Sau khi Hoa Khấp Tuyết tỉnh lại, sững sờ nửa ngày, vẻ mặt khó hiểu nhìn nam nhân đang ôm mình trước mắt, có chút tức giận, ngày hôm qua rõ ràng là nàng đang phản kháng kia mà, tại sao cuối cùng lại bị hắn quyến rũ luôn rồi, chỉ là thời điểm nam nhân này ngủ đúng là nhìn rất đẹp, lông mi thật dài và đen che đi đôi mắt, môi mỏng ửng hồng, khẽ cong lên, khóe miệng vẫn còn hiện một nụ cười thỏa mãn, có chút mang theo tính hồn nhiên của trẻ con.
“Có vừa lòng?” Mộ Lương đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt đầy trêu chọc nhìn thẳng vào hai mắt của Hoa Khấp Tuyết đang nhìn mình chằm chằm.
Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy hai mắt đầy trêu chọc của hắn, mặt nhất thời trở nên đỏ rực, cúi đầu xuống, lại nhìn thấy cả người hắn đang trần truồng, trên mặt lại càng đỏ hơn, ánh mắt cũng không biết nên để ở đâu.
“Cũng không phải là lần đầu tiên, vậy mà còn xấu hổ sao?” Mộ Lương khẽ cười thu hết phản ứng đáng yêu của nàng vào trong đáy mắt.
“Chàng cho rằng người nào cũng đều giống như chàng sao?” Hoa Khấp Tuyết trừng hắn, muốn đứng dậy, lại phát hiện trên người mình cũng không mặc gì, hô nhỏ một tiếng lại chui vào chăn.
Mộ Lương thấy vậy, hai mắt liền tối sầm , ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
“Thu ánh mắt kia của chàng lại!” mặt Hoa Khấp Tuyết trầm xuống, ánh mắt của hắn là đại biểu cái gì nàng biết.
“Chớ lộn xộn, ta sợ ta sẽ nhẫn nhịn không được.” Mộ Lương đột nhiên ôm lấy nàng thật chặt, thở hồng hộc, đè lửa nóng trong cơ thể xuống, thở ra một hơi, một lúc sau mới buông thân thể đang mềm nhũng của nàng ra, chậm rãi đứng dậy.
Cả thân thể không hề che đậy hiện ra trước mặt Hoa Khấp Tuyết, làm cho mặt nàng đỏ thêm một trận tim đập nhanh hơn.
Mộ Lương thấy vậy, thiếu chút nữa đã không nhịn được lần nữa ôm lấy nàng mà ăn lần nữa, nhưng hắn biết hiện tại nàng không chịu nổi chuyện quá nhiều nhiệt tình, khẽ thở ra một hơi, thu hồi ánh mắt đang nhìn khuôn mặt của nàng lại, giơ tay lên lấy một cái áo khoác, nhanh chóng mặc vào.
Sau đó lại bế Hoa Khấp Tuyết từ trong chăn ra ngoài, khoác lên cho nàng một cái áo ngủ.
“Mặc tạm cái này, một lát nữa Trạch Lương sẽ đưa bộ đồ mặc phải mặc vào buổi tối mừng sinh thành của Mộ Lê cho nàng mặc thử.” Mộ lê mặc đồ lại cho nàng kỹ lưỡng, hài lòng nhìn ở áo khoác bằng tơ màu tím làm tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng, ít đi một chút thoát trần, lại thêm phần quý khí, cũng tăng thêm phần lười biếng.
Hoa Khấp Tuyết kéo kéo áo khoác trên người mình so với mình lớn hơn mình rất nhiều, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, có chút không quen màu sắc này, mặc dù luôn nhìn Mộ Lương mặc, nhưng mà nàng là lần đầu tiên chính mình mặc màu này trừ quần áo màu trắng ra.
“Cảm thấy không quen?” Mộ Lương nhíu mày, nhìn thấy được là nàng không được tự nhiên.
“Có chút.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói.
“Vậy sau này ta sẽ mặc đồ màu trắng.” Mộ Lương mấp máy môi, cười híp mắt nói.
“Tại sao?” Hoa Khấp Tuyết có chút kỳ quái, chỉ cảm thấy màu tím này mới thích hợp cho hắn nhất, ung dung tôn quý.
“Ta muốn cùng A Noãn mặc cùng một màu. . . . . .” Mộ Lương khẽ ngắt mũi của nàng, cái này còn phải hỏi sao?
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết rất ấm áp, bờ môi liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Thật ra đây cũng không phải là thói quen khó đổi lắm . . . . .” Lời còn chưa nói hết, liền rơi vào một vòng ngực nóng hổi.
