“Ha ha, trẫm vừa mới nói vì sao thái tử vẫn chưa tới, thì thái tử đã tới.”
Mộ Lê cười lớn nhìn đến một thân y phục màu bạc của Phong Vụ Niên nhưng đáy mắt không chút ý cười, Phong Vụ Niên này nhưng là trụ cột của Phong quốc, không thể xem thường được đâu.
“Phong quốc có xảy ra chút chuyện, nên ta mới chậm trễ thời gian, kính xin Hoàng thượng Mộ quốc thứ lỗi.”
Trong con ngươi hẹp dài tràn đầy tà khí, sóng mũi cao thẳng như được điêu khắc, đôi môi hoàn mỹ thoáng lên nét tươi cười cuồng ngạo, cả khuôn mặt rất là tuấn mỹ lại có một tư vị âm tà, một thân trường bào màu bạc khiêm tốn xa hoa khoác lên người hắn tạo nên một phong thái cuồng ngạo liều lĩnh, đối mặt với Mộ Lê trong giọng nói không có một chút kính ý nào.
Hắn xuất hiện làm cho mọi người thoáng qua kinh diễm, đã sớm nghe nói thái tử Phong quốc tuấn mỹ vô cùng, hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả thật không sai!
“Ha ha, thái tử đã đến rồi thì dạ tiệc này cũng nên chính thức được bắt đầu.”
Mộ Lê làm sao mà không nhìn ra hắn đối với mình chỉ có xem thường, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười như cũ.
Theo trực giác Bạch Thánh Diêu cũng không thích người này, nhíu nhíu mày, chỉ nhìn thoáng qua, liền không nhìn hắn nữa.
Mộ Lê thấy nàng phản ứng như vậy làm cho hắn rất kích động, Phong Vụ Niên này là đệ nhất mỹ nam ở Phong quốc, mặc dù so ra vẫn kém hơn hắn và hoàng thúc nhưng vẫn đủ để cho nhiều cô gái ái mộ không dứt, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong mắt Thánh Diêu nhà hắn chỉ có mình hắn.
Mộ Lương híp mắt nhìn về phía hắn, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt có chút bí hiểm.
Hoa Khóc Tuyết thấy hắn nhìn Phong Vụ Niên rất lâu, liền nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, dùng sức véo Mộ Lương một cái hỏi: “Coi trọng hắn?”
Mộ Lương ngây ra, sau đó nâng lên nụ cười nhạt đầy tà khí, mập mờ nhìn vào ánh mắt không chút biểu cảm của Hoa Khóc Tuyết hỏi ngược lại: “A noãn, ghen?”
Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, rũ mắt xuống, không thể phủ nhận, nàng vô cùng không thích Mộ Lương đem lực chú ý đặt ở trên người Phong Vụ Niên.
Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng ở bên cạnh lúc này cũng đang nhìn Phong Vụ Niên.
“Dáng dấp không tệ lắm, chỉ là so với chàng còn kém một chút, hơn nữa lại quá tà khí rồi.” Mộ Hỏa Nhân quan sát Phong Vụ Niên từ trên xuống dưới.
“Chỉ có một chút. . . . . .” Hoa Trảm Lãng bĩu môi, che ánh mắt của nàng lại, có vị chua nói: “Không cho phép nhìn hắn.”
Mộ Hỏa Nhân liếc mắt xem thường oán trách liếc hắn một cái hắn nhưng cũng không có nhìn Phong Vụ Niên nữa, dáng dấp của hắn có khá hơn đi nữa cũng không có quan hệ gì với nàng không phải sao.
Phong Vụ Niên im lặng trong chốc lát, liền lên tiếng lần nữa, giọng nói thản nhiên, lại mang theo một tia đắc ý không dễ phát hiện ra.
“Vậy Vụ Niên xin dâng lên lễ thọ cho Hoàng thượng Mộ quốc, chúc Hoàng thượng Mộ quốc “Vạn Thọ Vô Cương”.”
Dứt lời, nhẹ nhẹ vỗ tay, bốn người sau lưng mang một hòm gỗ lớn đi lên.
“Hửm? Nếu vậy trẫm cần phải xem thử.” Mộ Lê nhếch môi, hướng Cảnh Duệ nháy mắt.
Cảnh Duệ gật đầu một cái, phi thân đi xuống, đi tới trước cái rương, thản nhiên nhìn Phong Vụ Niên nói: “Thái tử.”
“Cái rương này có cơ quan, người bình thường không thể mở ra được, Cảnh đại nhân muốn thử một chút sao?” Trong mắt Phong Vụ Niên xẹt qua châm chọc, cái rương này là hắn dùng lực lượng của mình để phong ấn, hắn cũng không tin Cảnh Duệ có thể mở ra được.
