Nhà bếp, Thánh vương phủ.
”Lưu Nguyệt,đến dược phòng lấy giúp ta ít đồ, ta đã soạn xong hết để trong
một cái giỏ.” Hoa Khấp Tuyết ngồi trên ghế nhìn cách điều chế dược thiện Mộ Lương viết cho nàng, ném ngọc thiền cho Lưu Nguyệt.
”Dạ, tiểu thư!” Lưu Nguyệt gật đầu, sờ sờ ngọc thiền, cất vào trong ngực chạy ra khỏi nhà bếp.
”Lưu Nguyệt ngươi chạy chậm một chút, coi chừng té!” Bạch Thánh Diêu đang
ởcửa định đi vào, thiếu chút nữa đụng phải Lưu Nguyệt, không khỏi la
lên khi thấy Lưu Nguyệt đang chạy quá nhanh.
” Thánh Diêu.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu với Bạch Thánh Diêu, sau đó tiếp tục nhìn phương thuốc trong tay.
”Tuyết Tuyết Chào buổi sáng! Người đang muốn làm gì vậy?” Bạch tThánh Diêu
nhìn đơn thuốc trong tay nàng, kỳ quái cau mày, trong phòng bếp nghiên
cứu phương thuốc?”Là ai ngã bệnh hả?”
”Không phải, làm cho ta
chút dược thiện, cho Mộ Lương bồi bổ thân thể.” Hoa Khấp Tuyết cũng
không ngẩng đầu lên, từ rút ra một phương thuốc, còn lại cất vàotrong
ngực.
”Chậc chậc, Tuyết Tuyết a, ngươi thật đúng là đức hạnh
nha.” Bạch Thánh Diêu mập mờ nháy mắt, vén lên tay áo rồi bắt đầu thái
thức ăn, chút nữa sẽ dùng đến những cái này.
” Thánh Diêu, ta đức hạnhnhưng so ra vẫn kém ngươi.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, “Nếu ta không có đoán sai, ngươi là vì Mộ
Lê nên mới thích nấu ăn .”
”Ngươi...ngươi làm sao biết?” sắc mặt
Bạch Thánh Diêu liền trắng nhợt, trong mắt thoáng hốt hoảng, dao trong
tay thiếu chút nữa cắt trúng tay.
”Cẩn thận một chút.” Hoa Khấp
Tuyết hiếm khi mỉm cười, giơ tay lên lấy đi dao trong tay nàng, sau đó
ngước mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, “Bởi vì ngươi nấu ngon
nhất, đều là những món Mộ Lê thích ăn.”
”Tuyết
Tuyết.” Bạch Thánh Diêu cười khổ, nhìn con ngươi trong trẻo lạnh lùng
của nàng, trong bụng cảm thán, bình thường mắt cứ lạnh nhạt như vậy, lại không có gì có thể lừa gạt được nàng.
”Mọi chuyện không thể chỉ
nhìn bề ngoài.” Hoa Khấp Tuyết khẽ vuốt đầunàng, đưa dao trả lại tay
nàng, “Làm theo con tim của mình đi, có lẽ sẽ đạt được kết quả không hề
nghĩ tới.”
Mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua hiện lên ánh nhìn khó
hiểu, xoay người đi về phía bếp lò, bắt tay vào chuẩn bị món ăn hôm nay, hôm nay sẽ dùng gạo tẻ.
Nét mặt Bạch Thánh Diêu có chút cô đơn,
theo tim của mình mà làm, nàng có thể không? Không sai, nàng yêu thích
nấu ăn như vậy, cũng là bởi vì mộ lê từ nhỏ đã thích ăn, từ từ, mình
chính cũng thật tâm thích nó, nhưng nam nhân làm cho nàng cam nguyện rửa tay nấu canh, lại trở thành hoàng thượng, hoàng thượng a. . . . . .
”Tiểu thư, đồ đã lấy đến rồi !” Lưu Nguyệt thở hồng hộc chạy vào, đem rổ đặt
mạnh lên bàn làm bàn chấn động, kêu Bạch Thánh Diêu từ trong mạch suy
nghĩ của mình giật mình tỉnh lại.
”Để đó là được rồi.” Hoa Khấp
Tuyết nhàn nhạt đáp lời, chợt quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn đang ửng hổng của nàng, khẽ thở dài một cái, nha đầu này thể chất
thật kém, chờ hết bận chuyện của Mộ Lương, nàng sẽ bồi bổ thêm cho nàng
ta.
”Ơ, chỗ này khói dầu cũng không ít, Hoa Khấp Tuyết a, địa vị
của ngươi ở đây vương phủ đúng là không được tốt lắm, nữ đầu bếp cũng
không muốn làm cơm cho ngươi ăn, ngươi còn phải tự thân động thủ nữa.”
Đông Phương Vũ bịt mũi ghét bỏ nói, nhưng trong mắt hiện lên giễu cợt, mới
vừa rồi nàng thấy Lưu Nguyệt chay qua bên này, liềnđi theo qua, lại không nghĩ sẽ thấy Hoa Khấp Tuyết ở phòng bếp nhìn, ha
ha, hôm nay nàng nhất định phải trút giận một chút!
”Đúng vậy a,
Hoa cô nương, Vương Gia thương ngài như vậy, lại không nỡ mời cho ngài
được một người đầu bếp sao?” Liên nhi cũng ở đây, đứng một bên âm dương
quái khí hát đệm theo, vẻ mặt nhìn rất đắc ý.
”Vương Gia dĩ nhiên là thương ta tiểu thư nhà , chỉ là tiểu thư đau lòng Vương Gia, mới tự
mình nấu cho Vương Gia ăn!” Lưu Nguyệt chống nạnh nhìn chằm chằm hai chủ tớ Đông Phương Vũ, lớn tiếng giải thích dùm Hoa Khấp Tuyết.
”Tiện nha đầu ngươi, tại sao dám ở trước mặt bản cung lớn tiếng, thật là
không có quy củ, Liên nhi, vả miệng!” Đông Phương Vũ hừ lạnh, hung hãn
mở miệng, cuối cùng để cho nàng nắm được chút chuyện rồi, nếu không lợi
dụng cho thật tốt, vậy thì thật có lỗi với nỗi tức giận mấy ngày nay của nàng.
”Nô tỳ tuân lệnh!” Liên nhi lạnh lùng nở nụ cười, vén tay áo lên chậm rãi đi về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt không chịu yếu thế trừng mắt lại, thấy nàng ta giơ tay lên, theo bản năng liền nhắm mắt lại, nhưng đợi hoài không thấy bàn tay hạ xuống, ngược lại nghe được Liên nhi thét chói tai.
”A! Tay của ta!” Liên nhi ngã nhào xuống đất, cầm tay trái của mình, nước mắt lớn nhỏ lăn xuống.
”Liên nhi, ngươi bị sao vậy? Hoa Khấp Tuyết, tiện nhân ngươi, người của Bổn
cung ngươi cũng dám đánh!” Đông Phương Vũ cuống quít ngồi xổm xuống nhìn thương thế của Liên nhi, lại không nhìn thấy vết thương, Linh nhi vẫn
kêu đau đến đáng thương, cũng không giống như đang gạt người, lúc này
liền đứng dậy giận dữ nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết.
”Đông Phương Vũ, muốn thương tổn người của ta, trả giá rất cao ngươi muốn đụng cũng
không đụng tới được .” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng,kéo Lưu
Nguyệt ra sau lưng.
”Ngươi là cái thá gì, cũng chỉ là ỷ vào vương gia sủng ái mà làm bậy thôi, ngươi tính ra thì cũng chỉ là đồ chơi
thôi, tại sao lại dám lớn lối như vậy!”
Đông Phương Vũ giận đến cả người đều run lên, chỉ ngón tay lên Hoa Khấp Tuyếtmũi, tức giận mắng to.
”Đồ chơi?” Đáy Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, âm thanh càng lạnh hơn.
Đông Phương Vũ chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân lên đến toàn
thân, liền muốn lùi bước, lại ngại sẽ tổn hại thân phận công chúa của
mình, liều chết chống đỡ tiếp, “Nếu không phải là đồ chơi, thì tại sao
cả nữ đầu bếp cũng sai khiến không được!”
”Công chúa, chuyện ăn
uống của Vương Gia, đều do ta làm , Tuyết Tuyết muốn xuống bếp, ta còn
sợ nàng mệt mỏi !” Bạch Thánh Diêu cũng cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt Đông Phương Vũ.
”Ngươi lại là thứ gì! Dám nói chuyện với ta
như vậy!” Đông Phương Vũ càng tức giận hơn, Hoa Khấp Tuyết làm nàng phải nén giận coi xong, dã nha đầu này là ai? Lập tức giơ tay lên, muốn cho
nàng một cái tát.
Hoa Khấp Tuyết lắc mình đến trước mặt Đông
Phương Vũ, giơ tay lên lấy tay của nàng, mắt lạnh lẽo, Đông Phương Vũ cũng đã đột phá được tầng bảy rồi, lại dùng hết tất cả
sức lực, cái này rõ là không muốn chừa lại mạng sống Thánh Diêu!
Đông Phương Vũ kinh hãi, định rút mạnh tay trở lại, chính mình đã dùng hết toàn lực, tại sao lại. . . . . .
”Thiên kim Bạch gia có được hay không!” giọng Bạch Thánh Vũ lạnh lùng từ phía
sau truyền tới, ngay sau đó liền thấy một bóng dáng lạnh lùng toàn thân y phục màu đen đi vào.
Vốn là nghĩ hôm nay đến tìm một chút đồ ăn , lại không nghĩ rằng nhìn thấy Đông Phương Vũ khi dễ tiểu muội củahắn,
cảm kích nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, nếu không phải là nàng ngăn cản
Đông Phương vũ, muội tử hắn chắc dữ nhiều lành ít.
”Bạch gia? Cái gì Bạch gia!” Đông Phương Vũ thấy lại có người đến giúp đỡ Hoa Khấp
Tuyết, càng thêm tức giận, đầu óc cũng không còn nhanh nhạy như bình
thược.
”Một trong Tam đại gia tộc của Mộ quốc, Bạch gia.” Hoa
Khấp Tuyết lạnh lùng ra tiếng, trực tiếp đánh vỡ vẻ mặt phách lối Đông
Phương Vũ còn đọng lại trên mặt, Bạch gia không chỉ có địa vị hết sức
quan trọng tại Mộ Quốc, mà ngay cả hoàng thất Phong Quốc cùng Tước Quốc
đều muốn đem cung phụng như Thượng khách.
”Cái gì?” Đông Phương
Vũ không thể tin được nhìn Bạch Thánh Diêu, nàng ta thế nào lại là người của Bạch gia, người của Bạch gia làm sao lại để đại tiểu thư tới Thánh
vương phủ làm một nữ đầu bếp chứ?
”Tuyết Tuyết nấu ăn rất ngon,
ta cũng chỉ là tới học với Tuyết Tuyết, khiến công chúa chê cười.” Bạch
Thánh Diêu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trong
giọng nói khó nén được tức giận, đúng vậy, nàng lớn như vậy, không có ai dám đánh nàng, mặc dù đối phương là công chúa thì sao chứ?
”Công chúa lần này đồng ý tha tiểu muội tại hạ sao?” Bạch Thánh Vũ lạnh lùng nhìn nàng.
Đông Phương Vũ nhìn Bạch Thánh Vũ, mặt một hồi xanh, một hồi trắng, nhìn
Liên nhi đang trên đất, cả giận nói, “Bạch công tử,
chuyện này của lệnh muội coi như xong, nhưng Hoa Khấp Tuyết đả thương
người của ta, chuyện không thể xong như vậy!”
”Hả?” Bạch Thánh Vũ nhíu mày,níu Liên nhi từ trên mặt đất lên , nhìn lên nhìn xuống đánh
giá một lật, mắt nhìn đến cổ tay nàng ta chợt loé, liền khôi phục lại
bình thường, “Tỳ nữ của Công chúa hình như không có bị gì, lại khóc đến
nỗi làm người ta tưởng là thật.”
”Ô ô, công chúa, nô tỳ thật sự bị thương, ngài phải tin tưởng nô tỳ. . . . . .” Liên nhi che cổ tay của mình, đầy đau đớn
Đông Phương Vũ cắnmôi, cầm lấy tay của nàng ta, nhìn kỹ tay nàng ta thật
đúng là không bị thương chút nào, sao lại nhìn thấy ánh mắt chăm chọc
của Bạch Thánh Vũ, liền kéo Liên nhi lên, đùng dùng tức giận đi ra khỏi
nhà bếp, trước khi đi vẫn không quên hung tợn trợn mắt nhìn Hoa Khấp
Tuyết một cái.
Đợi các nàng đi xa, Bạch Thánh Vũ mới bội phục mà
nở nụ cười, “Thủ đoạn của Tuyết cô nương thật là cao tay, đả thương người mà không thấy máu.” Nhưng hắn không qua được mắt hắn, gân tay của tỳ nữ đãbị thương, bên ngoài lại không nhìn ra là bị thương, bản lãnh của Hoa Khấp Tuyết quả thực rất cao.
”Ta không muốn Thánh vương phủ bị ô uế.” trên mặt Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh
lẽo, Đông Phương Vũ này, nàng sẽ không để nàng ta ở lại đây lâu nữa đâu.