“Mộ Lê, cố gắng cầm cự, chờ Vương gia, người nhất định có thể cứu chàng!” Bạch Thánh Diêu trong lòng đau không dứt nhưng ngoài miệng vẫn là tươi cười.
“Ừ.” Mộ Lê đau lòng nhìn nàng đang cố gượng cười, trong cổ ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
“Tiểu nữ oa, ngoan ngoãn giao ngọc tỷ ra đây, ta có thể giải kết cổ cho hắn.” Vân Tự hừ lạnh.
Bạch Thánh Diêu cười lạnh: “Nằm mơ!” Giải kết cổ cho Mộ Lê sao? Hắn cho là nàng ngu ngốc sẽ tin tưởng lời của hắn nói sao?
Vẻ mặt Vân Tự trở nên dữ tợn, hướng hai người vung tay lên: “Ta sẽ cho bọn ngươi cùng chết!”
Bạch Thánh Diêu ôm chặt Mộ Lê, đối kháng với Ngự Lâm quân, nếu so về huyễn lực thì bọn họ không đánh thắng được nàng, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có một mình, thể lực dần dần đã không chịu nổi nhưng nghĩ đến người trong ngực, mặc dù thể lực đang từ từ tiêu hao, cũng không có nửa phần muốn ngã xuống.
“Hừ, tiểu nữ oa nhà ngươi ngược lại không tệ nhưng vẫn là phải chết!” Vân Tự tự mình ra tay, đẩy ra một hàng Ngự Lâm quân, vung chưởng hướng về Bạch Thánh Diêu đánh tới.
Huyễn lực của Bạch Thánh Diêu vốn là không thể so được với Vân Tự, hơn nữa thể lực đã bị tiêu hao, nhất thời giơ Kiếm lên ngăn cản, cũng chỉ ngăn cản được một lượng nhỏ lực lượng.
“Phốc” một tiếng, Bạch Thánh Diêu ôm Mộ Lê ngã nhào trên đất, phun ra ngụm lớn máu tươi.
“Thánh, Thánh Diêu. . . . . .” Mộ Lê gương mặt tái nhợt khổ sở nhìn thấy Bạch Thánh Diêu không ngừng phun ra máu tươi, muốn giúp đỡ, nhưng mà hắn một chút hơi sức cũng không có, vì sao chính mình lại vô dụng như vậy, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được người mình yêu! Chẳng lẽ không có hoàng thúc thì Mộ Lê hắn lại thật sự chuyện gì cũng đều không làm được sao? Hắn không muốn, hắn không nên như vậy. . . . . . Hắn muốn bảo vệ người hắn yêu, hắn muốn bảo vệ Thánh Diêu, hắn không cần tiếp tục làm một nam nhân vô năng luôn núp dưới cánh của hoàng thúc!
Trong cơ thể hình như có một cỗ lực lượng phá kén chui ra, lực lượng nóng rực lan khắp tứ chi bách hải, chạy đến nơi Phệ Hồn cổ ở trong ngực trùng cổ kia bị lực lượng này bao vây, nhanh chóng bị thiêu thành tro bụi, Mộ Lê nhắm chặt hai mắt trong mắt mơ hồ lộ ra hào quang màu đỏ thắm.
Mắt thấy đao kiếm toàn bộ hướng Bạch Thánh Diêu đánh tới, nàng lại không có sức chống cự, chỉ có thể xoay người lại che chở cho Mộ Lê, quyến luyến mà nhìn hắn:“Mộ Lê, là ta vô dụng, không bảo vệ được chàng. . . . . .” Dứt lời, một giọt lệ trong suốt rơi xuống mặt của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đau đớn như dự tính lại không xuất hiện, Bạch Thánh Diêu kinh ngạc mở mắt ra lại thấy mình đã được Mộ Lê ôm bay vọt tới không trung, mà nam nhân đang ôm mình, sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, trong mắt lộ ra hồng quang chói mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhiều hơn một loại uy nghiêm vô cùng bá đạo.
Chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống mọi người phía dưới đang kinh ngạc hoảng hốt, nâng lên nụ cười nhạt khát máu, một tay ngưng tụ ra quả cầu khổng lồ ánh sáng màu đỏ, ném xuống đất.
Đám người bị quang cầu đập trúng cũng không kịp phát ra kêu thảm thiết, liền trở thành tro bụi.
“Mộ Lê.” Bạch Thánh Diêu sững sờ nhìn Mộ Lê giống như là biến thành một người khác, tim đau xót, lại phun ra một ngụm máu.
