Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 96: Chương 96: CHƯƠNG 69.4




Mộ Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có chút tinh thần, trong mười ngày này lần đầu hắn cảm thấy áy náy, lau khô người cho nàng sau đó ôm nàng đặt lên giường, yêu thương nhìn gương mặt mệt mỏi rã rời của nàng, thở dài.

“Than thở cái gì?” Hoa Khóc Tuyết buồn ngủ hai mắt mông lung nhìn hắn, âm thanh mềm nhũn, oa oa, nàng vẫn chưa có than thở thì hắn than thở cái gì?

“A noãn, thật xin lỗi, là ta không biết tiết chế.” Mộ Lương có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ mũi.

“Không có việc gì, đêm nay đừng đụng vào ta là được.” Hoa Khóc Tuyết trừng mí mắt lên, nhẹ nhàng cười, tính tình của nàng đã bị hắn mài đến không còn cạnh không còn góc rồi, từ ban đầu giãy giụa, đến bây giờ bình tĩnh, quá trình này, rất chua xót.

Mộ Lương thấy vậy, cảm giác tội lội càng dâng cao, lập tức ôm nàng chui vào trong chăn.

Hoa Khóc Tuyết vô lực trở mình một cái xem thường, nhắm mắt lại muốn ngủ, xem ra lời này của nàng hắn không làm được rồi, nàng ngủ trước, hắn thích làm gì thì làm.

Mộ Lương dịu dàng vuốt ve tóc của nàng, ngón tay thon dài trắng nõn đan xen vào mái tóc hơi ẩm ướt của nàng, một hồi tử quang xuất hiện, hong khô tóc cho nàng, cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của nàng một cái, không nhịn được cúi đầu hôn một cái vào trán của nàng, vô tình nghe được tiếng ngáy nhỏ của nàng phát ra rất đáng yêu, hắn bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng ôm nàng, cũng chầm chậm ngủ.

Vì vậy, sau đêm tân hôn thứ 10, Hoa Khóc Tuyết như kỳ tích có được một giấc ngủ hoàn chỉnh ngon lành.

“Hoàng thúc tại sao vẫn chưa ra? Ngày thứ mười một rồi!” Mộ Lê sau khi lâm triều, thì đi tới Thánh vương phủ, liền thấy một đống người ngồi ở trong đại sảnh, uống trà, nhìn trời.

“Mười ngày. . . . . . Kkhẩu vị của Mộ Lương ghê gớm thật, không biết người tiểu sư muội kia của ta có còn… hay là chỉ còn dư lại xương.” Hoa Trảm Lãng lười biếng nói, Mộ Hỏa Nhân đi theo sau gật đầu.

“May là hắn chưa nói bày tiệc nhiều hơn năm ngày nữa. . . . . .” Bạch Thánh Vũ sâu kín mở miệng, trong lòng yên lặng tính toán thiệt thòi tổn hại mười ngày này, chợt cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn là thương nhân, tại sao lại có thể chịu thua thiệt nhiều như vậy!

“Vương gia thật là khốn kiếp, tại sao có thể giày vò tiểu thư như thế, tiểu thư có cường đại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cô nương thôi!” Lưu Nguyệt đột nhiên nhảy lên, lòng đầy căm phẫn rống to.

Lời này vừa nói ra, uống trà phun trà, muốn nói chuyện bị nước miếng sặc, mọi người như bị sét đánh.

“Nói Bổn vương là khốn kiếp? Lưu Nguyệt, mấy ngày không thấy, lá gan ngươi ngược lại lớn ra.” Mộ Lương chậm rãi mở miệng, không lâu sau liền thấy hắn một thân tử y (y phục màu tím) ôm lấy Hoa Khóc Tuyết toàn thân áo trắng đi ra ngoài, vốn là Mộ Lương muốn cho Hoa Khóc Tuyết nằm thêm một lát nữa, nhưng cô nàng này nói ở trên giường không có cảm giác an toàn, cho nên. . . . . . Hắn bồng nàng đi ra, điều này làm cho hắn có chút xấu hổ, thì ra là hắn có bản lĩnh như vậy, có thể làm cho A noãn nhà hắn chán ghét giường.

