Mất gần nửa ngày sau, Hoa Khấp Tuyết mới miễn cưỡng được coi là đã mặc xong y phục này, hít vào một hơi thật sâu, có chút khẩn trương xoay người lại, không biết Mộ Lương có cảm thấy nàng đẹp hay không.
Nhưng khi nàng nhìn thấy toàn thân quần áo màu trắng của Mộ Lương thì khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo lạnh lùng lại bắt đầu kinh ngạc.
Y phục bên trong màu tím cả thân áo dính sát vào người hắn còn chỗ xương quai xanh của hắn, thì khó khăn lắm mới che lại được đóa tử liên mê hoặc lòng người, áo bào màu trắng bên trên thêu màu hoa văn hình mây bay màu vàng kim , phiêu dật như tiên, lại không mất đi hơi thở tôn quý, so với thường ngày mất đi một chút yêu nghiệt, hắn lúc này càng có thể nói là đang dung hòa giữ hai dáng vẻ Ma Mỵ cùng dáng vẻ thoát trần hợp lại cùng một chỗ, huống chi trên môi hắn còn chứa đựng một vẻ dịu dàng cùng với nụ cười hơi lười biếng.
Mà ở lúc Hoa Khấp Tuyết xoay người, ánh mắt dịu dàng của Mộ Lương, cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Cổ ngọc thon dài , áo trắng bên trong làm tôn lên vẻ kiều diễm của xương quai xanh trắng nõn, mảnh mai không nắm đầy bàn tay, áo màu tím phủ cả thân người, làm cho vẻ đẹp đẽ từ trong thân người thể hiện cực kỳ rõ nét ra ngoài, môi đỏ mọng khẽ mím lại, hai mắt khẽ buông xuống, mang theo chút khẩn trương, để cho khuôn mặt lạnh lùng của nàng xen lẫn với vẻ đẹp của một thiếu nữ trẻ trung, lại còn mang theo một loại khí chất của nữ nhân thành thục kiều mỵ, càng thêm mê người.
“Không cho phép mặc.” sau khi Mộ Lương ngạc nhiên, gương mặt tuấn tú lập tức xụ xuống, tiến lên ôm nữ nhân còn đang ngẩn người vào trong ngực, liền bắt đầu cởi y phục của nàng ra.
“Khó coi lắm sao?” Trong lòng Hoa Khấp Tuyết căng thẳng, kéo tay của hắn, trong mắt toát ra một tia khổ sở.
Mộ Lương thấy vậy, sắc mặt liền hòa hoãn, khe khẽ thở dài một hơi, nâng cằm của nàng lên, nhìn thẳng vào hai mắt đầy ảm đạm của nàng, bất mãn chu mỏ, “Không phải là nhìn không đẹp, mà là rất đẹp.” Cho nên hắn không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp này của nàng.
Hoa Khấp Tuyết sững sờ, hiểu ý tứ của hắn, hai tai khẽ ửng hồng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, khóe miệng giật giật, “Chính chàng cũng vậy đấy thôi?” Tay nghề của Trạch Lương đúng thật là quá tốt.
“Ta thật sự muốn khóa nàng lại, như vậy vẻ đẹp của nàng sẽ chỉ có một mình ta có thể nhìn thấy” Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, bất đắc dĩ thở dài.
Hai mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên ý cười, ngoan ngoãn dựa vào hắn trong ngực, “Chàng sợ ta bị cướp đi?”
“Hừ, ai dám? Cứ mặc cái này đi, ai dám giành, ta giết người đó!” Mộ Lương bá đạo hừ lạnh, dừng lại động tác đang cởi y phục nàng lại, rất nhanh chóng chỉnh lại y phục cho nàng.
Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, không nhịn được oán thầm, nam nhân này trở mặt thật là nhanh, mới vừa rồi còn không cho mình mặc, hiện giờ lại lại thay đổi quyết định, hắn coi mình là búp bê vải, mò mẫm loay hoay cái gì đấy.
“Vương Gia, y phục lớn nhỏ như thế nào?” giọng nói Trạch Lương từ bên ngoài truyền đến, giọng truyền đến chứa theo một tia không tự tin trong đó.
“Rất vừa.” Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, cầm Khiêu Hồng trên bàn lên, vẩy vẩy nó vài cái, làm cho nó biến thành có một cây trâm có hình dáng cao quý khó ai có thể làm ra được, đỡ Hoa Khấp Tuyết ngồi ở trước gương trang điểm, vừa cười nhạt vừa búi tóc cho nàng một kiểu đơn giản lại ưu nhã, sau đó tay lại lấy ra một huyết ngọc giống như Khiêu Hồng cắm lên mái tóc nàng, làm cho nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
“A Noãn, còn trang điểm gì nữa không?” Mộ Lương đưa tay xuống lấy hộp phấn trên bàn.