“Đáng chết, đừng nói chuyện!” Mộ Lê một hồi đau lòng, hướng trong cơ thể nàng truyền vào lực lượng, ấn nàng vào trong lòng, nhanh chóng giải quyết kẻ địch.
“Làm sao sẽ, làm sao có thể, điều này sao có thể!” Vân Tự không thể tin nhìn Mộ Lê giống như Sát Thần, không ngừng kết thúc tánh mạng của mọi người, theo bản năng lắc đầu.
“Tướng gia, chạy mau a!” Một người áo đen bắt được Vân Tự, liền muốn rời đi, thân thể lại đột nhiên không thể động đậy.
“Ha ha, cữu cữu tân tân khổ khổ mà dẫn dắt người đến, làm sao có thể không uống chén trà liền rời đi đây? Người khác không biết, sẽ nói chất nhi không hiếu thuận rồi.”
Âm thanh châm chọc của Mộ Lương từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Mộ Lương xuất hiện trong đám người.
“Ghê tởm.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, không muốn đi nhìn thi thể đầy đất, chỉ sợ là trong lòng tác dụng nhiều, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng cái này so với những thứ trên chiến trường kia, thật ra thì cũng không tính là gì.
Mộ Lương thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nguy hiểm híp mắt, giơ tay lên hướng trên đất huơ ra một hồi tử quang, tất cả thi thể đều biến mất không thấy gì nữa, mà những người kia còn muốn ra sức chống cự Ngự Lâm quân, cũng trong cơn hoảng sợ hóa thành tro bụi, trước Việt Linh cung, chỉ còn lại Vân Tự cùng một người áo đen.
“Mộ Lương, làm sao có thể. . . . . .” Vân Tự ngã nhào trên đất, khiếp sợ trợn to cặp mắt.
“Cữu cữu, chiến tranh lần này, Mộ Quốc đại toàn thắng, mặc dù lương thảo bị thiêu hủy nhưng đã được Bạch Thánh Vũ mang tới bổ sung kịp thời, Tước Quốc đổi chủ, tạm thời thu binh, cầu hòa với Mộ Quốc, Phong Quốc chiến bại, triệt binh chạy trốn.” Mộ Lương cười đến châm chọc: “Chim bồ câu trắng mà nhà ngươi nhận được, là quà mà ta tặng.”
“Ngươi thế nhưng đưa cho ta tin tức giả!” Trong nháy mắt Vân Tự mất đi toàn bộ hơi sức, mặt xám như tro tàn.
“Cữu cữu, cái này có tính là thất bại trong gang tấc hay không?” Mộ Lương hình như còn ngại chưa đủ kích thích, lại bồi thêm một câu.
“Cùng Tước Quốc cấu kết, muốn đẩy Mộ Quốc vào con đường chết, hãm hại Trấn Quốc tướng quân, khiến Mộ Quốc mất đi một Đại Tướng. . . . . . Ha ha, cữu cữu, người thật đúng là muốn diệt Mộ Quốc này, à?”
“Hoàng thúc, cứu Thánh Diêu trước!” Còn không kịp nhìn phản ứng của Vân Tự, Mộ Lê đã vọt tới trước mặt Mộ Lương, gấp gáp ôm Bạch Thánh Diêu tới trước mặt Mộ Lương.
Hoa Khấp Tuyết vừa thấy Bạch Thánh Diêu suy yếu không dứt, sắc mặt lập tức lạnh xuống, hướng Vân Tự đánh ra một chưởng, đánh hắn hộc máu, lúc này mới nhận lấy Bạch Thánh Diêu, ở trong cơ thể nàng rót vào một đạo huyễn lực màu trắng.
“Lực lượng của ngươi không thể cứu Thánh Diêu sao?” Mộ Lương thản nhiên nhìn Mộ Lê đang lo lắng, hắn cũng không quên lực lượng của tiểu tử này mới vừa tăng vọt, huyễn lực màu đỏ.
Mộ Lê thất bại mà lắc lắc đầu:“Ta đã thử qua, không thể! Hoàng thẩm, Thánh Diêu có sao hay không?”
“Không sao.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.
“A Noãn, để ta là được rồi, nàng đừng có lộn xộn!” Mộ Lương nhíu nhíu mày, kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực.
Hoa Khấp Tuyết vô tội bĩu môi:“Chuyện nhỏ thôi mà.” Bộ dáng như vậy, xem ở trong mắt Mộ Lương, chỉ có bất đắc dĩ.
“Mang theo Thánh Diêu đi nghỉ ngơi đi, Cảnh Duệ, dẫn cữu cữu tốt của ta đi nghỉ ngơi.” Mộ Lương thản nhiên nhìn đứa cháu đã trở nên trầm ổn của mình, trong mắt thoáng qua ý cười, ngay sau đó lạnh lùng nhìn Vân Tự ngất đi nói.
“Vâng, Vương Gia!”
Việt Linh cung.
“Thánh Diêu!” Mộ Lê thấy Bạch Thánh Diêu chậm rãi mở mắt, vui vẻ kêu tên nàng.
Bạch Thánh Diêu thở ra một hơi, khẽ mở mắt ra, hướng về phía gương mặt lo lắng của nam nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng mắt nhìn đến Hoa Khấp Tuyết đang ngồi ở một bên, chợt mở to mắt, vui mừng kêu lên: “Tuyết Tuyết?”
“Đã tỉnh rồi hả?” Hoa Khấp Tuyết cười cười, cầm lấy một chén nước muốn đưa cho nàng, lại thấy Mộ Lê ở một bên đang đen mặt tràn đầy ấm ức, nhíu mày đưa chén nước lại cho hắn.
Mộ Lê kinh ngạc sau đó sắc mặt bình thường lại, đỡ Bạch Thánh Diêu dậy, tự mình đút nước cho nàng.
“Tuyết Tuyết, ngươi không có chuyện gì chứ, ưmh, gầy đi.” Bạch Thánh Diêu uống nước, mắt to nửa phần vẫn chưa rời khỏi Hoa Khấp Tuyết, đau lòng nói.
“Không có gì.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười: “Mộ Lê, Thánh Diêu đã không có việc gì rồi, chút nữa dẫn nàng ra ngoài tản bộ, hoạt động gân cốt một chút.”
Bạch Thánh Diêu nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Mộ Lê.
“Rốt cuộc đã nhớ tới ta?” Mộ Lê cười như không cười nhìn nàng, trong lòng hận đến muốn chết, tại sao người làm phu quân như hắn so ra luôn là kém hơn một nữ nhân!
Bạch Thánh Diêu thấy hắn sắc mặt không tốt, cười gượng hai tiếng sau đó cau lại mày: “Mộ Lê, đầu ta choáng váng.”
Mộ Lê biết là nàng giả bộ nhưng vẫn là bất đắc dĩ thở dài, đặt chén nước xuống, để cho nàng tựa vào trên người mình.
“Mộ Lê, chàng khi nào thì có huyễn lực màu đỏ rồi hả?” Bạch Thánh Diêu đột nhiên nghĩ đến việc trước khi té xỉu, Mộ Lê sử dụng qua huyễn lực màu đỏ, tò mò hỏi.
“Hiện tại đầu không còn choáng váng?” Mộ Lê cười nhạo một tiếng, bản thân cũng có chút nghi ngờ: “Ta cũng không biết, khi đó ta thấy nàng bị thương, trong lòng chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, nghĩ muốn bảo vệ nàng, lực lượng kia xuất hiện không thể giải thích được.”
Bạch Thánh Diêu nghe xong, không hiểu ra sao, nghi ngờ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết lắc đầu một cái, bày tỏ nàng cũng không biết: “Mộ Lê, đi với ta đến đại lao, Thánh Diêu nghỉ ngơi trước một lát, một lát nữa Lưu Nguyệt sẽ bưng đồ ăn tới đây.”
“Được.” Mộ Lê gật đầu một cái, yêu thương hôn lên trán Bạch Thánh Diêu đắp kín mền cho nàng, lúc này mới đi theo Hoa Khấp Tuyết rời đi.
Đợi hai người đi tới ngoài cửa, Hoa Khấp Tuyết hướng Việt Linh cung ném ra một đoàn bạch quang, về sau dùng một loại ánh mắt rất quỷ dị quan sát Mộ Lê một phen, lúc này mới tiếp tục đi, Hoa Trảm Lãng là màu xanh dương, Bạch Thánh Vũ là màu vàng nhạt, Trạch Linh. . . . . . vẫn chưa biết, Mộ Lê là màu đỏ, không biết lực lượng cuối cùng kia là ai đây.
“Hoàng thẩm, thế nào?” Mộ Lê bị quan sát không thể giải thích được, lại không giống như trước đây xoa xoa tay cánh tay, ngược lại khẽ cười hỏi.