“Khụ khụ, Lưu Nguyệt không có. . . . . .” Lưu Nguyệt cười gượng hai tiếng, núp ở sau lưng Cảnh Duệ, không có nhìn thấy đáy mắt Cảnh Duệ ánh lên ý cười.

“Sắc mặt hồng nhuận, quả nhiên là ăn uống no đủ.” Bạch Thánh Vũ bĩu môi xuống kết luận.

“Tuyết Tuyết. . . . . . Quả nhiên là tinh thần không tốt.” Hoa Trảm Lãng liếc nhín Hoa Khóc Tuyết còn đang mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh ngủ liếc mắt một cái, cũng kết luận.

Nghe vậy, trong phòng đầy ánh mắt mập mờ.

“Còn nhìn nữa, ta không ngại móc mắt của các ngươi.” Hoa Khóc Tuyết đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, mắt vẫn không mở ra.

Nghe vậy, mọi người ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, Vương phi thiếu ngủ, phát hỏa là đúng rồi.

Mộ Lương nhíu mày, cười khẽ, sợ rằng cô gái nhỏ này tức nghẹn ở trong bụng, nhưng lại không nỡ phát giận với mình nên. . . . . . Mới vừa rồi, coi như là giận chó đánh mèo đi.

“Mộ Lương, thu hồi nụ cười của chàng.” Hoa Khóc Tuyết cảm nhận được trước ngực chấn động, âm thanh lạnh lùng.

Mộ Lương sững sờ, ho nhẹ hai tiếng, hắn không cười, những người khác nở nụ cười.

“Không có chuyện gì, đến vương phủ của ta làm gì?” Mộ Lương ngồi xuống, thản nhiên liếc nhìn bọn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của người trong lòng.

“Hoàng thúc, một tháng sau chính là cuộc so tài tranh bá huyễn thuật, người còn chưa có tuyển định người đâu.” Mộ Lê nhanh lên chóng tìm lấy cái cớ.

“Lúc nào thì Lê nhi lại quan tâm chuyện này như vậy rồi hả?” Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn một cái: “Quả nhiên không có hậu cung chính là thanh nhàn như vậy.”

Sắc mặt Mộ Lê trong nháy mắt vặn vẹo.

“Cuộc so tài tranh bá. . . . . . Là cái gì?” Hoa Khóc Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, mở cặp mắt mơ mơ màng màng ra.

Mộ Lương thấy nàng tò mò, khẽ mỉm cười, dịu dàng đến mức khiến những người khác nổi da gà: “Cuộc so tài tranh bá huyễn thuật Tam quốc hai năm cử hành một lần, ba nước Mộ Quốc, Tước Quốc, Phong Quốc thay phiên nhau cử hành, trải qua hai đợt thi vòng loại, cuối cùng còn lại tám người tiến vào trận chung kết, phải đứng nhất trong số tám người, là lấy được phần thưởng so tài lần đó.”

“Năm nay phần thưởng là cái gì?” Hoa Khóc Tuyết ngáp một cái, lấy lại chút tinh thần.

“Diễm quả, sinh trưởng ở đỉnh Tuyết Sơn, là loại quả mang hỏa nhiệt.” Mộ Lương cười khẽ, nhìn nàng như vậy xem ra là rất có hứng thú với cuộc so tài tranh bá lần này.

“Hoàng thúc, người thật thần thông quảng đại a, đến cái này cũng biết.” Mộ Lê trợn mắt.

“Hoàng thượng, người cũng không thể xem thường mạng lưới tình báo của ta!” Trạch Linh đắc ý cong cong môi, trên gương mặt trẻ con tràn đầy ý cười.

“Ưmh, từng nghe sư phụ nói qua, trăm năm một lần nở hoa, trăm năm một lần kết quả là Thánh phẩm tu luyện, có thể làm cho một người từ tầng cao giai trực tiếp tăng lên tới tầng tám, cực kì trân quý.” Hoa Khóc Tuyết dụi dụi con mắt, nhớ lại.

“Đồ tốt. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân gật đầu, trong mắt có mong chờ.