“Không cần.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn mình trong gương, nhìn hợp phấn có chút chán ghét, loại mùi thơm này, nàng không rất không thích.
Mộ Lương cưng chiều vuốt vuốt đầu của nàng, cúi đầu hít một hơi dài ở trên mái tóc nàng, thở dài nói, “Cũng tốt, mùi thơm tự nhiên trên cơ thể A Noãn ta thích nhất.”
Hoa Khấp Tuyết ho khan hai tiếng, lạnh lùng liếc hắn một cái, chậm rãi đứng dậy, nhìn tóc của hắn có chút rối loạn, trong nội tâm liền khẽ động, “Mộ Lương, ta giúp chàng chải đầu nha.”
Mộ Lương nghe vậy, sững người ở tại chỗ, a, A Noãn muốn giúp hắn chải đầu?
Hoa Khấp Tuyết mím môi, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười, cũng chỉ là chải đầu, cần gì phải kinh ngạc như vậy chứ? Cũng không nhiều lời rồi, liền ấn hắn ngồi xuống ghế, tỉ mỉ nhìn tóc của hắn.
Mười ngón tay linh hoạt chải tóc cho hắn, sau đó lấy một cây trâm bằng bạch ngọc cài lên cho hắn, hài lòng mỉm cười, không khó khăn lắm, chuyện đơn giản này nàng vẫn biết làm, dù sao cũng đã nhìn Mộ Lương buộc tóc cho mình, nên liền học một chút.
“A Noãn có phải nàng đã từng chải đầu cho người khác? Nhìn động tác rất nhuần nhuyễn nha.” nhìn mặt Mộ Lương rất tệ, giọng điệu nói chuyện cũng chứa theo mùi vị không đúng lắm.
“Chàng nghĩ nhiều quá.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam nhân không biết điều trong gương, đây là lần đầu tiên nàng tự mình chải tóc cho một nam nhân.
Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, cũng không gây chuyện nữa, A Noãn là lớn lên cùng với hắn, bên cạnh nàng chỉ có một người đàn ông là hắn, dĩ nhiên, ngoại trừ Hoa Thủy Thủy cùng Hoa gia gia.
Mộ Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo trong gương, ánh mắt nhìn đến cổ của nàng, ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó lấy ngọc thiền từ trong lòng ngực hắn ra.
“A Noãn, đeo nó có được hay không?” Mộ Lương dịu dàng cười, A Noãn sợ nàng làm mất, cho nên trả lại cho hắn, nhưng bây giờ, hắn nghĩ nên đeo nó ở trên cổ A Noãn.
“Được.” Hoa Khấp Tuyết không có phản ứng gì, ngọc thiền này không nặng, nên sẽ không gia tăng gánh nặng gì cho nàng, nên liền đồng ý.
Mộ Lương thấy nàng đồng ý, nụ cười sâu hơn, động tác rất nhẹ đeo ngọc thiền lên cho nàng, mặt cách nàng rất gần, hơi thở ấm áp phả lên trên khuôn mặt nàng làm cho trong nháy mắt làm cho nàng nổi lên một hồi ngại ngùng.
Mộ Lương ôm lấy Hoa Khấp Tuyết đứng ở trước gương, dịu dàng cười, nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc thiền đang nằm trên cổ nàng, trong lòng đầy tràn nhu tình.
Hoa Khấp Tuyết nhìn y phục trên người hai người rất xứng đôi, trong mắt hiện lên ý cười, nhàn nhạt nhìn Mộ Lương lại thấy hắn đang vui vẻ chuyện gì, khẽ nói “Chúng ta nên đi rồi.”
“Cứ như vậy ôm cả đời không được sao?” Mộ Lương ủy khuất mím môi.
“Được, nhưng mà ta không muốn bị đói bụng.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng cầm tay của hắn, thẳng đi về phía cửa.
Mộ Lương bất đắc dĩ than thở, nhanh chóng nắm chặt tay của nàng, tức giận hừ nhẹ một tiếng, đưa tay mở cửa cho nàng.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn tay hai người đang nắm chặt, trên mặt liền trở nên dịu dàng.
Trạch Lương nhìn hai người ra ngoài, trên mặt đều rất dịu dàng thì rất kinh ngạc, hắn làm y phục không kém, nhưng khi mặc ở trên thân ngọc bích của hai người, hiệu quả đúng là tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mộ Lương ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nhìn hắn, một hồi sau liền hừ nhẹ, đi xuống lầu.
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng hiện lên ý cười, nhìn dáng vẻ Trạch Lương đầy ủy khuất, có chút bất đắc dĩ, làm thuộc hạ của Mộ Lương, đúng là không dễ dàng.
