Người quanh mình thấy hai người không coi ai ra gì trình diễn tiết mục thân mật như vậy, có hâm mộ, có ghen tỵ, có người xem kịch vui, cũng không bàn về loại nào đều không thể không thừa nhận, y phục hai màu tím cùng trắng xen kẽ lần nhau của hai người, đúng là nhìn rất đẹp mắt hài hòa.
“Chậc chậc, nhìn hai người này đi.” Mộ Lê bĩu môi.
“Chàng ganh tỵ.” Bạch Thánh Diêu cười khẽ, các nam nhân nhìn thấy nụ cười của nàng, liền ngây ngẩn cả đi, Bạch Thánh Diêu mặc dù không mỹ lệ bằng Hoa Khấp Tuyết, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.
“Không được cười!” Mộ Lê hơi ghen tức lướt nhìn mọi người, đặc biệt là những nam nhân kia nhìn Thánh Diêu.
“Được.” Bạch Thánh Diêu nén cười, lại lần nữa trở lại dáng vẻ đoan trang khẽ cười, tuy đẹp, nhưng không thể so với nụ cười chân thật mới vừa rồi.
Mộ Hỏa Nhân cùng Hoa Trảm Lãng nếu so với Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết thì chẳng thấm vào đâu được, đang đút đồ ăn lẫn nhau, ngọt ngào đến có chút phát ngán, làm cho mọi người nhìn thấy phải đỏ con mắt muốn chết.
“Hôm nay, nhân dịp sinh nhật của trẫm, trẫm muốn tuyên bố một chuyện.” Mộ Lê đột nhiên đứng lên, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, trên mặt mang theo nét uy nghiêm của hoàng gia, thấy mọi người an tĩnh, hài lòng mỉm cười.
Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, lại nhìn qua đáy mắt Mộ Lương hiện tại đang rất vui sướng, mơ hồ hiểu chuyện gì.
Mộ Lương thấy bộ dáng hiểu rõ của nàng, sắc mặt lập tức cứng đờ, không biết tại sao nàng lại nhanh chóng đoán ra như vậy?
“Trẫm hôm nay tuyên bố, ba ngày sau, trẫm cùng Bạch Thánh Diêu thiên kim của Bạch gia, trưởng công chúa cùng đệ từ Vô Cực lão nhân Hoa Trảm Lãng, Thánh vương cùng đồ đệ Vô Cực lão nhân Hoa Khấp Tuyết, đồng thời đám cưới!”
Lời vừa nói ra, Bạch Thánh Diêu cùng Mộ Hỏa Nhân thẹn thùng cúi đầu, Mộ Lê cùng hoa Trảm Lãng thì cười đến nhộn nhạo, còn những người không liên can nghe đến đều làm cho kinh sợ đến không biết nên nói những gì, này, cái này cũng quá bất ngờ đi?
Còn nữa, vị hôn phu của trưởng công chúa còn có vương phi của Thánh vương, đều là đệ tử của Vô Cực lão nhân đệ tử, trời ơi, không trách được tại sao lại xuất sắc như thế!
Hoa Khấp Tuyết cũng không có lên tiếng phản đối, chỉ là nhìn về phíaMộ Lương một mắt lạnh lùng, “Mộ Lương, chàng đang tính kế ta.”
“Ai bảo A Noãn chậm chạp không chịu cho ta một hôn kỳ, ta không chờ được nữa rồi.” Mộ Lương cười đầy tà khí, chắc chắn ở tại nơi này nàng sẽ không phản bác làm mất mặt mũi của hắn.
“Ta có chút tức giận.” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt, hắn có thể cùng nàng thương lượng, tại sao nhất định phải ở dưới tình huống nàng không biết rõ lại cho nàng một”Vui mừng” .
“A Noãn.” trong mắt Mộ Lương thoáng qua ảo não, dường như hắn đã khéo quá thành vụng rồi.
Hoa Khấp Tuyết cũng không trả lời hắn, chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Thánh Diêu trên đài, nha đầu này ngược lại rất bình tĩnh, cũng không uổng công nàng cùng Hỏa Nhi khuyên giải nàng ta lâu như vậy.
Mộ Lương thấy nàng chỉ lo Bạch Thánh Diêu, cũng không để ý tới hắn, có chút khổ sở, mày đẹp khẽ nhíu lên, đang rất u buồn, hiện tại A Noãn đang rất tức giận.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, Mộ Lê lại lên tiếng.
“Hơn nữa, trẫm muốn giải tán hậu cung!” Bên kia, Mộ Lê lướt nhìn mọi người, tiếp tục nói.
“Hoàng thượng không thể a!”
“Hoàng thượng, hậu cung không thể giải tán được!”
Tiếng phản đốinhư dự đoán một dạng vọt tới, cả bữa tiệc liền biến thành cái chợ, mà ngoài dự đoán hai người trên đài lại rất tỉnh táo.
