“A Noãn, ta đã về. . . . . . Nàng mưu sát chồng!”
Mộ Lương vừa hạ triều, liền hướng về nhà mà chạy, lại không nghĩ rằng hoan nghênh hắn là một đạo hồng quang mạnh mẽ, thân mình khẽ nghiêng tránh khỏi nhưng cây đại thụ sau lưng hắn lại không được may mắn như vậy “Oanh” một tiếng ngã xuống, lá cây rơi đầy, có một phiến lá rơi xuống trên đầu Mộ Lương nhìn rất buồn cười.
“A, không phải là chàng tránh được đó sao?” Hoa Khóc Tuyết từ trong viện đi ra, trong tay cầm một thanh ngọc kiếm màu đỏ thẳm, phía trên mơ hồ lấp lánh hồng quang, thản nhiên nhìn Mộ Lương liếc mắt một cái, nhìn thấy lá cây trên đầu Mộ Lương, ánh mắt giật giật, lại không nhắc nhở hắn lấy xuống.
“Nàng!” Mộ Lương nghiến răng, gương mặt tuấn tú vặn vẹo rồi vặn vẹo, cuối cùng chỉ đành u oán thở dài: “Mau tới đây là mứt hoa quả mà nàng thích.”
Thành thân cũng đã một tháng, cô nàng này sau vài ngày nhàm chán, liền bắt đầu tu luyện bí quyết cùng với Thiêu Hồng, mỗi ngày đều là luyện kiếm luyện kiếm, đem hắn bỏ sang một bên. . . . . . Nàng rốt cuộc có nhớ hay không, bọn họ là mới thành hôn!
“Mộ Lương, không có việc gì thì chàng cùng với Liệp Tử đi luyện pháp quyết đi.” Hoa Khóc Tuyết đối với việc hắn ai oán thì không quan tâm, cầm lấy mứt hoa quả trong tay hắn bỏ vào trong miệng một miếng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoan miệng, làm cho nàng thoải mái đến híp mắt.
“Không luyện.” Mộ Lương giận dỗi nói, luyện cái gì mà luyện, đều là bởi vì có được bảo bối này, A Noãn mới lạnh nhạt với hắn, hôm nào hắn sẽ vứt bỏ hai cái bảo bối này.
Chủ tử, ngài đừng ném ta...ta rất hữu dụng, ít ra ta có thể giúp người nghe lén nữ chủ tử cùng Thiêu Hồng trao đổi, điểm này, Thiêu Hồng không làm được. . . . . . Âm thanh của Liệp Tử nhu nhu vang lên trong đầu.
Mộ Lương nhíu mày, vô tình hay cố ý vỗ vỗ xương quai xanh, mặc dù Liệp Tử này hay xấu hổ nhưng cũng coi như là rất khôn khéo.
“Chàng không luyện, vậy ta cũng không có cách nào luyện.” Hoa Khóc Tuyết mắt lạnh liếc nhìn hắn, bí quyết này nếu một người luyện thì chỉ có thể luyện được một nửa, chỉ có chủ nhân của Thiêu Hồng và Liệp Tử sau khi luyện hoàn một nửa lại cùng nhau luyện tiếp thì mới có thể luyện thành công, mà lúc nãy, nàng đã muốn luyện xong một nửa rồi.
“Vậy thì không cần luyện, A Noãn đã rất lợi hại rồi.” Mộ Lương lập tức cười đến nhu tình như nước, xoa bóp bả vai cho nàng, luyện không được là tốt nhất, có thời gian bồi hắn nhiều hơn.
“Không luyện?” Hoa Khóc Tuyết nguy hiểm nheo lại mắt, trên mặt lạnh lẽo, vuốt ve bàn tay trên vai, hừ lạnh nói: “Buổi tối chàng ra ngoài mà ngủ.”
Vẻ mặt Mộ Lương tối sầm, trong mười ngày đám cưới kia hắn đã quá phóng túng, thế nên bây giờ cô nàng này mỗi đêm chỉ thỏa mãn hắn một lần, rồi mặc kệ hắn quyến rũ nàng như thế nào nàng cũng không có mắc câu, sau khi xong chuyện thì liền đạp hắn xuống giường, cái thái độ lạnh nhạt đó thật sự là. . . . . .
Nhưng bây giờ, nàng là muốn tước đoạt luôn cơ hội hưởng thụ mỗi ngày chỉ được một lần của hắn sao?
“Ta luyện là được.” Mộ Lương đen mặt, bất mãn trả lời.
Trong mắt Hoa Khóc Tuyết hiện lên nét cười, đem Thiêu Hồng thu lại, nhìn mặt hắn như vậy, liền khó có được một lần dịu dàng, hướng trong miệng hắn đút một miếng mứt hoa quả.
Mộ Lương nếm được vị ngọt trong miệng, lập tức cười híp mắt bắt lấy tay của nàng, liền muốn cúi người xuống hôn, lại bị nàng đánh vào mặt.
“Mộ Lương, xuất lai hỗn, thị yếu hoàn.” Hoa Khóc Tuyết hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, đi vào đại sảnh.
Mộ Lương ngửa mặt lên trời thở dài, sớm biết, hắn nên tiết chế một chút, sớm biết. . . . . . Hắn biết rằng sẽ có hậu quả này, hắn. . . . . . Vẫn là sẽ làm như vậy.
“Hỏa Nhân.” Hoa Khóc Tuyết nhìn Mộ Hỏa Nhân được Hoa Trảm Lãng đỡ tới, khó có được mà nhếch lên khóe môi.
“Tuyết Tuyết!” Mộ Hỏa Nhân cười đến híp cả mắt, đẩy Hoa Trảm Lãng ra liền muốn xông lên ôm nàng, lại bị Hoa Trảm Lãng cực kỳ khó chịu kéo trở lại.
Mộ Lương nhìn Hoa Khóc Tuyết khóe miệng tươi cười, cực kỳ không vui, tại sao Mộ Hỏa Nhân lại có thể chiếm được nụ cười của A Noãn nhà hắn, còn hắn dụ dỗ như thế nào đều vô dụng!
“Phốc, hoàng thúc, người mới vừa đi đến chỗ quỷ quái nào vậy?” Mộ Hỏa Nhân đảo mắt nhìn về Mộ Lương ở một bên, tầm mắt rất tự nhiên rơi vào phiến lá trên đầu hắn, bật cười ra tiếng.
Mộ Lương sững sờ, giơ tay lên sờ sờ đầu tóc của mình, quả nhiên là sờ thấy phiến lá khô, nhớ tới vừa rồi cây đại thụ kia ngã xuống, hắn nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, nàng đã sớm nhìn thấy lại cố ý không nói có phải hay không! Hoa Khóc Tuyết không chút biểu tình nhìn lại hắn liếc mắt một cái nói: “Ta có quyền không nói.”
Mộ Lương nghe vậy, tối mặt, cô gái nhỏ này rốt cuộc là muốn cùng hắn náo loạn bao lâu, hắn thừa nhận là hắn yêu cầu vô độ nhưng nàng cũng không thể cho hắn một cơ hội chuộc tội hay sao?
“Chậc chậc, sư muội a, muội cùng Mộ Lương thật đúng là có tình thú, vậy mà cùng nhau lăn lộn trên lá.” Hoa Trảm Lãng mờ ám nhìn hai người liếc mắt một cái.
“Hoa Trảm Lãng, chàng thuần khiết một chút, chớ để cho bảo bảo nghe, sẽ học xấu!” Mộ Hỏa Nhân nũng nịu nhưng vẫn là liếc qua hoàng thúc cùng hoàng thẩm.
“Hỏa Nhân cần an tĩnh để dưỡng thai, Trảm Lãng, ngươi quá ồn rồi, không bằng đi trấn thủ biên quan cho Mộ Quốc, chờ đứa bé ra đời thì liền trở về?” Mộ Lương cười như không cười nhìn Hoa Trảm Lãng, hừ lạnh.
“Hỏa Nhân, đứng cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi đến đại sảnh nghỉ ngơi một chút.” Hoa Trảm Lãng một tay ôm lấy Mộ Hỏa Nhân hướng đại sảnh rời đi, hận không thể cách Mộ Lương càng xa càng tốt, tiểu tử này quá nham hiểm, hắn không chọc nổi.
“A Noãn, đừng cùng ta giận dỗi nữa được không?” Mộ Lương thấy Hoa Khóc Tuyết cũng muốn đi theo, liền giữ chặt nàng, lông mày chau lại, miệng khẽ nhếch, đáng thương nhìn nàng.
“Ta giận dỗi sao?” Hoa Khóc Tuyết trong bụng cảm thấy buồn cười nhưng sắc mặt vẫn là một kiểu hờ hững.
“A Noãn, tha thứ cho ta đi, ta cái gì cũng đáp ứng nàng.” Mộ Lương cũng không cùng nàng giả bộ nữa, ôm nàng vào trong lòng, nghiêm túc nói.
Hoa Khóc Tuyết giương mắt quan sát hắn một lát, biết hắn lần này là nghiêm túc, nhíu mày nói: “Tốt, trong vòng một ngày, nếu như chàng có thể cùng với Liệp Tử luyện xong một nửa bí quyết, ta liền tha thứ cho chàng.”