Trạch Lương nghĩ trăm mối vẫn không có cách giải, hắn làm y phục bọn họ mặc không phải là vô cùng tốt sao, tại sao ánh mắt của Vương Gia lại trở nên như vậy? Chẳng lẽ là do Tuyết cô nương không chịu phối hợp, làm cho ngài chưa thỏa mãn dục vọng cho nên nhìn ai đều khó chịu như vậy. . . . . .
Sự thật chứng minh, hiện tại Trạch Lương đã trở nên không thuần khiết rồi, Mộ Lương chỉ là ăn hơi dấm. . . . . .
“Mẹ ơi.” Mộ Hỏa Nhân sững sờ nhìn hai người đi tới đại sảnh, trong mắt đều là kinh ngạc, nàng biết dáng dấp của hoàng thúc cùng Tuyết Tuyết là Thiên Thượng Địa Hạ ở nơi này, bọn họ hôm nay nhìn rất đẹp, thật là quá khoa trương đi
Hoa Trảm Lãng ngược lại không có phản ứng gì, nhàn nhạt liếc hai người một cái, ngáp một cái, trừ Hỏa Nhi, hắn lười phải trông nom người khác mặc cái gì.
Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hai người phía trước một cái, hôm nay Mộ Hỏa Nhân vần một thân đỏ rực như cũ, y phục của Hoa Trảm Lãng cũng màu xanh lam không thay đổi, nhưng hai người đứng chung một chỗ, làm cho hai màu sắc không liên quan với nhau lại có vẻ hợp nhau đồng thời càng làm nổi bật nhau hơn.
“Muốn nhìn thì nhìn ta, nhìn bọn hắn làm gì? Cũng không phải là của nàng.” Hoa Trảm Lãng không vui khi nữ nhân của mình đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người người khác, tức giận xoay đầu nàng quay lại.
“Ai yêu, nhìn chàng làm gì, chàng lại không có bộ dáng xinh đẹp như Tuyết Tuyết cùng hoàng thúc, hơn nữa, ta không thèm nhìn chàng...thì chàng có thể chạy mất hay sao?” hai tay Mộ Hỏa Nhân chống nạnh, mắt phượng nhẹ trừng, bộ dáng này có chút hung hãn.
“Nàng nên thấy may mắn là dáng dấp của nam nhân nàng kém xa với hoàng thúc nàng, nếu không ba ngày hai bữa sẽ đi ra ngoài trêu chọc các cô nương, ta xem lúc đó nàng làm sao.” giọng nói của Hoa Trảm Lãng mang đầy ghen tức.
“Chàng hiện tại như vậy còn không phải là luôn trêu hoa ghẹo nguyệt!” tính tình Mộ Hỏa Nhân vốn rất nóng nảy, vừa bị Hoa Trảm Lãng nói như thế, nhớ tới lịch sử phong lưu của người nào đó, lập tức dâng lên hỏa khí.
Hoa Trảm Lãng trợn mắt, vừa muốn nói gì, lại bị một âm thanh trong trẻo lạnh lùng âm thanh cắt đứt.
“Sư huynh khi nào cũng học được tính cách khi dễ nữ nhân.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn về phía Hoa Trảm Lãng.
“Nha đầu, làm sao ngươi cũng không biết bao che. . . . . .” Hoa Trảm Lãng đau khổ cúi đầu, dầu gì bọn họ cũng là đồng môn mà.
“A Noãn là nữ nhân của ta, Hỏa Nhi là người Mộ gia ta, như thế nào coi như là không bao che?” Mộ Lương hả hê cười.
Hoa Trảm Lãng bị hai người nói xong không nói được gì nữa, sắc mặt rối rắm hạ xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai người.
“Khụ khụ, hoàng thúc, các ngươi chớ khi dễ Trảm Lãng nữa.” Mộ Hỏa Nhân hỏa khí tới cũng nhanh, tâm mềm xuống cũng nhanh.
“Chỉ có Hỏa Nhi là tốt nhất.” Hoa Trảm Lãng ôm cổ nàng, hắn nhất định phải hảo hảo thương nàng dâu.
“Hiện tại biết ta tốt rồi.” Mộ Hỏa Nhân chu mỏ một cái, nhưng vẫn không nhịn được khẽ cười lên.
Hoa Trảm Lãng thở dài, gõ gõ cái trán của nàng.
Hoa Khấp Tuyết nhìn ** hai người, nhíu mày, giương mắt nhìn về phía khuôn mặt đang rất khinh thường của Mộ Lương, “Thời gian vẫn còn sớm, hiện tại nên vào cung?”
“Ừ, hôm nay Mộ Lê muốn tuyên bố quyết định lập hậu.” Mộ Lương gật đầu một cái.
Hai mắt Hoa Khấp Tuyết lóe lên, lập hậu? hiện tại Thánh Diêu kia chắc đang rất hồi hộp rồi.
“Thánh Diêu đoán chừng khẩn trương đến chết rồi, Tuyết Tuyết, chúng ta nhanh vào cung!” Mộ Hỏa Nhân vừa nghe tin tức, trừng lớn mắt, ngay sau đó kích động chạy đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
“Trảm Lãng, ta theo Tuyết Tuyết vào cung nha!” Mộ Hỏa Nhân quay về phía sau phất phất tay, kéo tay Hoa Khấp Tuyết , chút nữa đã bị Mộ Lương đạp bay.
“Mộ Hỏa Nhân, trong mắt ngươi có còn hoàng thúc ta đây hay không!”
“Mộ Hỏa Nhân, trong lòng nàng còn nhớ tới nam nhân của nàng là ta không!”
Mộ Lương cùng hoa Trảm Lãng cùng nhau gầm nhẹ, khuôn mặt của hai người đều tối sầm.
“Trảm Lãng. . . . . .” Mộ Hỏa Nhân có chút sợ hãi rụt bả vai lại, lặng lẽ núp vào phía sau lưng của Hoa Khấp Tuyết.
“Người của tam quốc tới không ít, các ngươi cũng không rỗi rãnh.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người một cái.
“A Noãn, ta có thể không đi. . . . . .” Mộ Lương bĩu môi, rất không có trách nhiệm nói.
Hai mắt Hoa Khấp Tuyết trở nên lạnh, một khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra lạnh lẽo, người quen biết nàng đều biết đây là nàng đang mất kiên nhẫn.
“Được rồi, ta đi là được, chớ cùng nam nhân khác nói chuyện biết không?” Mộ Lương rất không có cốt khí lựa chọn thỏa hiệp.
“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, kéo tay Mộ Hỏa Nhân, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Mộ Lương nhìn chằm tay hai người đang nắm chặt nhau, hận không thể ngay lập tức có một thanh đao chặt móng vuốt của Mộ Hỏa Nhân xuống.
Mà Hoa Trảm Lãng lúc này cũng nghĩ giống như Mộ Lương, nhưng hi vọng chém đứt , là tay Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết hình như là đã nhận ra tầm mắt của hai người, lạnh lùng quay đầu nhìn lại một cái, thành công ngăn trở tầm mắt của hai người, giơ tay lên kêu Đại Hoa ra, kéo Mộ Hỏa Nhân lên lưng hổ.
Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, bước đi trên mây.
“Mộ Lương, ngươi cứ như vậy để cho Tuyết Tuyết mang Hỏa Nhi đi?” Hoa Trảm Lãng mặt đen lại, giận dữ nhìn Mộ Lương, “Tuyết Tuyết không phải rất nghe lời ngươi hay sao?”
“Không nỡ nhìn nàng không vui.” Mộ Lương thở dài, cười như không cười nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi muốn Hỏa Nhi không vui?” Nếu là như vậy, hắn nên suy tính có nên lấy gậy đánh đôi uyên ương hay không.
Hoa Trảm Lãng sững sờ, khôi phục lại bình thường sắc mặt của, nhìn thẳng vào mắt Mộ Lương, trong mắt trong mắt hai người đều hiện lên bất đắc dĩ, thở dài một cái, chậm rãi đi ra cửa.
“Mộ Lương, ta hôm nay lấy cái gì thân phận đi gặp khách?”
“Lấy thân phận bộ đầu.” Đi đón khách.
“Cút.”
“Phò mã.”
“Cái này cũng không tệ lắm.”
Sau đó hai người nhanh chóng lên tuấn mã một đường đi thẳng đến hoàng cung, Mộ Lê một thân hoàng y ngẩn người nhìn hai người rất anh tuấn đang đi đến, một hồi lâu chưa thể tỉnh hồn lại.
“Lê nhi?” Mộ Lương nguy hiểm nhìn Mộ Lê, ánh mắt hắn quỷ dị kia nhìn làm cho hắn không thích.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm nói rất là đúng,người cùng Hoa Trảm Lãng ở chung một chỗ rất xứng , nhìn rất là đẹp đôi.” Mộ lê thật lòng cảm thán.
Mộ Lương và Hoa Trảm Lãng cùng nhau híp mắt, cùng nhau nắm chặt cương ngựa, hai tay đồng loạt đánh về phía trước, cùng nhau đánh về phía khuôn mặt hoảng sợ của Mộ Lê. . . . . .
Không có ai biết, trong ngày sinh nhật của người hoàng đế này, trừ trên mặt, toàn thân đều là vết bầm. . . . . . Đây chính là chết vì miệng.
Linh Việt cung.
