“Muội muội. . . . . . Có gì ăn không?” dáng vẻ Bạch Thánh Vũ nhìn chằm chằm ghé sát vào Bạch
Thánh Diêu, hắn đói bụng lắm rồi , sáng giờ vào triều làm giúp đỡ tới
giờ mới có thể trở lại!
”Khụ khụ, Ca, Ca chờ chút,muội giúp ca
lấy chút điểm tâm ăn đỡ.” Bạch Thánh Diêu đẩy hắn ra, khóe miệng không
nhịn được liền co rút.
”Chậc chậc, tiểu muội cùng ca ca cũng đã
từng hôn qua, ta nhớ được khi còn bé muội rất đáng yêu còn đòi ta. . . . . .” Bạch Thánh Vũ vẫy vẫy quạt hồi tưởng lại chuyện cũ.
”Đại ca.” Bạch Thánh Diêu hung hăng trợn mắt, tay thì cầm xẻng gõ mạnh xuống chảo kêu lên”Ka kia” thật lớn.
”Muội đừng vội Muội đừng vội!” Bạch Thánh Vũ liền không nói nữa, híp mắt cười nhìn tiểu muội của mình, hiện tại mình đừng nên chọc nàng giận thì tốt
hơn.
”Lưu Nguyệt,lấy rổ lại đây.” Hoa Khấp Tuyết lười quan
tâm đôi huynh muội này, nhận lấy rổ Lưu Nguyệt đưa tới, từ trong rổ chọn ra mấy đóa Tuyết Liên, bỏ vào trong nồi.
”Oa, Tuyết Liên a, Tuyết cô nương, ngài đang muốn. . . . . .” Bạch Thánh Vũ từ trong rổ cầm lên một đóa, khẽ nhíu mày.
”Thời tiết quá nóng, hạ hoả.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, lại thêm một muỗng phấn màu trắng không biết là cái gì vào.
”Mộ Lương đuổi theo nàng dâu, đầu tư thật không nhỏ.” Bạch Thánh Vũ
nghĩgiá tiền mấy đóa Tuyết Liên này, âm thầm lắc đầu, bản chất thương
nhân liền lộ ra.
”Cưới được Tuyết Tuyết về nhà, tuyệt đối sẽ
không lỗ vốn.” Bạch Thánh Diêu bưng tới một dĩa cơm chiên cho Bạch Thánh Vũ, sùng bái nhìn về phái Hoa Khấp Tuyết, nàng đã ngửi được mùi thơm
rồi.
”Hy vọng là. . . . . .” Bạch Thánh Vũ bĩu môi, liền rước lấy ánh mắt lạnh băng của Lưu Nguyệt cùng Bạch Thánh Diêu, lập tức xấu hổ
cười cười, “Ta ra ngoài ăn cơm, các ngươi cứ nấu tiếp, các ngươi nấu
tiếp!”
”Hừ, nếu ta là nam nhân, nếu không phải
Tuyết Tuyết thì không cưới!” Bạch Thánh Diêu hừ nhẹ, đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, “Tuyết Tuyết, Vương Gia thật là hạnh phúc.”
”Mộ Lê
hôm nay sẽ đến.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, quả nhiên
là thấy sắc mặt nàng liền biến đổi, lui về bếp của mình, tiếp tục chuẩn
bị bữa ăn sáng.
Bạch Thánh Diêu buồn bã nhìn Hoa Khấp Tuyết, bị Tuyết Tuyết bắt được nhược điểm, nàng về sau phải làm thế nào đây.
Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, dựa theo phương thuốc đã ghi tiếp tục nấu canh Tuyết Liên.
Cũng không lâu sau, Mộ Lương liền dẫn theo một đám người trở lại.
”Mộ Lương, cùng ta trở về phòng.” Hoa Khấp Tuyết bưng một chén ngọc, nhàn
nhạt nhìn Mộ Lương, triều phục màu tím còn chưa kịp thay ra, tôn quý
khác thường.
”Được.” Mộ Lương cười dịu dàng, nhận lấy chén trong tay nàng, ôm lấy nàng rời đi.
”Chậc chậc, hai vợ chồng son này đang muốn làm gì nha?” Mộ Lê mập mờ cười , đùa bỡn bánh trôi trong chén.
”Hắc hắc, vương phi đang muốn Vương Giachứ sao.” vẻ mặt Trạch Linh cũng mập mờ.
”Đây đều do là Thánh Diêu nấu?” Mộ Lê đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, liền nhíu mày.
