Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 134: Chương 134: CHƯƠNG 92.2: LỰC LƯỢNG CỦA MỘ LÊ




Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy cảnh này, mẫu tính đại phát, liền muốn bắt lấy con rắn nhỏ, lại bị Mộ Lương ngăn lại.

“A Noãn, nàng làm gì mà đối tốt với nó như vậy, nó cũng không phải là con trai của nàng.” Mộ Lương bất mãn hừ nhẹ, ngay sau đó ưỡn nghiêm mặt cười: “A Noãn, thay vì nàng đối tốt với nó thì không bằng đối với ta tốt một chút.”

“Ta đối với chàng chưa đủ tốt sao?” Hoa Khấp Tuyết không dời mắt khỏi con rắn nhỏ, nguy hiểm hướng nhìn Mộ Lương, dám nói không được, nàng lập tức mang theo bụng bầu bỏ đi!

Mộ Lương lập tức lắc đầu.

“A Noãn, về sau nơi nào nàng cũng đừng đi, chuyện gì cũng đừng làm cứ ngoan ngoãn dưỡng thai.”

Đón lấy ánh mắt khó hiểu của Hoa Khấp Tuyết, Mộ Lương có chút áy náy giải thích: “Ngày trước ta không biết nàng có bảo bảo, nàng vừa tới mang sơn vừa đi chiến trường, mặc dù huyễn thuật của nảng cao, nhưng vẫn là có chút ảnh hưởng, hôm qua nàng bị đau bụng, chính là động thai khí rồi, cho nên về sau nàng phải cẩn thận dưỡng thai, nếu không đối với nàng và đứa bé đều không tốt.”

“Con của chúng ta, yếu ớt như vậy à.” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, sờ sờ bụng của mình.

Khóe miệng Mộ Lương co rút, nghiến răng, lại thay đổi một bộ mặt dịu dàng: “Ta sẽ bảo vệ nàng và con trai thật tốt.”

“Làm sao chàng biết là nhi tử?” Hoa Khấp Tuyết tiếp lời.

Khóe miệng Mộ Lương vừa kéo, người mang thai để tâm vào nhiều chuyện vụn vặt như vậy sao!

“Trạch Linh, ngươi nói Tuyết Tuyết mang thai, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?” Bạch Thánh Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên là tốt á..., Không lâu nữa Thánh Vương phủ sẽ có nhiều đứa bé, có cái gì không tốt?” Trạch Linh trừng mắt, kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, hắn thật sự là không thích đứa bé.

“Không phải rồi, ta là nói, Mộ Lương. . . . . .” Bạch Thánh Vũ liếc mắt: “Ta cảm thấy Mộ Lương còn có thể làm ra rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục.” Biểu hiện quái dị của ngày hôm qua chính là khởi đầu.

“Có thể làm ra nhiều chuyện kinh hãi thế tục thì nhiều nhất không phải là cưng chiều vương phi hơn sao?” Trực giác của Trạch Linh cho là hắn nghĩ hơi nhiều.

Bạch Thánh Vũ lười phải giải thích, dù thế nào đi nữa dự cảm của hắn nhất định rất chính xác, chờ xem kịch vui là được rồi.

“Trạch Linh, ngươi rất yêu thích đứa bé sao?” Yên tĩnh một lát, Bạch Thánh Vũ lại hỏi.

“Ừm.” Trạch Linh thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, gật đầu.

Sắc mặt Bạch Thánh Vũ rối rắm hạ mắt xuống, lại nói: “Vậy sau này chúng ta nhận nuôi một đứa bé đi.”

Trạch Linh ngẩn người, ngay sau đó dịu dàng cười cười, nhưng không nói lời nào.

Bạch Thánh Vũ vui mừng nhìn thấy đáy mắt hắn có dịu dàng, đột nhiên có một loại kích động vui sướng đến phát khóc, Tiểu Linh Nhi nhà hắn thật sự là tiếp nhận hắn rồi!

“Tiểu Linh Nhi. . . . . .”

Mặt Trạch Linh tối sầm, lại thấy hắn nghi ngờ sờ sờ vai của mình:“Ngươi có phải là lùn hơn một chút hay không?” Ôm vào trong ngực, thế nào lại nhỏ nhiều như vậy?

Tâm tư Trạch Linh hướng về phương xa, nhẹ nhàng gạt tay của hắn: “Ngươi nghĩ hơi nhiều đó.”

Bạch Thánh Vũ nhíu nhíu mày, thật sự là hắn nghĩ nhiều sao?

“Bạch Thánh Vũ!” Âm thanh của Mộ Lương từ trong xe ngựa truyền ra.

“Mộ đại gia, có gì phân phó?” Bạch Thánh Vũ liếc mắt, cười híp mắt tiến lên.

“Ta nhớ là trong nhà của ngươi có một cái giường Noãn Ngọc.” Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, trong mắt đều là tính toán.

“Đây chính là bảo bối của ta, làm sao ngươi có thể tính toán nó!” Bạch Thánh Vũ mặt tối sầm.

Mộ Lương nhíu mày, thật sâu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trạch Linh đâu, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, đúng lúc ta tìm người gả cho ngươi. . . . . .”

“Ta cho!” Vẻ mặt Bạch Thánh Vũ đau lòng, ôm Trạch Linh thật chặt trong lòng, tìm được một chút an ủi.

Trạch Linh lúng túng liếc mắt nhìn Vương gia đang cười như không cười nhìn mình, hắn bây giờ vẫn còn là thân nam nhi, có thể đừng nói “Gả” không?

“Tiểu Linh nhi, ngươi phải bồi thường cho ta. . . . . .” Bạch Thánh Vũ vùi mặt vào hõm vai của hắn, bả vai lay động, chiếc giường Noãn Ngọc này là hắn tốn hết một năm này mới tìm được, càng không cần phải nói đến tài lực đã hao phí, tên khốn kiếp Mộ Lương này tự mình có nhiều tiền như vậy, tại sao còn tính toán với hắn!

“Giường Noãn Ngọc. . . . . . Ta có thể không muốn?” Hoa Khấp Tuyết yếu ớt liếc nhìn Mộ Lương.

Mộ Lương sững sờ, trợn mắt nhìn gương mặt tràn đầy hy vọng của Bạch Thánh Vũ ở bên cạnh, nghi ngờ mà hỏi: “Tại sao? Giường Noãn Ngọc này có thể lưu thông máu, còn có thể giữ ấm a.”

“Cứng lắm.” Hoa Khấp Tuyết sờ lỗ mũi một cái, gương mặt vô tội, có tốt hơn nữa thì giường Noãn Ngọc này cũng chỉ là một tảng đá thôi.

“Ta quên mất.” Mộ Lương nhíu nhíu mày, sâu kín nhìn Bạch Thánh Vũ.

Sống lưng Bạch Thánh Vũ lạnh toát, trực giác mách bảo, tên hồ ly này, không phải là còn nhớ rõ cái đó đi. . . . . .

“Thánh Vũ, ta nhớ là nhà của ngươi còn có một cái giường gấm bằng bông tự nhiên.”

“Mộ Lương! Ngươi có phải là cả ngày đều ở đây nhớ thương bảo bối nhà ta hay không!” Bạch Thánh Vũ rống giận, chăn gấm vải bông đó là được chế thành từ một loại bông vải tự nhiên vô cùng hiếm có, mềm mại khác thường, hắn luôn giấu ở gia bảo, vẫn luôn không nỡ dùng!

“Dù sao ngươi cũng đặt không ở nhà.” Ánh mắt Mộ Lương lạnh nhạt.

Bạch Thánh Vũ hừ lạnh một tiếng, uốn éo quay đầu đi không để ý đến hắn.

“Trạch Linh đâu. . . . . .”Tên hồ ly nào đó chậm rãi hô.

“Ta đưa!” Bạch Thánh Vũ rống to, hung dữ mà nhìn tới Mộ Lương, hắn nhận thua còn không được sao? Đợi lúc nào đó hắn bắt được tử huyệt của Mộ Lương thì sẽ chỉnh chết hắn.

Mà tử huyệt của Mộ Lương chính là Hoa Khấp Tuyết, đời này của Bạch Thánh Vũ chình là không có cơ hội rồi, đời sau. . . . . . Cũng không.

Trạch Linh nghẹn cười đến khó chịu, nếu như nói Bạch Thánh Vũ giảo hoạt như hồ ly, thì Vương gia chính là hồ tiên, núi này cao còn có núi khác cao hơn.

“Tiểu Linh nhi, ngươi còn cười!” Sau khi Bạch Thánh Vũ đau lòng xong, phát hiện tiểu tử này đang vui sướng khi người gặp họa, giận đến lỗ mũi cũng phồng lên, hắn chịu uất ức để cầu toàn như vậy còn không phải là vì hắn, đáp lại mình là hắn cười đến vui vẻ như vậy.