“A Noãn, nàng đúng là bảo bối nhỏ của ta!” Lòng Mộ Lương tràn đầy vui sướng, hận không thể khảm nàng vào trong xương tủy của mình.
Hoa Khấp Tuyết mới nghe được hai từ “Bảo bối” này, sắc mặt liền cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn rất lạnh lùng.
“Sao vậy?” Mộ Lương khó hiểu nhìn nàng, hắn có nói gì sai sao? Sao A Noãn tại sao nhìn hắn như vậy.
“Mộ Lương, không cho phép chàng giam cầm huyễn lực của ta nữa!” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng mà nói, ngày hôm qua vị “Gia” này trong miệng luôn nói làm cho “Bảo bối” vui sướng, hành động cũng rất đáng xấu hổ.
“Ta đây cũng là vì chứng mình lời nói của nàng, để cho nàng xem xem ta có phải biến thái hay không.” Trên khuôn mặt Mộ Lương thay đổi liên tục, cuối cùng cũng nguy hiểm nheo lại mắt, cô nương này còn dám nói hắn, hắn bị nói là biến thái như vậy hắn có thể không bực tức sao.
Hoa Khấp Tuyết nổi đóa, hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra đi xuống giường, nhưng mà cả người chỗ nào cũng bủn rủn nên làm cho nàng thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất.
“Chàng về sau tiết chế một chút lại cho ta!” Hoa Khấp Tuyết xấu hổ một hồi, tay nàng liền hung hăng đánh lên một quyền ở ngực, mặc dù không có huyễn lực, nhưng sức lực kia cũng làm cho Mộ Lương phải khụ khụ hai tiếng.
“Xem ra ta phải chuẩn bị thật nhiều thuốc hoạt huyết, về sau mỗi lần hoan ái xong thế nào cũng sẽ bị đánh.” Mộ Lương xoa lồng ngực của mình, một tay khác lại vững vàng ôm Hoa Khấp Tuyết, trong miệng mặc dù đang oán trách, nhưng đáy mắt lại đầy cưng chiều.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏa khí hạ một chút.
“Vương Gia, y phục của ngài và vương phi đã đưa tới.” âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền đến, chỉ thấy cửa sổ vừa mở ra lập tức đóng lại, song song đó liền có hai cái hộp bay vào.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mỗi người nhận lấy một cái cái hộp.
“Đây là của chàng mà.” Hoa Khấp Tuyết mở hộp ra đầu tiên, nhìn bên trong một là bộ y phục màu tím, cho là của mình, nhưng cầm ra ngoài nhìn một chút, thì thấy kích cỡ lớn hơn rất nhiều.
Mộ Lương nhíu mày, lấy y phục trong hộp của mình ra, nhìn y phục trong tay Hoa Khấp Tuyết một chút, “Cái Ta đang cầm mói đúng là của nàng.”
“Có phải lầm hay không?” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, trong tay nàng là y phục Mộ Lương, tại sao áo bên trong là màu tím, áo khoác là xen lẫn màu vàng kim với hoa văn hình mây bên ngoài?
Ánh mắt Mộ Lương chợt lóe, nhìn trong tay mình thì cái áo bên trong màu vàng kim thêu hoa văn hình mây màu trắng cùng với áo khoác ngoài màu tím, sáng tỏ liền cười.
“Trạch Lương nghĩ rất là chu đáo.” Mộ Lương đứng dậy, mở y phục trong tay ra, tay khẽ ngoắc người đối diện đang ngồi trên giường.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, hắn cho là đang gọi sủng vật hay gì vậy?
“A Noãn, tới thử đi.” Mộ Lương đưa tay lấy y phục của hắn trong tay nàng ra, đưa tay kéo nàng lên.
“Chậm một chút!” Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ, bởi vì động tác quá lớn, thiếu chút nữa làm cho áo ngủ rớt xuống, trừng mắt liếc hắn một cái.
Mộ Lương tà khí cười một tiếng, sau đó đưa tay cởi áo ngủ của nàng ra, nhìn những vết đỏ trên da thịt nàng, ánh mắt liền tối sầm.
Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, không cho hắn nhìn bao lâu, nhanh chóng cầm y phục trong tay của hắn, mặc vào trên người mình, xoay người sang chỗ khác tay mình bắt đầu cài nút áo, không để cho Mộ Lương nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Mộ Lương thở ra một hơi, một lần nữa đè xuống ngọn lửa đang dấy lên, yên lặng nhìn bóng lưng nàng một hồi lâu, mới cầm y phục trên giường lên, liền ở tại chỗ thay đồ .