Mộ Lê ngáp một cái, lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, vẫn ung dung ngồi xuống, cũng không quản bọn họ phản đối.
Bạch Thánh Diêu không biết hắn chuẩn ra sao, chỉ liếc nhìn hắn, thấy hắn không chút gấp gáp, nghĩ là hắn đã có biện pháp khiến cho những người đó ngậm miệng, mím môi, cũng không mở miệng.
Hai người bình chân như vại uống trà ăn điểm tâm, mắt cũng không thèm nhìn đến đám đại thần đang vì mình rối loạn.
Người của Tước quốc im lặng nhìn người trong nhà Mộ quốc đang nháo với nhau, cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng khi thấy Mộ Lê như vậy liền không thể tưởng tượng nổi, một Hoàng đế, lại vì một nữ nhân mà giải tán hậu cung, mặc dù nữ nhân kia rất đẹp, nhưng cũng không phải cực phẩm, nếu là đổi thành người trong ngực Thánh vương, thì vẫn có giải thích được.
Bốn phía quá ồn, Hoa Khấp Tuyết là người thích nơi yên tỉnh, không chịu được những nơi huyên náo, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên ý lạnh.
Ánh mắt Mộ Lương nãy giờ vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, lúc này thấy nàng có chút không vui, lập tức lạnh mặt, lạnh lùng lướt nhìn mọi người, giống như có một luồng uy thế đập vào mặt, làm cho mọi người ở bốn phía đang xao động từ từ yên tĩnh trở lại, có chút sợ hãi nhìn về phía Thánh vương.
“Cũng chỉ là giải tán hậu cung mà thôi, có gì không thể?” Mộ Lương chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng lướt nhìn mọi người, âm thanh lười biếng trung mang theo chút không vui, vận dụng mấy phần ảo thuật, một người tu vi thấp hơn, màng nhĩ sẽ có cảm giác đau đớn nhàn nhạt đưa tới, thậm chí là té xỉu.
Cả hội trường trong nháy mắt an tĩnh lại, vô số đôi mắt đều nhìn về Mộ Lương, nhưng không có một người dám nữa ra tiếng.
Hoa Khấp Tuyết giương mắt nhìn hắn một cái, trong lòng những thứ buồn bực kia giảm đi mấy phần, là hắn đã phát hiện mình không còn kiên nhẫn, cho nên mới đứng ra thôi.
“Thánh Diêu, đừng nói ta không có tiền đồ, chuyện như vậy, còn có hoàng thúc ở đây sẽ giải quyết tốt thôi.” Mộ Lê trong lúc mọi người không nhìn thấy liền khẽ cười nói.
Bạch Thánh Diêu ho nhẹ hai tiếng, có chút không xác định nhìn hắn, “Chàng xác định Vương Gia sẽ không trả thù lại?” Vương Gia dường như tính toán rất chi li.
Mộ Lê nghe vậy, trong nháy mắt hóa đá, đúng vậy, hắn thế nào quên vụ này rồi, xong đời, sau lần này, nửa đời sau của hắn đoán chừng sẽ xong đời!
“Thánh vương, bất luận triều đại nào đều có hậu cung, tại sao nói có thể giải tán, liền giải tán?” có một đại thần lớn tuổi đang quỳ sát dưới đất lên tiếng.
“Có nhiều nữ nhân như vậy, có tác dụng gì?” Mộ Lương lạnh lùng nhìn người nọ.
Cả người đại thần kia không tự chủ được run rẩy lên, bộ mặt đầy mồ hôi lạnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Lương, chỉ là run giọng nói, “Vì, vì Hoàng thất con cháu đầy đàn. . . . . .”
“Con cháu đầy đàn?” Mộ Lương đột nhiên cười lạnh, ánh mắt chuyển sang nhìn Mộ Lê xem kịch vui.
Mộ Lê giật mình một cái , không ngờ hoàng thúc lại đột nhiên nhìn mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Hoàng thượng, hậu cung nhiều người như vậy, có thể có nói ra vị nào Tần phi mang thai long chủng?” Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, khiến cho trong lòng hắn sợ hãi.
Mộ Lê ra vẻ không kiên nhẫn nói, “Long chủng? Không có.”
Bạch Thánh Diêu cùng Mộ Hỏa Nhân đồng thời che miệng, sợ mình bật cười, nếu như thực có long chủng rồi, mới gọi đã xảy ra chuyện.
“Hậu cung lớn như vậy, hoàn toàn không có có một có thể mang thai long chủng, Bổn vương nên nói, là những thứ này phi tử có vấn đề, còn là hoàng thượng. . . . . .” Mộ Lương giễu cợt nhìn đại thần kia.