“Tuyết Tuyết, Hỏa Nhi, ta...ta rất khẩn trương.” Bạch Thánh Diêu một thân Phượng Bào, khuôn mặt nhỏ nhắn thoa chút son phấn, nhữn chiếc trâm bằng vàng kim cài trên tóc làm nổi bật lên vẻ khoan thai dịu dàng và đầy cao quý, lúc này khuôn mặt nàng đang rất luống cuống nhìn hai người đang uống trà trước mặt.
“Không cần khẩn trương.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng, nàng còn chưa oán trách chuyện Thánh Diêu làm hoàng hậu sau này sẽ không có ai nấu ăn cho nàng nữa, nàng ta còn khẩn trương cái gì?
“Đúng là, có hoàng huynh ở đây, sợ cái gì?” Mộ Hỏa Nhân nhíu mày nói.
“Hắn hạ lệnh giải trừ hậu cung, nhất định sẽ đại loạn. . . . . .” Bạch Thánh Diêu cắn cắn môi, tình yêu là chuyện hai người, nhưng nếu vì vậy mà làm cho Mộ Lê gặp phải phiền toái, nàng. . . . . .
“Ai dám ý kiến, giết.” khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là trong đáy mắt chợt lóe lên sát ý, không thể bỏ qua cho kẻ đó, hơn nữa, theo tính cách thương cháu của Mộ Lương, cũng không cần nàng ra tay.
“Chậc chậc, Tuyết Tuyết, hôm nay là sinh nhật của hoàng huynh, không phải thấy máu sẽ không tốt sao?” mặc dù ngoài miệng Mộ Hỏa Nhân nói như vậy, nhưng trong lòng đã sớm vỗ tay khen hay rồi, làm nữ nhân, chính phải có khí phách, Thánh Diêu cũng thật là lạ, “Đến phút cuối cùng” còn sợ gì.
“Hỉ sự.” Hoa Khấp Tuyết lại nhấp một miếng trà, màu máu cùng màu đỏ khác nhau ở chỗ nào.
Bạch Thánh Diêu không nói gì nhìn hai người trước mắt, không phải họ nên tới khuyên nhũ nàng sao? Tại sạo hiện tại lại cùng mình nói chuyện trời nam đất bắc rồi.
“Thánh Diêu, tâm bình tĩnh là được rồi.” Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên rót một chén nước, đưa lên trước mặt Bạch Thánh Diêu, con ngươi trong trẻo nhàn nhạt nhìn nàng.
Bạch Thánh Diêu nhìn hai mắt trong suốt của nàng mà ngẩn người, ngay sau đó liền thoải mái cười, nhận lấy trà, “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đúng là không cần phải lo lắng những chuyện dư thừa.”
“Yên tâm đi, phẩm chất của Mộ gia, rất là thương nàng dâu .” Mộ Hỏa Nhân cười đùa, nhìn Bạch Thánh Diêu từ trên xuống dưới một phen, chậc lưỡi khen ngợi, “Không tệ không tệ, đã sớm biết Thánh Diêu là một Mỹ Nhân, hôm nay chỉ ăn mặc trang điểm lên một chút, càng thêm tăng thêm quý khí bức người nha.”
“Thôi đi, hai ngươi ở chỗ này, ta có thể bức được người nào.” Bạch Thánh Diêu phản đối một tiếng, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng như tuyết có chút ửng hồng.
Mộ Hỏa Nhân giựt giựt khóe miệng, nha đầu này ở trước mặt mình mà còn thẹn thùng cái gì? Ngay sau đó nàng nhìn qua Hoa Khấp Tuyết một cái, có chút đồng ý gật đầu một cái, “Đúng là bị Tuyết Tuyết đến đây giành danh tiếng.”
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hai người một cái, đứng dậy sửa quần áo của mình lại một chút, không để ý đến hai người, ngược lại đi đến trước gương trang điểm, nhìn gương khẽ vuốt ve ngọc thiền trên ngực, có chút mất hồn.
“Chậc chậc, ngươi nói có phải hay không Tuyết Tuyết đang nghĩ tới hoàng thúc rồi ?” Mộ Hỏa Nhân tiến tới trước mặt Bạch Thánh Diêu, trong mắt lóng lánh tia bát quái.
“Ta nghĩ là vậy.” Bạch Thánh Diêu cũng mất đi khẩn trương ban đầu, trêu chọc nhìn Hoa Khấp Tuyết, hôm nay Tuyết Tuyết mặc áo tím, sợ là sẽ cùng hoàng thúc tuyên bố chính thức kết hôn, bất quá Tuyết Tuyết mặc đồ màu tím, nhìn đúng là rất xinh đẹp .
“Rất rảnh rỗi?” Hoa Khấp Tuyết hồi hồn, lạnh nhạt nhìn hai người.
“Là đang rất rảnh rỗi.” Mộ Hỏa Nhân híp mắt cười trả lời, các nàng không cần phải tiếp đãi hay chiêu đãi khách gì, đúng là đang rất rãnh rỗi nha.
“Vậy thì chạy quanh hoàng cung mấy vòng đi.” Hoa Khấp Tuyết phủi phủi ống tay áo, vân đạm phong khinh nói.
“Thôi đi.” khuôn mặt tươi cười của Mộ Hỏa Nhân liền cứng đờ, vội vàng khoát tay.
“Thánh Diêu, ngươi cũng rất rãnh rỗi?” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Bạch Thánh Diêu, “Vậy thì không cần giải tán hậu cung làm gì, khi đó không có chuyện gì còn có thể từ đó tìm mấy việc vui.”
“Tuyết Tuyết, hôm nay trăng sáng rất tròn.” Bạch Thánh Diêu chợt lắc đầu, chỉ vào ngoài cửa sổ.
Mộ Hỏa Nhân vỗ trán, Thánh Diêu ah, ban ngày, làm gì có trăng sáng!
Bạch Thánh Diêu kịp phản ứng, 囧 quẫn bách muốn có kẽ đất để mà chui xuống.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, không để ý tới nàng nữa, tiếp tục vuốt ve ngọc thiền, khóe mắt hiện lên tia dịu dàng, khóe miệng cũng khẽ nhếch, nhìn hai cô gái đang ngây ngốc ở bên cạnh.
Ba người lại hàn huyên thật lâu, nhìn bầu trời tối xuống, nghĩ thời gian dạ tiệc cũng gần tới rồi, liền cùng nhau đến Linh Việt cung.
Tân khách đã đến đủ không sai biệt lắm, mọi người đã an vị, Mộ Lê ngồi thượng vị, phía trái phía bên dưới là Mộ Lương, bên cạnh hắn là Hoa Trảm Lãng, phía sau một chút nữa chính là vương công quý tộc của Mộ quốc.
Đối diện theo thứ tự là xứ giả Phong Quốc, xứ giả Tước quốc, cùng vương công quý tộc của hai nước.
Nguyệt Nguyên đã ngồi xuống, mà Phong Vụ Niên hiện tạo chưa thấybóng dáng đâu, Mộ Lương nhìn chỗ trống bên cạnh Nguyệt Nguyện một cái, đáy mắt hiện lên tia quỷ dị.
“Thánh vương.” Một nam tử tuấn mỹ mặc y phục màu bạc đi tới trước mặt Mộ Lương.
“Thái tử.” Mộ Lương đứng dậy, nhàn nhạt nhìn hắn, người này là huynh trưởng của Đông Phương Vũ, thái tử Đông Phương Diệu của Tước quốc, nhìn rất ôn hòa, nhưng dã tâm cũng không nhỏ.
Đông Phương Diệu nhìn thẳng hắn, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt nhàn nhạt của hắn có cảm giác bị áp bức, vẻ mặt liền thay đổi, lập tức thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt cười, “Hôm nay sao không thấy bóng dáng Vũ nhi, hình như là nàng ở trong phủ của Vương Gia.”
“Trước đó vài ngày công chúa nói muốn đi Giang Nam du ngoạn, mấy ngày trước đã lên đường rời đi rồi, chẳng lẽ thái tử không biết?” Mộ Lương có chút kinh ngạc nói.
“Cái gì?” Đông Phương Diệu híp mắt, có chút nghi ngờ nhìn Mộ Lương, muội tử của mình cho tới bây giờ chưa từng nói qua là muốn đi Giang Nam.
“Chẳng lẽ thái tử nghi ngờ lời nói của Bổn vương?” vẻ mặt của Mộ Lương lạnh lùng, không giận mà uy nghiêm.
“Lời Vương Gia nói, Bổn cung tự nhiên sẽ không hoài nghi, là tiểu muội không tốt, đã làm cho Vương Gia bận tâm.” Đông Phương Diệu thu hồi nghi vấn, xin lỗi cười, hiện tại sợ hỏi cái gì cũng không ra, để sau đó cho người của mình đi tìm là được, nha đầu kia đang suy nghĩ cái gì người huynh trưởng như hắn đây không thể đoán ra được, lúc này đi Giang Nam cũng không phải là không thể nào, nói không chừng là nàng đang có thủ đoạn gì với Mộ Lương.
Hàn huyên thêm mấy câu, Đông Phương Diệu cũng trở về chỗ ngồi của mình.
“Hỏa Nhi làm sao còn chưa tới?” Hoa Trảm Lãng tà khí cười , môi khẽ chuyện động, nhỏ giọng hỏi Mộ Lương.
Các vị thiên kim nữ tử nhìn thấy Mộ Lương cùng Hoa Trảm Lãng, trong mắt đều hiện lên tia ái mộ, ánh mắt nhìn tới rất nóng bỏng, làm cho Mộ Lương có chút không vui, nghe Hoa Trảm Lãng nói, trong lòng lại càng thêm nhớ A Noãn của hắn.
Mộ Lê ngồi một mình ở trên Hoàng tọa, hậu vị bên cạnh hắn vẫn còn trống như cũ, điều này làm cho những nữ tử trong hậu cung nhìn đỏ mắt, mỗi một người đều muốn được ngồi trên vị trí đó.
Mộ Lê thở dài, dạ tiệc này đã muốn bắt đầu, Thánh Diêu như nào còn chưa đến?
“Hoàng thượng, hôm nay là sinh nhật ngài, phải cười.” Cảnh Duệ đứng ở bên cạnh hắn, trêu ghẹo nói.
Mộ Lê lạnh lùng nhìn hắn một cái , thẩn thờ quay đầu, có phải hay không đi theo hoàng thúc đã lâu, mọi người đều không biết tích khẩu đức rồi hả ?
Mộ Lương cùng Hoa Trảm Lãng cũng si ngốc nhìn về phía trước, chờ đợi giai nhân đến.
Ở đây mọi người cũng đang nghị luận ầm ĩ, nhìn bầu trời sắc đã không còn sớm, vì sao hoàng thượng còn chưa tuyên bố bắt đầu dạ tiệc? Chỉ là không đợi bọn họ nghĩ quá lâu, người đang đi tới đã nói cho bọn hắn biết vì sao dạ tiệc này lại chậm chạp không bắt đầu như vậy.
Bạch Thánh Diêu đi đầu, Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Khấp Tuyết chia làm hai bên của nàng, ba cô nương chậm rãi đi vào mở buổi tiệc, phong cách ba người bất đồng, nhưng tất cả đều là tuyệt sắc giai nhân, Bạch Thánh Diêu ôn hòa, Mộ Hỏa Nhân nóng, Hoa Khấp Tuyết Thanh lãnh, cùng nhau công diễn một lúc, đoạt đi tất cả ánh mắt của mọi ngườ, cũng rước lấy một tiếng hút khí.
“Thánh Diêu!” Mộ lê đứng lên trước tiên, trên mặt là không che giấu được sự kích động.
Bạch Thánh Diêu khẽ mỉm cười đáp lại hắn, thi triển ảo thuật nhảy đến bên cạnh Mộ Lê, theo mắt hắn nhìn xuống mọi người phía dưới, Đế Vương uy nghiêm cùng Đế hậu đoan trang hiển thị rõ, tới lúc này mọi người cũng không phải đều người ngu, đương nhiên sẽ nhìn ra được Mộ Hoàng muốn cô nương này làm hoàng hậu rồi.
“Hỏa Nhi!” Hoa Trảm Lãng cười đến híp cả mắt, vội vàng giơ tay lên một cái, kéo nàng bay lên không đi qua, ôm vào trong ngực chính là “Bẹp” hai cái, làm cho các cô nương bốn phía nhìn thấy vừa đỏ mặt vừa tan nát cõi lòng.
“Chú ý hình tượng một chút!” Mộ Hỏa Nhân nũng nịu, sau đó lướt qua Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn những nữ tử phía dưới.
“Ta tại đây tuyên bố chủ quyền, hiểu không?” Hoa Trảm Lãng lý lẽ thẳng khí thế hùng hồ nói, nhìn Mộ Hỏa Nhân với ánh mắt vừa yêu lại vừa hận.
Ba gã cô nương thì hai người đã có chủ, tại chỗ này chỉ còn lại Hoa Khấp Tuyết, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía người của nàng, nhưng mà tuyệt thế giai nhân này rốt cuộc là ai?
Người có mắt nhạy béng thì sẽ nhận ra nàng là người Thánh vương ở Liệp Uyển tuyên bố chính là vương phi, bắt đầu khe khẽ bàn luận, nhưng vẫn có người không biết.
Hoa Khấp Tuyết không nhanh không chậm cất bước, một thân Tử Y cao quý thanh lịch, gương mặt tuyệt mỹ thanh lãnh kêu ngạo từ trong xương tủy, trước ánh nhìn soi mói của mọi người , khuôn mặt vẫn không đổi sắc, loại khí độ này, không phải người thường có thể so sánh được, Bạch Thánh Diêu cùng Mộ Hỏa Nhân dĩ nhiên là xuất sắc khác thường, nhưng ở trước mặt Hoa Khấp Tuyết, nhưng cũng đã thất sắc không ít, mặc dù nàng cũng không có cố ý muốn gây tiếng động lớn làm chớ khách át cả tiếng của chủ nhân.
Mộ Lương vốn đang lo lắng trong lòng nhưng khi nhìn thấy cô nương này liền chậm rãi an định lại, không giống tính tình nông nóng như Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Lê, hắn chỉ là tà tà dựa vào ghế, thưởng thức rượu, mỉm cười nhìn nàng, này cười mang theo ba phần dịu dàng, ba phần cưng chiều, bốn phần tà nịnh, vô tình làm cho vẻ đẹp tuấn càng thêm tà mị.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn thẳng hắn, hắn không vội, nàng cũng không vội, từng bước từng bước, đi chậm khác thường, nhưng từng bước một này tất cả đều dậm lên trên quả tim Mộ Lương, không nặng, nhưng lại bị nàng làm cho lòng ngứa ngáy, không khỏi thầm mắng trong bụng, Tiểu cô nương này không thể học hỏi Bạch Thánh Diêu một chút, nên bay tới sao?
Hắn đang từng nghĩ sẽ tóm nàng giống như Hoa Trảm Lãng, nhưng hậu quả kia hắn cũng không dám nghĩ đến, trước mặt mọi người khiến Tiểu cô nương này mất mặt, hắn cũng không gan này, chỉ có lo lắng các loại , trên mặt lại nở nụ cười lười biếng, nhưng sức lực của tay đang nắm ly rượu càng ngày càng mạnh hơn muốn bóp nát ly rượu này.
Hoa Khấp Tuyết phát hiện sức lực dưới tay hắn, đáy mắt thoáng hiện lên ý cười, cũng không có ý định đùa giỡn với hắn nữa, lạnh lùng nhìn ánh mắt rất nóng bỏng ở bốn phía, đến khi bọn hắn đều lạnh cả sống lưng mà thu hồi ánh mắt sau đó lắc mình một cái, lấy đôi mắt bình thường của mọi người không cách nào thấy rõ tốc độ di chuyển đến trong ngực Mộ Lương.
Đợi khi mọi người phản ứng lại thì giai nhân đã không còn ở trước mắt, muốn tìm kiếm khi nhìn thấy thì mọi người kêu lên sợ hãi.
“Nàng ở trong ngực Thánh vương!”
“Y phục của Nàng cùng Thánh vương là đồng bộ!”
“A, nàng là Hoa Khấp Tuyết, người Thánh vương tuyên bố là vương phi!”
. . . . . .
“Nhân vật chính của hôm nay phải là Mộ Lê cùng Thánh Diêu.” Hoa Khấp Tuyết lười biếng tựa tại Mộ Lương trong ngực, không để ý đến mọi người xung quanh cầm một quả nho lên, nhét vào trong miệng Mộ Lương.
Mọi người thấy vậy, rối rít hít vào một hơi, ảo tưởng người được Hoa Khấp Tuyết cho ăn chính là mình, ánh mắt cũng có chút nóng rực lên.
Mộ Lương dịu dàng cười một tiếng, nuốt quả nho xuống, mắt có chút thần bí nhìn, “Sai, nhân vật chính hôm nay, có ba đúng.” Phát hiện ánh mắt của nam nhân chung quanh đều đặt ở trên người Hoa Khấp Tuyết, cười như không cười liếc chung quanh, nhàn nhạt phát ra uy híp nhìn bốn phía.
Mọi người nhận thấy được Thánh vương đang không vui mừng, trong lòng cả kinh, cũng làm cho bọn họ thu hồi ý nghĩ không nên có, mỹ nhân tuyệt sắc này là của Thánh vương , không phải những người như bọn họ lại có thể nghĩ đến hay nhìn ngắm nhìn, cho dù là nhìn một cái, cũng là có lỗi.
Mà bọn nữ tử thấy nụ cười ôn nhu của Mộ Lương, liền lộ ra ánh mắt si mê, Thánh vương vốn là thiên thần trong lòng các nàng, nhưng hôm nay này vị thần này đã dính lửa khói, có dịu dàng, điều này làm sao các nàng không điên cuồng cho được, đáng tiếc, cái nhìn dịu dàng kia không dành cho họ mà chỉ dành cho một cô nương.
Nhưng không phải tât cả các nữ nhân kia đều thông suốt như vậy, ít nhất, ở chỗ không xa một cái nào đấy có một bóng dáng, trong mắt lộ hiện lên đầy hận ý.
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, làm như không hiểu ý tứ hắn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ăn thức ắn Mộ Lương đút tới.
Hành động lần này lại đưa tới một mảnh tiếng rút khí, Thánh vương tôn quý bực nào, thế nhưng lại đút cho một cô gái ăn, không ngờ Thánh vương lại nuông chiều nàng đến trình độ như vậy.