”Ừ.” Bạch Thánh Diêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không biết hắn muốn làm gì.
”Cảnh Duệ, ta sẽ đều ngự trù qua đây, nàng chỉ là một vị cô nương mà cả ngày
phải phục vụ các ngươi như Đại lão như vậy, các ngươi cũng không biết
xấu hổ.” Mộ Lê hừ nhẹ.
”A a,đầu bếp kia không phải bảo bối của người sao?” Cảnh Duệ bật cười, gần đây hoàng thượng có chuyện gì thế không biết?
”Có ý kiến?” Mộ Lê hừ nhẹ, dù là bảo bối gì đi nữa cũng không quý trọng
bằng Thánh Diêu. . . . . . Nghĩ đến đây, Mộ Lê ngẩn người, tại sao
trong đầu mình lại toát ra loạisuy nghĩ này?
”Như vậy là tốt
nhất, tránh cho có người cho nghĩ tiểu muội của ta là nữ đầu bếp, khi dễ nàng.” Bạch Thánh Vũ lành lùng nhìn về phía Mộ Lê, thấy hắn mặt liền
biến sắc, trong mắt liền hiện lên tia quỷ dị.
”Ai dám khi dễ nàng?” Mộ Lê liền giận đến tái mặt.
”Các ngươi còn ăn hay không?” đột nhiên Bạch Thánh Diêu vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng lướt nhìn mọi người.
”Ăn, ăn. . . . . .” Cảnh Duệ ho khan một cái, tiếp tục ăn cơm.
Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai, bày tỏ với tiểu muội là không muốn hắn nói.
Mắt Mộ Lê liền nguy hiểm, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Lưu Nguyệtbên
cạnh khinh thường hừ nhẹ, “Còn không phải công chúa phách lối kia sao,
cả ngày nàng ta chỉ kiếm chuyện.”
Sắc mặt Mộ Lêtrầm hơn, thì ra là Đông Phương Vũ, nàng trêu chọc hoàng thúc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả Thánh Diêu cũng dám trêu chọc tới!
Bạch Thánh Diêu thở dài,
giương mắt nhìn sắc mặt Mộ Lê trở nên không tốt lắm, nụ cười liền có
chút khổ sở, tại sao lại lo lắng nàng, hắn có biết hay không cứ như vậy
sẽ làm cho nàng ngừng không được . . . . . .
Theo tim của mình mà làm.
Bạch Thánh Diêu lại nghĩ tới lời hôm nay Hoa Khấp Tuyết nói với nàng, mí mắt liền giật giật, lại nhìn về phía Mộ Lê ánh mắt liền
trở nên rối rắm, có lẽ, nàng có thể nghe theo ý kiến của Tuyết Tuyết thử một lần, cho mình dũng khí thử một lần, kiềm nén tình cảm trong lòng
mình như vậy, thật rất khổ sở.
Noãn Các.
”A Noãn, sao
vậy?” Mộ Lương ôm nàng ngồi xuống, vừa cười vừa nhìn chằm chằm àng, vừa
mới trở lại liền bị Tiểu cô nương này kêu vào phòng, thật là làm cho hắn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
”Uống.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, cằm liền hướng về phía chén canh Tuyết Liên.
”Được.” trong mắt Mộ Lương tràn đầy ý cười, vợ bé nhỏđặc biệt chuẩn bị cho
hắn đây mà, liền cầm chén lên chính uống một ngụm lớn, đợi khi phát hiện mùi vị trong chén, hắn liền sửng sốt.
”A Noãn. . . . . . Ta
không bị thượng hoả (nóng trong người) nha?” Mộ Lươnghíp mắt ngửi mùi
canh Tuyết Liên trong chén, tất cả dược liệutrong nàyđều là Thanh Tâm
hạ hoả , liều thuốc lại còn rất nặng.
”Trăng tròn bị phát cuồng khát máu, là bởi vì trong thân thể chàng cò ẩn trong đó
chút sát dục, chàng về sau mỗi ngày đều phải uống một chén, có thể tiêu
trừ một phần dục vọng bên trong cơ thể chàng.”
Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắti, mặc dù không thể trừ tận gốc, nhưng ít ra có thể giảm bớt nỗi khổ sở của hắn.
”A Noãn. . . . . . Ta không muốn uống.” Mộ Lương mấp máy môi,để chén trong tay xuống, chính y thuật của hắn không thấp, tất nhiên cũng biết như
vậy có tác dụng, nhưng. . . . . .
”Hửm?” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, không uống?
”Không uống!” Mộ Lương hừ nhẹ, quay mặt chổ khác không thèm nhìn nàng.
”Lý do.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, cảm thấy tính khí hắn hiện giờ giống như tiểu hài tử đang cáu kỉnh.
”Uống thứ này sẽ thanh tâm quả dục, nàng còn muốn phúc ‘ tính ’ hay không?”
Mộ Lương tức giận nhìn nàng chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua xấu hổ, trong dược liệu này có loại Thanh Dục rất mạnh sẽ làm cho người uống không thể động dục niệm .
”Tại sao?” Hoa Khấp Tuyết ngẩn người, trong mắt tất cả đều là mê mang, cái này vớihạnh phúc của nàng có quan hệ gì.
”Nàng còn thử coi là tại sao!” Mộ Lương hơi híp mắt lại, tay đang ôm nàng
liền khẽ vuốt lưng của nàng, sao đó cũng vuốt tới vuốt lui eo của nàng,
đáy mắt thoáng hiện mập mờ.
Thân thể Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, hiểu ý hắn nói là cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng nhìn xuống đất.
”Hiểu rồi?” Mộ Lương nhếch môi, đẩy canhTuyết Liên xa ra, ngón tay nhẹ nhàng
nhàng vuốt ve gò má đang nóng bừng của nàng, trong mắtđầy tà khí.
”Ừ.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, tránh thoát ngón tay của hắn, cúi đầu
không nhìn hắn, nàng nào biết dược này còn có “Công hiệu” này.
”Ngoan, về sau chớ làm.” Mộ Lương nâng cằm nàng lên, dịu dàng cười, trong lòng
lại nghĩ một số dược liệu thanh hoả gì đó trong dược phòng kia nên lấy
toàn bộ ra bỏ hết.
”Chàng vẫn nên uống cái này.” Hoa Khấp Tuyết áp chế khuôn mặt nóng ran xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nhìn hắn.
”Hoa Khấp Tuyết. . . . . .” Mộ Lương liền nghiến răng nghiến lợi, nhìn người trước mắt mặt
đang rất nghiêm túc, trong lòng tức đến chết, lại không có nơi phát tác, có lúc hắn thật muốn bổ đầu cô nương này ra xem thử bên trong đang chứa cái gì.
”Cùng lắm thì, về sau sẽ cho chàng bồi bổ lại.” Hoa Khấp Tuyết nói đến đây, mắt có chút lóe lên, gương mặt lại bắt đầu nóng lên.
”Hả?” Mộ Lương nhíu mày, tà khí nhìn rồi bật cười, chậm rãi cúi đầu, dùng
trán chốnglên trán nàng, “A Noãn nghĩ sẽ bồi bổ cho
ta thế nào?”
”Với y thuật của chàng, có thể tự mình viết toa.”
Hoa Khấp Tuyết mím môi liếc hắn, dù sao cũng chỉ là thanh tâm quả dục,
cũng không phải hoàn toàn tiêu trừ, có thể bù lại.
”Không cần
phương thuốc.”nụ cười Mộ Lương càng thêm tà khí, trong mắt léo sáng tính toán, “Chỉ cần A Noãn nguyện ý mỗi ngày đều trần truồng nằm ở trên
giường chờ ta. . . . . .”
Nháy mắt mặt Hoa Khấp Tuyết liền đen
đến thể được chảy ra nước, cầm chén trên bàn lên, trực tiếp bưng chén áp lên miệng hắn đổ toàn bộ canh trong chén vào miệng hắn.
Mặt mày Mộ Lương đầy ý cười, phối hợp uống xuống, lại còn liếm liếm miệng tỏ ra ngon vô cùng.
Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, mặt liền khôi phục lạnh lùng, nhẹ nhàng đẩy
hắn ra, cầm chén trên bàn lên đi ra khỏi cửa phòng cũng không thèm quay
đầu lại, còn không đi ra, nàng sợ nàng sẽ ra tay phế hắn
thật!
Mộ Lương một tay chống đầu, lười biếng
cười, biết nàng đã ra khỏi Noãn Các, mới khẽ cười thở dài, “A Noãn, nàng không đấu lại ta đâu.”
Dứt lời, một cái tay khác chậm rãi nâng
lên, một tia sáng màu tím nhạt từ đầu ngón tay hắn lưu chuyển, không lâu sau, một dòng chất lỏng màu trắng nhạt ngưng tụ thành cầu, treo lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, mùi thơm thoang thoảng bay tới, rõ ràng đây là
canh Tuyết Liên hắn mới vừa uống vào.