“Còn một ưu điểm khác nữa sư muội có còn nhớ rõ không?” Hoa Trảm Lãng trêu ghẹo cười.

Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn liêc mắt một cái nói: “Đương nhiên nhớ rõ, cho nên, ta muốn đi tham gia.”

“A noãn?” Mộ Lương nhíu mày, trong mắt đều là hứng thú, diễm quả này còn có cái công dụng nào khác đặc biệt sao? Khiến cho A noãn cũng cảm thấy hứng thú như vậy.

“Sư phụ nói. . . . . . Diễm quả là trái cây có vị ngon nhất, ta không có ý định bỏ qua.” Hoa Khóc Tuyết ngáp một cái, thản nhiên nói.

Mộ Lương nghe vậy, bật cười nói: “A noãn, cái người này cái miệng nhỏ thật đúng là kén chọn, đồ quí hiếm gì cũng muốn ăn.”

“Tuyết Tuyết, ngươi thật là phí của trời.” Bạch Thánh Diêu nói đúng trọng tâm, lại đem đồ tốt như vậy, coi như là trái cây để ăn.

“Hoàng thẩm vẫn luôn như vậy, Thánh Diêu ngươi sớm nên tập thành thói quen đi.” Mộ Hỏa Nhân bật cười.

“Nói như vậy thì, hoàng thúc, trong số năm người này thì nữ tử liền định là hoàng thẩm sao?” Mộ Lê một tay chống đầu hỏi.

“Ừ.” Mộ Lương gật đầu, sờ sờ đầu Hoa Khóc Tuyết, lướt nhìn mọi người, tiếp theo mở miệng: “Trảm Lãng, Thánh Vũ, Cảnh Duệ, Trạch Linh, các ngươi cũng tham gia.”

Hoa Trảm Lãng cùng Bạch Thánh Vũ ngược lại không có phản ứng gì, hình như là đã sớm đoán được.

“Vương Gia, ta không cần ẩn dấu thực lực rồi hả?” Trạch Linh nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu.

“Người ta đã muốn khi dễ đến trên đầu chúng ta, còn che dấu, thì có vẻ chúng ta quá hẹp hòi.” Mộ Lương cười lạnh: “Phong Vụ Niên cho là cùng hoàng đế Tước Quốc liên thủ liền muốn lật đổ chúng ta, thật đúng là ngây thơ.”

“Sợ là Tước Quốc vết thương lành đã quên đau, ở cuộc chiến Kim ghềnh vẫn chưa nhận được bài học kinh nghiệm lâu dài.” Mộ Lê cũng thu lại nụ cười, âm thanh có chút lạnh lẽo.

“Bọn họ muốn liên thủ, vậy ta sẽ khiến cho bọn họ cùng chết.” Vừa nghe thấy cuộc chiến Kim ghềnh, cặp mắt Hoa Khóc Tuyết “Bá” cái mở ra, đáy mắt một mảnh lạnh lùng, nghĩ đến tâm ma của Mộ Lương, trong mắt nàng không dấu được sát ý.

Trong cơ thể nàng tản mát ra hàn ý,có một nháy mắt làm mọi người xung quanh kinh sợ, một hồi lâu, Trạch Linh mới thở hắt ra một hơi, yếu ớt mở miệng: “Vương phi, người đừng luôn làm ta sợ nữa, chúng ta nhát gan. . . . . .”

Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, thu lại khí thế, lại chui chui vào trong ngực Mộ Lương.

Nàng đang suy nghĩ gì, Mộ Lương tự nhiên biết, đáy lòng không khỏi ấm lên, cưng chiều ngắt cái mũi của nàng: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi biết chưa, chớ có suốt ngày bạo lực như vậy.”

Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, lặng lẽ nhéo thắt lưng của hắn, hài lòng cảm nhận được thân mình hắn cứng đờ, lúc này mới nhắm hai mắt lại.

“Phốc!” Bạch Thánh Vũ nghe vậy, phun một ngụm trà, bạo lực. . . . . . Tình cảm của Mộ Lương ngươi là có nhiều thuần lương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.