trở về chuẩn bị cho cuộc so tài tranh bá huyễn thuật.” Phong Vụ Niên thản nhiên mở miệng.

“Thì ra là như vậy.” Mộ Lê gật đầu một cái, ôm Bạch Thánh Diêu cười như không cười nhìn hắn.

Phong Vụ Niên lại khách sáo một phen dẫn theo Nguyệt Nguyên chuẩn bị rời đi, đợi hắn chân trước vừa mới bước ra cửa Thánh Vương phủ thì Mộ Lê sâu kín mở miệng.

“Không biết cuộc so tài tranh bá này lần lễ vật sẽ là cái gì, mà thái tử ra tay hào phóng như vậy thì phần thưởng, tất nhiên cũng sẽ là đồ tốt rồi.”

Sắc mặt Phong Vụ Niên trầm xuống, ngay sau đó nhịn xuống tức giận, cười nói: “Đương nhiên.” Dứt lời, người đã biến mất không thấy đâu.

Mộ Lê híp mắt, lạnh lùng nhìn chỗ hắn vừa biến mất, hừ lạnh: “Đương nhiên? Chẳng lẽ tính đem ra một cái quốc bảo đặc biệt khác.”

“Mặc kệ hắn, chẳng quan hệ tới ta.” Hoa Trảm Lãng ngáp một cái.

“Làm sao mà không có quan hệ gì với ngươi, cuộc so tài tranh bá lần này, ngươi phải đi tham gia.” Mộ Lê cười đến gian trá.

“Tại sao?” Hoa Trảm Lãng kỳ quái liếc hắn một cái, cái cuộc so tài gì kia thì có quan hệ gì với hắn.

“Mộ Quốc chỉ có mấy người các ngươi là có bản lĩnh, ngươi không muốn đi, nhất định phải đi?” Mộ Lê hừ nhẹ, từ từ uống một ngụm trà.

Hoa Trảm Lãng liếc nhìn hắn một cái: “Hỏa Nhân có thai rồi, ngươi có quỳ xuống cầu ta...ta cũng không đi!”

“Ngươi!” Mộ Lê trợn mắt: “Lần tranh tài này không thể so với những lần trước, Mộ Quốc, nhất định phải thắng.”

“Vì sao?” Bạch Thánh Diêu cau mày, những cuộc so tài tranh bá này Mộ Quốc luôn luôn là không xem để vào mắt.

“Phong Quốc cùng Tước Quốc đã muốn liên thủ đối phó với Mộ Quốc ta, khai chiến trước, phải đập tan nhệu khí của bọn họ.” Mộ Lê hừ lạnh, hoàng thúc đã sớm cùng hắn thương lượng qua những chuyện này.

“Việc này sao không để cho Mộ Lương đảm nhiệm là được rồi, hắn chỉ cần đứng ở đó, so cũng không cần so, trực tiếp giành được hạng nhất.” Hoa Trảm Lãng đút cho Mộ Hỏa Nhân một chút hoa quả.

“Trảm Lãng, hoàng thúc vào tám năm trước đã đoạt quán quân, không thể tham gia nữa.” Mộ Hỏa Nhân nuốt xuống trái cây, giải thích cho hắn: “Quy định của cuộc so tài tranh bá này chính là, nếu người nào đã từng đoạt được đệ nhất thì sẽ không được phép tới tham gia lần thứ hai, mỗi nước nhất định phải phái ra năm người dự thi mà trong đó phải có một nữ tử.”

“Chậc chậc, thật là nhàm chán.” Hoa Trảm Lãng bĩu môi, ngay sau đó lướt nhìn mọi người: “Các ngươi ai đã từng tham gia rồi và còn đoạt được giải quán quân?”

Mọi người sững sờ, ngay sau đó liền lắc đầu.

Hoa Trảm Lãng vỗ trán: “Này các ngươi thật tầm thường.”

“Này, làm sao lại nói chuyện lạc đi đâu rồi, ngươi mới tầm thường, bản thiếu gia có thời gian tham gia cuộc so tài này thì chi bằng để dành thời gian kiếm nhiều tiền hơn một chút.” Bạch Thánh Vũ bất mãn nói.

“Thánh Vũ a, ngươi kiềm chế cái mùi tiền ở khắp người ngươi cho ta thật khó ngửi.” Mộ Lê nhìn hắn xem thường.

“Hoàng thượng, đừng tưởng rằng cưới được muội tử của ta thì an nhiên tự tại rồi, cẩn thận ngày nào đó ta lừa muội ấy về nhà, để cho ngươi không được gặp mặt.” Bạch Thánh Vũ lập tức phản kích.

“Ngươi! Thánh Diêu sẽ không đi theo ngươi.” Mộ Lê ôm sát Bạch Thánh Diêu.

“Muội tử, cha gần đây rất nhớ nhung muội, nếu không có chuyện gì thì muội nên trở về thăm cha đi.” Khuôn mặt Bạch Thánh Vũ đột nhiên ôn hòa cười nói.

Thân thể của ông cụ Bạch gia không được tốt lắm, vẫn đang tịnh dưỡng ở Bạch phủ, ngay cả ngày đại hôn của khuê nữ, cũng không có xuất hiện.

Bạch Thánh Diêu vừa nghĩ tới phụ thân mình, trong lòng có chút nhớ nhung, ngay sau đó gật đầu nói: “Tốt đại ca, ta nhất định sẽ trở về.”

Mộ Lê nhìn hiếu nữ bên người, thành công đen mặt.

“Vương Gia để cho ba người chúng ta ẩn dấu thực lực, cho nên ba người chúng ta không thể tham gia.” Trạch Linh cau mày giải thích.

“Trảm Lãng, chàng cũng đi tham gia thử đi.” Mộ Hỏa Nhân ngước đầu lên, cười híp mắt nhìn hắn: “Ta muốn đi xem, bình thường ta mãi di du ngoạn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng được thấy qua, hơn nữa, ta cũng muốn nhìn thấy thực lực của chàng.”

“Hỏa Nhân muốn nhìn sao?” Hoa Trảm Lãng sắc mặt ôn nhu: “Vậy ta sẽ đi.”

“Hắc hắc, người hoàng huynh kia, ta muốn tham gia, có thể không?” Mộ Hỏa Nhân lại ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi, trong đôi mắt to tất cả đều là chờ mong.

“Không cho phép.”

“Nằm mơ cũng đừng nghĩ!”

Mộ Lê cùng Hoa Trảm Lãng đồng thời sa sầm mặt.

“Hỏa Nhân, ngươi đã sắp làm mẹ rồi, làm sao còn lỗ mãng như vậy, trong cuộc so tài tranh bá cao thủ nhiều như mây với lại cuộc so tài tranh bá lần này lại có chút đặc biệt, ngươi đang mang thai đứa nhỏ, xem náo nhiệt gì!” Bạch Thánh Diêu không đồng ý cau mày.

“Có quan hệ gì nha, hơn nữa, trong năm người phải có một nữ tử.” Mộ Hỏa Nhân chu mỏ một cái, sờ sờ bụng của mình.

“Hỏa Nhân, nghe lời, Mộ Quốc này nữ nhân rất nhiều, nàng không cần phải lo lắng.” Hoa Trảm Lãng nghĩ muốn khiển trách nàng đôi câu, rồi lại không làm được, chỉ đành bất đắc dĩ dỗ dành nàng.

Mộ Hỏa Nhân trầm mặc không nói nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.

“Lúc này ai cũng có thể đi được nhưng chỉ có muội là không được phép, ở lại mà dưỡng thai đàng hoàng cho ta!” Mộ Lê trừng mắt nhìn nàng, cũng không đợi nàng phản bác, lôi kéo Bạch Thánh Diêu rời đi, sắc trời không còn sớm, bọn họ phải hồi cung rồi.

“Muội tử, nhớ về thăm phụ thân với ca ca ta nha!” Bạch Thánh Vũ uống một ngụm trà, vẫn không quên trêu chọc một câu.

“Qua một thời gian nữa, ta sẽ dẫn Thánh Diêu về lại mặt!” Mộ Lê lạnh lẽo mà nhìn hắn một cái, lôi kéo Bạch Thánh Diêu lên xe ngựa.

Còn dư lại những người này, nhàm chán ở Thánh vương phủ đi loanh quanh, lại hưởng thụ một ngày tiếp đãi ăn không uống không, cuối cùng cũng đợi được đến ngày thứ mười, nhưng chờ tới lúc quán rượu của Bạch gia đóng cửa, tiệc ở Thánh Vương phủ cũng đã tàn, Mộ Lương cùng Hoa Khóc Tuyết vẫn không có xuất hiện. . . . . .

Tâm điện.

“A noãn, đến đây tắm một chút, ngày mai chúng ta nên đi ra rồi.” Gương mặt Mộ Lương tươi cười rạng rỡ, ôm Hoa Khóc Tuyết vào bồn nước ấm, đồng thời tắm rửa cho nàng, cái tay như bị nghiện mà di chuyển qua lại.

Hoa Khóc Tuyết cụp mí mắt, vô lực dựa vào trên người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cũng không đi chống cự, mười ngày này, nàng coi như hiểu được cái gì gọi là cuộc sống chán chường thối nát, nước ấm trong hồ thoải mái như chiếc giường lớn, nàng mệt mỏi đến xương cũng muốn tan rã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.