“Cảnh Duệ, thử một chút đi, trẫm cũng muốn xem thử cơ quan mà thái tử phí tâm bày ra là như thế nào, mở không ra cũng không có sao.” Mộ Lê cười nhạt nhìn Cảnh Duệ, rõ ràng ánh mắt của Phong Vụ Niên là châm chọc, trong mắt xẹt qua ý lạnh, hắn thật muốn xem, cái rương này có bao nhiêu lợi hại.
“Vâng” Cảnh Duệ nhàn nhạt đáp, thản nhiên nhìn Phong Vụ Niên, thái độ này, không kiêu ngạo không tự ti.
Đưa tay lên sờ vào cái rương kia, Cảnh Duệ nhắm hai mắt lại.
Phong Vụ Niên chắc chắn Cảnh Duệ sẽ không mở ra được cái rương này, nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt bắt đầu ở hội trường đảo quanh, rốt cuộc rơi vào hai bóng người một trắng một tím ở trên cao, nhìn Hoa Khóc Tuyết lúc này càng thêm xinh đẹp, ánh mắt nóng lên, trên môi thoáng hiện nụ cười.
“A noãn, ánh mắt hắn nhìn nàng, ta không thích.” Mộ Lương không có nhìn Phong Vụ Niên nhưng vẫn biết hắn đang nhìn Hoa Khóc Tuyết với ánh mắt rất nóng bỏng, vẻ mặt lạnh lẽo, ngay sau đó liền cười nhạt bộ dáng tà mị.
“Oh.” Hoa Khóc Tuyết thản nhiên đáp một tiếng, ngáp một cái, dạ tiệc vẫn chưa thể bắt đầu thì nàng phải chợp mắt một chút, để cho thân thể thoải mái hơn liền dựa vào trong lòng Mộ Lương, hít lấy hương sen trên người của hắn, thoải mái thở dài.
Ánh mắt Mộ Lương nhu hòa, liếc nhìn Hoa Khóc Tuyết có chút mệt mỏi, không nhịn được cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng một cái, thấy nàng hé mắt nhìn mình lom lom, nụ cười liền sâu hơn.
Sắc mặt Phong Vụ Niên có chút tối lại, nhìn bóng dáng hai người thân mật, đáy lòng có một loại cảm xúc ghen tỵ không ngừng lan tràn, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, trong mắt thoáng qua sát ý.
Mộ Lương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cười như không cười chống lại cặp mắt âm trầm của hắn, trong mắt là sự giễu cợt không che giấu, lại cố ý ở trên trán của Hoa Khóc Tuyết ấn xuống một nụ hôn, thấy đối phương sắc mặt đen hơn, cười đến càng vui vẻ.
Bàn tay của Phong Vụ Niên ở trong tay áo siết chặt, lạnh lùng nhìn Mộ Lương, trong mắt không đè nén được sự ác độc.
“Cảnh Duệ sẽ bị thương.” Hoa Khóc Tuyết hình như là không nhìn thấy ánh mắt “Trao đổi” giữa hai người đàn ông này, đánh giá cái rương gỗ, lại nhìn vào Cảnh Duệ, lạnh nhạt nói.
“A noãn muốn đi giúp hắn?” Mộ Lương thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn Hoa Khóc Tuyết.
“Chàng mới là chủ tử của hắn.”
“Nhưng nàng là chủ mẫu của hắn.” Nụ cười của Mộ Lương sâu hơn.
“Hình như, chàng rất muốn ta ra tay.” Hoa Khóc Tuyết hơi híp mắt, đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.
“Đúng.” Mộ Lương lộ ra một tia cười quỷ dị: “A noãn, nếu như nàng là ngươi ra tay, Phong Vụ Niên chắc chắn sẽ rất buồn bực.” Phong Vụ Niên dám đánh chủ ý vào nữ nhân của hắn, muốn tìm chết.
Hoa Khóc Tuyết hừ nhẹ, nằm ở trong lòng hắn, không nhúc nhích.
Mộ Lương nguy hiểm híp mắt, nâng cằm của nàng lên, gương mặt không thoải mái hỏi: “A noãn, nàng không nỡ làm tổn thương Phong Vụ Niên?”
“Một mùi dấm chua, khó ngửi.” Hoa Khóc Tuyết mím môi, đè xuống nụ cười.
Mộ Lương nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, không được tự nhiên quay đầu đi.
Hoa Khóc Tuyết thấy hắn không vui vẻ, nhíu mày, giơ tay ôm mặt của hắn quay lại, đứng dậy hôn lên môi hắn.
Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó cười đến híp cả mắt, giữ chặt gáy của nàng, có chút thô bạo làm nụ hôn này sâu hơn.
Mọi người thấy vậy, rối rít trừng lớn cặp mắt, không thể tin được ban ngày ban mặt lại có người dám làm loại chuyện thân mật này, cũng không thể không nói, hình ảnh hai người ôm hôn thật là một màn nóng bỏng đẹp mắt.
“Trời, hoàng thúc đồ quỷ háo sắc.” Mộ Lê không nhịn được kích động hai mắt trợn trắng lên.