“Này, chuyện này. . . . . .” Đại thần kia tình thế khó xử, bộ mặt hốt hoảng, “Hoàng thượng, dĩ nhiên không có vấn đề. . . . . .”
“Đó chính là đám nữ nhân kia vô dụng.” Mộ Lương hừ lạnh một tiếng.
“Một đám phế vật, ở lại trong cung, trẫm nhìn rất chướng mắt.” Mộ Lê tiếp lời, gương mặt uất ức.
“Hoàng thượng long thể làm trọng, chướng mắt như vậy, đại nhân, ngươi nói, là nên lưu, hay là không nên lưu?” Mộ Lương chậm rãi đi tới trước mặt đại thần kia, trên cao nhìn xuống liếc nhìn hắn.
“Không, không nên!” Đại thần kia dưới khí thế của Mộ Lương, nói xong câu đó, lại hôn mê bất tỉnh.
“Những người khác, còn có dị nghị?” Mộ Lương lại lướt nhìn mọi người.
Mọi người lại không dám có bất kỳ ý kiến gì, lời này của Thánh vương chính là ngầm muốn dung túng Hoàng đế rồi, người nào chán sống mới dám đứng ra.
“Vậy thì tốt, trẫm trước mặt người tam quốc, phế hậu cung của Mộ quốc!” Mộ Lê nắm chặt thời cơ, nhân lúc mọi người đang bị khí thế của Mộ Lương làm cho thở không nổi liền lớn tiếng tuyên bố, vận hết toàn bộ ảo thuật, trực khiến ngực mọi người đau đớn, sợ hãi nhìn về phía trên đài.
Bọn họ vẫn cho là Mộ hoàng chỉ là phế vật, lại không nghĩ rằng hắn cũng cường đại như thế, chỉ là nhàn nhạt một câu nói, liền có huyễn lực lớn như vậy, nhìn lại cả người của hắn đầy khí thế của Vương Giả, mặt mặc dù còn chút non nớt, nhưng uy nghiêm kia lại không nhỏ cho họ dò xét được, đâu còn mang bộ dáng của một vị vua ngu dót nữa.
Hài lòng khi không có ai tiếp tục phản đối, Mộ Lê cười tuyên bố, “Ba ngày sau đám cưới đúng hạn cử hành, tiệc chúc thọ, có thể bắt đầu.”
Dứt lời, Mộ Lê dịu dàng nhìn về phía Bạch Thánh Diêu, trở ngại giữa bọn họ, đã không tồn tại.
Khóe mắt Bạch Thánh Diêu có chút ướt át, không ngờ, hắn thật vì nàng làm chuyện như vậy, trả giá vì nàng như vậy, làm sao nàng không cảm động cho được.
Theo từng tiếng đàn vang lên, người các quốc gia rối rít dâng lên lễ thọ đã chuẩn bị cho Mộ hoàng, tâm tình Mộ Lê cũng rất tốt nên không ngừng nói “Thưởng”, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra .
“Trảm Lãng, chàng có phải đã sớm biết hoàng huynh hôm nay sẽ tứ hôn?” Mộ Hỏa Nhân hậu tri hậu giác hiện tại mới phát hiện.
Hoa Trảm Lãng nhíu mày, “Không thể sao? Nàng đang không muốn gả?”
Mộ Hỏa Nhân bị câu này ngăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.
“Chuyện Thánh Diêu, coi như đã yên ổn.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn náo nhiệt trước mắt, có chút vui mừng.
“Vậy. . . . . . Chuyện của chúng ta đây?” Mộ Lương mấp máy môi, ôm nàng vào trong lòng, trong giọng nói có chút cẩn thận.
“Không phải là chàng đã định?” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nói, nhìn không ra trên mặt biểu cảm gì.
“Vậy A Noãn thật tâm muốn gả không? Nếu không nghĩ. . . . . .” Mộ Lương trên mặt thoáng qua bị thương, không muốn tiếp theo nói.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn có chút bị thương Mộ Lương, hừ nhẹ một tiếng, “Đừng giả bộ đáng thương, lần này, ta không mềm lòng.”
Mộ Lương híp lại mắt, thấy đòn sát thủ đều vô dụng rồi, có chút buồn bực, ánh mắt rơi vào đôi tai bạch ngọc của nàng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm rất thô bỉ. . . . . .
Đợi buổi tối, hắn sẽ làm cho A Noãn gục trên giường, hảo hảo thương yêu một phen, không phải chuyện gì đều sẽ được rồi sao?
Chỉ là nghe tiếng”Thái tử Phong Quốc, đến!” Mộ Lương thu hồi suy nghĩ không thuần khiết lại, tay đang ôm Hoa Khấp Tuyết nắm thật chặt, hai mắt xẹt qua ánh sáng không rõ.
Phong Vụ Niên, tới đây. Hạ