“Trầm ổn không ít.” Hoa Khấp Tuyết tán thưởng gật gật đầu, cũng không biết là bởi vì lực lượng thần bí kia làm cho tính cách của hắn lắng đọng, hay là bởi vì tâm tính thay đổi nên mới có được lực lượng kia.
“Khụ.” Mộ Lê một tay nắm quyền đặt ở khóe miệng ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ cười cười, hoàng thẩm đột nhiên khen hắn, hắn thật đúng là không thích ứng được.
“Đi thôi, Mộ Lương đang đợi chúng ta.” Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, theo bản năng vuốt ve bụng, hướng bên trái đi tới, một hồi lâu phát hiện Mộ Lê không có đi theo, quay đầu lại kỳ quái liếc nhìn hắn một cái: “Đi a.”
“Khụ khụ, hoàng thẩm, người. . . . . . Đi ngược hướng.” Mộ Lê cười gượng hai tiếng, chỉ chỉ bên kia.
Hoa Khấp Tuyết trên mặt nhiễm đỏ, ảo não híp híp mắt, sải bước hướng bên kia bước đi.
Thiên Lao.
“Hoa Khấp Tuyết, ai cho nàng tới!” Mộ Lương nghiêng mắt nhìn thấy một đạo bóng dáng màu trắng, mặt trầm xuống, giơ tay lên ra hiệu cho Cảnh Duệ ngừng tra hỏi Vân Tự.
Giờ phút này Vân Tự tóc tai rối bời, trên áo trắng là từng dấu roi quất ra vết máu, vốn là tinh thần sáng láng giờ phút này thần thái già nua hoàn toàn hiện ra.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đi tới bên cạnh Mộ Lương: “Ta muốn tới thì tới.”
“Thiên lao bẩn thế này, nàng đến chỗ này làm gì, một lát ta tra hỏi xong, sẽ nói cho nàng biết.” Mộ Lương bất đắc dĩ thở dài, ôm nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve bụng của nàng, không phải đều nói phụ nữ có thai sợ thấy máu tanh, sợ bẩn sợ ồn ào a, cô nàng nhà hắn thế nào vừa lúc ngược lại.
“Tiếp tục hỏi đi, ta không có cảm thấy nơi nào không thoải mái.” Hoa Khấp Tuyết dĩ nhiên là hiểu sự lo lắng của hắn, đặt tay mình lên tay hắn đang đặt ở trên bụng, nhẹ nhàng cười nói.
“Hoàng thẩm. . . . . . Nên có chỗ nào không thoải mái?” Mộ Lê ở bên cạnh nghe được không hiểu, không nhịn được hỏi lại.
Cảnh Duệ cười nói: “Hoàng thượng, người lại sắp có thêm huynh đệ.”
“Hả?” Mộ Lê ngây ngẩn, liếc nhìn hoàng thúc đặt tay ở trên bụng hoàng thẩm, đột nhiên mở to hai mắt: “Hoàng thẩm mang thai!”
Cảnh Duệ gật đầu một cái.
“Hắc hắc, ta sắp làm ca ca á.” Mộ Lê cười khúc khích, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào bụng Hoa Khấp Tuyết, rước lấy cái trừng mắt lạnh lùng của Mộ Lương.
“Ngươi thế nhưng lại mang thai nghiệt chủng!” Vân Tự bị trói đột nhiên hung dữ mà nhìn hướng bụng Hoa Khấp Tuyết, trong mắt bắn ra tia sáng ác độc.
Sắc mặt Mộ Lương lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn về phía Vân Tự: “Miệng không chút sạch sẽ.”
“Sạch sẽ. . . . . . Ha ha ha ha, Mộ Phong cùng đứa bé của nàng đều bẩn!” Trong mắt Vân Tự là hận ý điên cuồng, hai mắt đầy tơ máu, rống to ra tiếng.
Còn không đợi Mộ Lương nổi giận, Hoa Khấp Tuyết đã động thủ, từ xa cho hắn một cái tát.
“Phốc!” Vân Tự phun ra một cái răng, lạnh lùng cười, diện mạo dữ tợn.
“Cữu cữu, ta lại muốn biết, phụ hoàng cùng mẫu phi đời trước, làm sao lại dơ bẩn.” Trong mắt Mộ Lương lộ ra tia sáng khát máu, vuốt ve bàn tay đang nắm thành quyền trên bụng của Hoa Khấp Tuyết.
“Tiểu ngốc xà, cắn.”