Trong lòng một hồi khó chịu, cúi đầu hung hăng hôn Trạch Linh, tựa như trừng phạt dùng sức gặm cắn.

Lưu Nguyệt chui vào trong ngực Cảnh Duệ, còn che kín ánh mắt của Cảnh Duệ, nhỏ giọng nói: “Bộ dạng hôn môi của hai người đàn ông tuấn mỹ này, thật ra thì rất vui tai vui mắt.”

Trạch Lương cùng Trạch Hàn biết điều hướng nhìn phía xa nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được cười.

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn bọn họ, ngáp một cái, nhích lại gần trong ngực Mộ Lương hơn, Mộ Lương dịu dàng ở trên trán nàng hôn một cái, nhìn hai người đang ôm hôn, lại nhớ tới đứa bé trong bụng ý nghĩ xấu lại xông ra ——

“Thánh Vũ ngươi chú ý trường hợp một chút, đừng dạy hư đứa bé của ta.”

“Mộ Lương con trai của ngươi không cần dạy thì cũng sẽ hư hơn so với chúng ta!” Bạch Thánh Vũ rống giận.

“Bảo bảo, con cũng đừng học theo cha mình.” Hoa Khấp Tuyết nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại, thật xấu.

Mắt phượng của Mộ Lương nguy hiểm nhíu lại, đầu ngón tay bắn ra, màn xe rơi xuống, cúi người nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của nàng, tỉ mỉ miêu tả hình dạng cánh môi của nàng, nhân lúc nàng đang run rẩy cái miệng nhỏ nhắn hé mở liền đưa đầu lưỡi vào thăm dò, nuốt vào mùi thơm cùng tiếng than nhẹ của nàng.

Nhìn thủy mâu mờ mịt trong ngực, hai gò má đỏ bừng, Mộ Lương cười đến bộc phát tà khí.

Hoa Khấp Tuyết liếm miệng một cái, tức giận trợn mắt liếc nhìn hắn: “Hiện tại ta đang mang thai!” Cho nên không thể làm loạn.

“Cho nên ta chỉ là hôn nàng nha.” Mộ Lương cười đến vô tội, bàn tay chạy dọc ở trên người nàng, đốt lửa khắp nơi.

Hoa Khấp Tuyết rên lên một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, tính toán nghênh đón nhiệt tình của hắn, lại không nghĩ rằng người nào đó lại dừng động tác, mở mắt có chút không hiểu nhìn hắn.

“A Noãn nàng có bảo bảo, cho nên. . . . . .” Mộ lạnh rút tay về: “Ta không thể làm loạn.”

Hoa Khấp Tuyết hít sâu một hơi thiếu chút nữa không nhịn được xông lên ra tay với hắn, hai mắt to hồng, căm hận nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của nam nhân này, được, rất tốt, trêu chọc xong rồi mới nói lời này, vậy thì sau này cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào nàng!

Mộ Lương thấy vậy, cười đến không thấy mắt mũi nhưng chuyện hắn không ngờ, chính là nhất thời nổi ý xấu trêu chọc nàng, lại làm hại mình sau chín tháng trải qua một loại cuộc sống của hòa thượng. . . . . .

Thành Dương Châu, Hoàng cung, Việt Linh cung.

“Bùm!” một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, Mộ Lê đang ôm Bạch Thánh Diêu ân ái sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía đám người ở cửa.

“Vân tướng tự ý xông vào tẩm cung của trẫm, là có ý gì?” Mộ Lê kéo Bạch Thánh Diêu ra phía sau, cười lạnh nói, động tác thật mau, ngay cả Ngự Lâm quân cũng đã triệu tập?

Vân Tự cười ha ha, nhìn sau lưng một nhóm lớn Ngự Lâm quân, nhìn Mộ Lê châm chọc: “Cựu thần đến đây dĩ nhiên là để giúp Hoàng thượng phân ưu.” Hắn đã nhận được tin tức, quân đội Mộ quốc ở Trầm Bích Quan đang trong trận đánh không được thuận lợi, đây cũng là thời điểm hắn nên động thủ, Phong Vụ Niên cùng hắn trao đổi tin tức, nói hắn có cái trận thế gì đó bảo đảm nhất định có thể đánh thắng trận, mà Bội Quan bên kia, hắn đã sai người đốt quân lương, đương nhiên cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu.

“Phân ưu?” Mộ Lê cười lạnh: “Ngươi có thể tiếp tục mở mắt nói mò, mang theo Ngự Lâm quân bao vây tẩm cung của trẫm, đây chính là phân ưu?”

“Tiểu hoàng đế, đến bây giờ ngươi còn có thể lớn lốí như thế? Cuộc chiến tranh này, Mộ quốc nhất định sẽ thua, Mộ Lương có thể trở về hay không còn chưa biết, không có hắn, ngươi còn có thể dựa vào người nào?” Vân Tự cũng lười ngụy trang, trực tiếp vạch mặt:“Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao ngọc tỷ ra đây, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Ha ha ha ha, Vân Tự ơi là Vân Tự, trong mắt ngươi trẫm lại vô dụng đến mức này!” Mộ Lê ôm sát Bạch Thánh Diêu, châm chọc mà cười.

“Luôn có một số người như vậy, tự cho mình là đúng nhưng không biết mình là đang tự tìm chết.” Bạch Thánh Diêu thương hại nhìn Vân Tự, thật không biết Vân Tự này là thế nào mà lên làm Tể Tướng được, hôm qua Vương gia cùng Tuyết Tuyết truyền đến tin tức, Vân Tự này sợ là bị gạt thật rồi.

“Hừ, một tiện nhân như ngươi, nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao?” Sắc mặt Vân Tự lúc thì đỏ lúc thì xanh, hướng về người phía sau nháy mắt, người nọ gật đầu một cái, hướng Bạch Thánh Diêu chộp tới.

Sắc mặt Mộ Lê run lên, mang theo Bạch Thánh Diêu nhanh chóng bay đến bên ngoài tẩm cung, trong mắt là lạnh lẽo thấu xương: “Vốn định cho ngươi một ít mặt mũi, tối nay động thủ lần nữa nhưng ngươi lại dám động đếnThánh Diêu, vậy thì đừng trách trẫm vô tình.”

Dứt lời, uy áp cường đại hướng tới bốn phía khuếch tán, huyễn lực của Mộ Lê ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên rất nhiều, những Ngự Lâm quân này căn bản không đủ gây ra uy hiếp với hắn.

Thật ra thì Vân Tự cũng là cao thủ, giơ tay lên đối kháng với lực lượng của Mộ Lê, cảm nhận được lực lượng cường đại, kinh ngạc trong lòng qua đi, hướng người bên cạnh nói: “Đi đi bắt nữ nhân kia tới!”

“Vâng!” Người áo đen phi thân xông lên giữa không trung, hướng Bạch Thánh Diêu đánh tới.

Sắc mặt Mộ Lê ngưng trọng, đánh về người áo đen kia một chưởng, ôm Bạch Thánh Diêu nhảy đến chỗ cao, đột nhiên thân hình dừng lại, rơi xuống đất.

“Mộ Lê!” Bạch Thánh Diêu trợn to cặp mắt, nhanh chóng huy động nhuyễn kiếm, chém giết Ngự Lâm quân bên dưới, mang theo Mộ Lê chậm rãi rơi xuống đất, thấy mi tâm của hắn hóa đen, là trúng độc.

“Thánh Diêu, ta bị trúng độc.” Mộ Lê nhịn cơn đau đớn trong ngực, vẻ mặt áy náy: “Là ta vô dụng, luôn không thể bảo vệ tốt cho nàng.”

“Câm miệng!” Bạch Thánh Diêu quát nhẹ, đưa giải độc hoàn trên người vào miệng hắn, trong khoảng thời gian này không lẽ mỗi ngày Vân Tự đều hạ độc nhưng tất cả nàng đều đã kiểm tra qua, nghĩ mãi cũng không biết được là trúng độc như thế nào.

“Ha ha ha, hoàng hậu nương nương, không cần phí tâm tư, độc mà tên tiểu hoàng đế này trúng là cổ độc, Phệ Hồn cổ!” Vân Tự hả hê cười, Ngự Lâm quân vây hai người lại.

“Cổ này, chính là tại thời điểm Hoàng đế lên ngôi ta đã hạ, mới vừa rồi chẳng qua là bị thúc động mà thôi.” Vân Tự cười lạnh, trong khoảng thời gian này hắn ngày ngày án binh bất động tất cả đều là do tên tiểu hoàng đế này đã bị hạ độc, yên tĩnh chỉ là muốn để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, cho là mình không có thủ đoạn gì mà thôi.

Bạch Thánh Diêu lạnh lùng nhìn Vân Tự, tay ôm Mộ Lê thật chặt, hiện tại sắc mặt Mộ Lê đã bắt đầu đen, ý thức cũng trở nên rất mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.