Bạch Thánh Diêu vỗ trán, yếu ớt nói: “Mộ Lê, lần này, là Tuyết Tuyết chủ động.”
Cái gì? Mộ Lê trợn mắt.
Mộ Hỏa Nhân nhìn hai người đang ôm hôn nhau không coi ai ra gì, cười nghiêng ngã ở trong lòng Hoa Trảm Lãng nói: “Hoàng thúc cùng Tuyết Tuyết thật đúng là có khả năng làm nên thương phong hóa.”
“Hỏa Nhân, vi phu cũng không để ý làm nên chút chuyện thương phong hóa.” Hoa Trảm Lãng tà khí cười một tiếng, mập mờ hôn lên môi của nàng, làm cho gương mặt nàng đỏ ửng.
Phong Vụ Niên hung hăng nhìn chằm chằm hai người, sắc mặt âm trầm, đem hết toàn lực mới áp chế được kích động đi lên đem hai người tách ra, đến cổ cũng nổi lên gân xanh, đôi tay bởi vì siết chặt mà bắt đầu run rẩy.
Nguyệt Nguyên hài hước nhìn Mộ Lương và Hoa Khóc Tuyết một cái, ánh mắt chuyển qua trên người Phong Vụ Niên, châm chọc nhếch môi, Phong thái tử, nếu như giờ phút này ngươi chết tâm, có lẽ kết quả của ngươi sẽ hơi khá hơn một chút.
Nhưng Phong Vụ Niên làm sao biết được tiếng lòng của Nguyệt Nguyên, giờ khắc này, hắn chỉ muốn biết làm thế nào để chặt đứt ý niệm đối với Hoa Khóc Tuyết, bởi giờ nó không những không ngừng, mà ngược lại ý niệm muốn có được nàng còn điên cuồng tăng lên, từ lúc bắt đầu là rung động biến thành sự ham muốn mãnh liệt giữ lấy của nam nhân đối với nữ nhân, hắn thề, hắn nhất định phải cướp lấy Hoa Khóc Tuyết từ tay của Mộ Lương hắn phải giành cho bằng được, hắn nhất định phải ở ngay trước mặt của Mộ Lương nếm lấy tư vị sảng khoái của nàng!
Nhưng hắn không biết, hắn không nên có cái phần tâm tư này, bởi nó sẽ làm cho hắn chết mà không nơi chôn thân.
“Ưm. . . . . .” Hoa Khóc Tuyết khẽ rên, giương ánh mắt tựa như làm nũng tựa như oán trách nhìn Mộ Lương, khe khẽ đẩy đẩy hắn, hy vọng có thể hô hấp đầy đủ không khí.
Lúc này trong mắt Mộ Lương tất cả đều là tà khí, ngậm cánh môi của nàng, cười nhẹ một tiếng, lần nữa nuốt hết tiếng rên rỉ của nàng.
Hai người hôn đến trời đen kịt, đã sớm không còn ai chú ý đến biện pháp mở ra cái rương của Cảnh Duệ, chớ nói chi là hai cái người đang hôn sâu, đã sớm đem chuyện phải cứu Cảnh Duệ quên đến chân trời, điều này cũng khẳng định hôm nay Cảnh Duệ nhất định sẽ gặp bi kịch.
“Bùm!”
“Phốc. . . . . .”
Một tiếng vang thật lớn, đem sự chú ý của mọi người từ trên hai người đang ôm hôn dời đi, trở lại trên cái rương gỗ.
Cảnh Duệ hộc máu ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi, dù gì huyễn thuật của hắn cũng cao đến tầng thứ bảy rồi, làm sao sẽ. . . . . .
Người của Mộ quốc thấy vậy đều thay đổi sắc mặt, mà người của Phong Quốc thấy vậy, trên mặt tất cả đều là tự đắc, Cảnh Duệ này chính là thủ hạ của Thánh vương là một viên Đại Tướng, đến hắn cũng mở không ra, xem ra Mộ quốc ngoại trừ Thánh vương thì cũng không còn người nào có năng lực.
“Xem ra, thái tử đưa cho trẫm phần lễ này, đích xác là rất nặng đây.”
Mộ Lê cười lạnh, trong mắt tất cả đều là lo lắng, tốt muốn ra oai phủ đầu, ý đồ của Phong Vụ Niên đã rất rõ ràng rồi.
Phong Vụ Niên thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Cảnh Duệ nẳm trên mặt đất một cái: “Hoàng thượng Mộ quốc đã quá đề cao bổn vương rồi.”
“Vậy sao? Vậy để trẫm tới thử.” Mộ Lê vỗ ghế đứng dậy, không để ý tới ánh mắt lo lắng của Bạch Thánh Diêu, cất bước liền muốn bước xuống đài.
“Hoàng thượng, loại chuyện nhỏ này, ngài không cần quan tâm.” Không biết từ lúc nào Mộ Lương đã buông Hoa Khóc Tuyết ra, dịu dàng vây nàng ở trong ngực, thản nhiên nhìn Mộ Lê liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng.