Edior: thao1504
”Tuyết Tuyết, tại sao ngươi muốn Lưu Nguyệt học ảo thuật?” Bạch Thánh Diêu
cùng Hoa Khấp Tuyết ngồi ở phía ngoài phòng bếp dưới giàn nho mát mẻ, nhìn Lưu Nguyệt đang thở hổn hển, có chút không hiểu.
”Vì Nàng không thể tự bảo vệ mình.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng,
mình không thể thời thời khắc khắc đều ở chung một chổ cùng Lưu Nguyệt,
vì vậy tự nhiên không thể thời thời khắc khắc bảo hộ nàng.
”Vận
số của Nàng rất tốt, được đi theo một chủ tử tốt.” Bạch Thánh Diêu nhàn
nhạt nở nụ cười, vì Lưu Nguyệt mà cảm thấy vui mừng, Tuyết Tuyết so
người khác lạnh nhạt hơn, nhưng khi thật sự muốn đón nhận một người nào
đó, liền sẽ đối với nàng ta thật tốt.
Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày, không nói gì, trong lúc nhất thời, trong sân lại yên tĩnh lại.
Đột nhiên, một bóng dáng màu hồng đi về phía hai người, người đang đi tới
chính là Đông Phương vũ, Đông Phương vũ kiêu ngạo ngẩng đầu, đi tới
trước mặt Hoa Khấp Tuyết, Liên nhi cũng đi theo phía sau của nàng.
”Lại tới.” Bạch Thánh Diêu liếc mắt, cũng lười nhìn Đông Phương vũ, liền
nhắm hai mắt lại, người này thật là lũ chiến bại,nhiều lần thảm bại như
vậy, sao nàng ta không thấy mệt?
Đông Phương vũ thấy thấy độ của
Bạch Thánh Diêu như vậy, mặt lập tức tức tối lại,
nhưng nghĩ đến mục đích của mình tới đây, hít một hơi thật sâu vào, lại
nở nụ cười hả hê.
”Công chúa cũng muốn xuống bếp?” Hoa Khấp Tuyết mắt cũng không mở ra, giọng nói lạnh nhạt mang theo chút đùa cợt.
”Hoa Khấp Tuyết, hôm nay Bổn cung tới là muốntuyên chiến với ngươi!” Sắc
mặt Đông Phương Vũ liền cứng đờ, liền liếc nhìn Hoa Khấp Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần , giọng điệu rấtphách lối.
”Hả?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn nàng, mới an phận được mấy ngày, nàng ta lại muốn làm gì.
”Hừ, bảy ngày sau là cuộc thi săn thú của hoàng gia, Bổn cung muốn khiêu
chiến với ngươi!” Đông Phương Vũ càng cười càng đắc ý, trong mắt đầytự tin, những cuộc thi săn thú những năm trước, nàng
luôn là nử tử nổi bật nhất trong đám người này, đợt này nàng sẽ thắng
Hoa Khấp Tuyết, vậy Vương Gia tự nhiên sẽ nhìn mình với ánh mắt khác!
”Thánh Diêu.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn sang Bạch Thánh Diêu.
”À?” Bạch Thánh Diêu mở mắt, mở mắt nhìn sau đó mới nhớ, “Cuộc thi săn thú
của hoàng gia được mở hằng năm được tổ chức trước
ngày sinh thành của Hoàng Đế Mộ Quốc vài ngày, nam nữ đều có thể tham
gia, đến lúc đó người của các nước đến chúc thọ Hoàng đế đều sẽ tham
gia.”
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, ngay sau đó lại nhắm hai mắt lại.
”Hừ, đến lúc đó ngươi cũng đừng thua quá thảm nha, Hừ!” Đông Phương Vũ hừ lạnh, trên mặt đầy trào phúng.
”Công chúa, ngài không cần sinh lòng thương hại, với Hoa cô nương đâu.” Liên nhi cũng âm dương quái khí mở miệng.
Đông Phương Vũ nghe vậy, liền cười lớn, tiếng cười nghe rất chói tai.
”Nô tỳ của ngươi, có quyền lên tiếng ở đây sao?” Bạch Thánh Diêu không kiên nhẫn hừ lạnh, những con ruồi này quá phiền phức, thật không biết tại sao Tuyết Tuyết có thể chịu được.
”Liên nhi là người của ta!” Sắc mặt Đông Phương Vũ liền trầm xuống, không vui nhìn Bạch Thánh Diêu.
”Vậy thì như thế nào.” Bạch Thánh Diêu đang muốn trả lời, lại nghe Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt mở miệng.
”Ngươi!” Sắc mặt Đông Phương Vũ càng khó coi hơn, oán hận nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết, hận thể trừng đến nàngcó lổ thủng.
”Chiến thư này, ta tiếp nhận, ngươi có thể đi được rồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh
lùng nhìn nàng, không định cho nàng thêm một chút thể diện, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
”Hừ! Bổn cung sẽlàm cho ngươi phải hối hận!”
Đông Phương Vũ bị thái độ này của nàng làm cho nổi giận không nhẹ, lại
không phát tác được, chỉ đành ngoan độc nói.
”Ơ a, Đông Phương
Vũ, sao ngươi lại tới đây, có phải đang ngứa da hay không, nhớ nhung roi của Bổn cung rồi hả ?” Một giọng nữ thanh thúy kèm theo một đạo trường tiên mạnh mẽ nhắm về phía Đông Phương Vũ đánh tới.
Mặt Đông Phương Vũ liền biến sắc, kéo theo Liên nhi chật vật né tránh,
trong lòng thầm kêu không tốt, không ngờ nha đầu chết tiệt này đã trở
lại rồi.
Trường tiên theo sát Đông Phương Vũ, hình như không có ý định cho nàng có cơ hội né tránh, ảo thuật Đông Phương Vũ không thấp,
nhưng lại tránh rất chật vật, chuyện này chỉ có thể lý giải, ảo thuật
củangười cầm roi cao hơn nàng.
Ảo thuật tầng bảy? Hoa Khấp Tuyết
nhíu mày, chủ nhân của đường roi này không tệ, nhìn trường tiên không
ngừng quơ múa, trong lòng có chút tò mò người tới là ai.
”Hỏa
Nhi, đừng làm rộn, đây là dây nho yêu quý của ta nhé!” Bạch Thánh Diêu
phủi đất đứng lên, vẻ mặt đau khổ nhìn dây nho bị tàn phá, đây chính là
giống nho nàng thích nha.
”Tuyết Tuyết, mau ngăn nàng lại!” Bạch
Thánh Diêu kéo Hoa Khấp Tuyết từ trên ghế dậy, nàng đánh không lại nha
đầu kia, hiện tại chỉ có thể dựa vào Tuyết Tuyết thôi.
”Mộ Hỏa,
ngươi không cần quá phận , Bổn cung nếu xảy ra
chuyện gì , ngươi cũng không tránh được trách nhiệm!” tóc Đông Phương Vũ có chút rối loạn rồi,nàng tránh né trường tiên, dần dần cảm thấy lực
bất tòng tâm.
”Hừ! Bổn cung hôm nay nể tình Thánh Diêu, tha cho
ngươi, nhanh cút ra khỏi Vương phủ cho Bổn cung!” Đột nhiên một bóng
dáng màu đỏ từ phía sau nhảy đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết cùng bạch
Thánh Diêu, thu roi.
”Liên nhi, chúng ta đi!” Đông Phương Vũ hung tợn nhìn nàng, lại nhìn trên người đầy bụi bặm, giận đến đen cả mặt,
nhưng ảo thuật của mình sự thật không thể đánh lại nàng ta, nên đành
phải rời đi.
”Dạ, công chúa!” Liên nhi mặc dù mạnh hơn Đông
phương Vũ một chút, nhưng không mạnh hơn người kia, liền đỡ Đông Phương
vũ lảo đảo rời đi.
”Hừ, nữ nhân chết tiệt, âm hồn bất tán!” Nữ tử áo đỏ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chậm rãi xoay người lại.
Lông mày đen như vẽ, mắt phượng kín đáo, da trắng nõn nà, sắc mặt như hoa
đào, hình dáng khuynh thành, nhưng không lạnh lùng như Hoa Khấp Tuyết,
ngược lại là bộ dáng giống như nhiệt tình như lửa.
”Mộ Hỏa, ngươi xem một chút ngươi đã làm gì!” Bạch Thánh Diêu cắn răng trừng mắt nhìn
cô gái trước mắt, run tay chỉ lá cây bị tàn phá nằm đầy trên đất.
”Thánh Diêu, dịu dàng một chút nha..., còn không phải do
nữ nhân kia thật qua ghê tởm.” Mộ Hỏa vô tội nháy mắt, nghĩ đến Đông
Phương Vũ, mặt liền đầy chán ghét, nàng thế nào lại vào được vương phủ.
“. . . . . .” Bạch Thánh Diêu nghe vậy, chỉ đành trừng nhìn nàng.
”Trừng cái gì, Thánh Diêu ngươi phải chú ý đến hình ảnh, ngộ nhỡ hoàng huynh
tới thấy được, ghét bỏ ngươi rồi sao?” Mộ Hỏa cười híp mắt trêu ghẹo,
tâm tư của Thánh Diêu nàng biết rõ, cho nên liền lấy chuyện này ra mà
trêu chọc nàng, nhưng nàng ta cũng rất cố chấp, cũng bởi vì hắn là Hoàng đế, liền nhẫn tâm cắt đứt phần ý niệm này.
”Hỏa Nhi!” Bạch Thánh Diêu mím chặc môi, rất muốn đánh nàng ta, mới trở lại liền khi dễ nàng, nàng ta có ý gì?
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng, mắt liền hiện lên hứng thú, cô nương
này rất có cá tính, nhiệt tình thẳng thắn, nàng cảm thấy không ghét.
Đột nhiên Mộ Hỏa nghiêng mắt nhìn bóng dáng màu trắng bên cạnh, nhìn chăm
chú, cẩn thận tìm hiểu, chợt mở to hai mắt, Băng Cơ
Ngọc Cốt, tuyệt đại tao nhã, một Mỹ Nhân, Mỹ Nhân nha!
”Thần Tiên tỷ tỷ, người tên gì?” Mộ Hỏa sau khi nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết, mắt cũng tỏa sáng, liền vọt tới bên người nàng, kéo ống tay áo của nàng, cười
đến nỗi không thấy mắt đâu.
”Mộ Hỏa, ngươi có phải nữ nhân không
vậy?” Bạch Thánh Diêu tức giận nhìn nàng, đi tới trước hai bước, nha đầu này nhìn thấy Tuyết Tuyết, thế nào có bộ dạng như Tiểu Sắc Lang vậy
chứ, mặc dù dung mạo Tuyết Tuyết đúng là có mê đảo cả nữ nhân.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn tay áo bị nàng lôi kéo, lại nhìn lại cặp mắt
trong sáng của nàng một chút, đáy mắt liền hiện lên ý cười, cũng không
hềmở miệng.
Mộ Hỏa nhìn thấy nụ cười của nàng, trên mặt liền si mê, Thần Tiên tỷ tỷ đang cười, càng đẹp hơn rồi, nàng luôn luôn yêu
thích cái đẹp. . . . . .
”Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết nhàn
nhạt mở miệng, có chút bất đắc dĩ, cô nương này càng nhìn mình lại nhìn
càng si ngốc, nàng thật sự có sức quyến rũ lớn như vậy?