Editor: Thao1504
”To gan, ngươi dám nói là trẫm oan uổng Lý Chút? Vậy ngươi liền mở to mắt ra một chút xem trên mật thư này viết như thế nào!”
Trong triều, Mộ Lê một thân long bào tức giận trừng mắt nhìnBinh Bộ Thượng
Thư đang quỳ dưới đất, quanh thân người là khí
phách vương giả uy nghiêm, không còn nét đùa giỡn như bình thường.
”Làm sao có thể. . . . . .” Binh Bộ Thượng Thư nhận lấy mật thư, thấy rõ nội dung trên đó, chợt trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin vào mắt mình,
làm sao có thể như vậy, Tướng quân trung thành vì nước, thế nào lại
làchủ mưu của trận chiến Kim Than!
”Làm sao lại như vậy? Chuyện Hắn ghen ghét hoàng thúc có trên taymột phần ba Hổ Phù cũng không
phải là chuyện một ngày hai ngày kia, tại sao không thể!” Mộ lê hừ lạnh, con ngươi sắc bén quét về một lượt tất cả qua tất
cả mọi người.
”Còn ai có dị nghị, nói ra đi!”
Chúng quan
viên cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu hoàng đế đang nổi giận, trong
lòng cũng có chút nghi ngờ, hoàng thượng bình thường có chuyện luôn giao cho Thánh vương xử lý, nhưng hôm nay. . . . . . Hình như biến thành một vương giả chân chính.
Mộ Lương ngồi ở vị trí Nhiếp Chính vương,
trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng vui mừng chỉ có
mình hắn biết, rốt cuộc Mộ Lê coi như là đã trưởng thành rồi.
”Hoàng thượng, vi thần cho là việc này có quan hệ trọng đại, có phải nên cùng
Nhiếp Chính vương thương lượng kỹ lại một chút hay
không?” Hình Bộ Thượng Thư tiến lên hai bước, khẽ cúi đầu thấp xuống,
che đi đáy mắt giễu cợt, tiểu tử Hoàng đế này hôm nay thật không giống
như trước, không hề thương lượng cùng Nhiếp Chính vương, trước kia có
chuyện gì cũng sẽ cũng ném cho Vương Gia. . . . . .
”Trẫm, mới
đúng là Hoàng đế của Mộ quốc này !” Mộ lê lạnh lùng nhìn hắn, hơi thở uy nghiêm càng tăng thêm, đều này trực tiếp làm Hình Bộ Thượng Thư chân
mềm xuống, cũng làm cho triều đình đang chút hỗn loạn liền yên tĩnh lại.
Trên mặt Hình Bộ Thượng Thư lúc trắng lúc xanh, vì chính mình mà run rẫy lo
sợ, may mắn là Mộ Lê không định làm khó hắn, lúc này mới khiến hắn thở
phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện này sau, do là bình thường không thấy Mộ Lê
nổi giận, cũng không khỏi đánh giá hắn lại một lần nữa.
”Bổn
vương cho là, hoàng thượng lần này làm rất tốt, đã phạm sai lầm, liền
phải xử phạt.” Mộ Lương đúng lúc mở miệng, âm thanh dịu dàng lại nhàn nhạt uy nghiêm trong đó, tán thưởng nhìn Mộ Lê, không tệ, hiểu được cách lập uy rồi.
Mộ lê ngồi trên Vương Tọa, cũng khẽ nhìn về phía Mộ Lương, vui vẻ nở nụ cười.
Phía dưới mọi người thấy Mộ Lương cũng đã mở miệng, có muốn cầu tình nữa,
cũngkhông dám, sau đó lại nghị luận một số chuyện khác, mới bãi triều.
Chờ Mộ Lê cùng Mộ Lương vào hậu điện, chúng đại thần mới rời khỏi, chỉ còn
lại Tể Tướng Vân Tự, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhìn Vương Tọa một cái, trên mặt lộ rasuy nghĩ sâu xa.
Trong Linh Việt cung.
”Hoàng thượng, hôm nay biểu hiện không tệ a.” ngồi trên ghế Mộ Lương khẽ cười nói với Mộ Lê.
”Hoàng thúc. . . . . . Ta muốn cưới vợ.” Mộ lê bĩu môi, mặt đầy bất đắc dĩ,
”Nếu ta không lập uy, đến lúc đó những nữ nhân trong hậu cungkia ta
làm sao đuổi đi được chứ?” Hắn sẽ thể để Thánh Diêu chịu uất ức mà cứ để nàng ở cùng với đám nữ nhân kia, đám nữ nhân kia
toàn là thiên kim của các nhà gia thế, nếu hiện tại hắn không lập uy,
vậy thì sau này hắn lấy cái gì để giải tán hậu cung!
”Bạch Thánh
Diêu đối với ngươi có ảnh hưởng cũng không nhỏ nha, không phải năm đó
ngươi nói nàng chỉ là muội muộimà thôi mà?” Mộ Lương cười khẽ, mắt
nhìn đầy chăm chọc.
”Đó không phải do luc đó ta còn trẻ tuổi hay
sao!” Mộ lê trợn mắt, thời gian rất lâu không nhìn thấy Thánh Diêu, hắn
có chút hoài niệm, khi đó chỉ nghĩ đó là muội muội của mình, nhưng kể từ lần trước được hoàng thẩm chỉ điểm cho, hắn liền không thể tiếp tục bỏ
qua nội tâm đang rung động của chính mình, những ngày qua hắn luôn
nghĩ đến chuyện này, cuối cùng cũng chắc chắn, tình cảm của hắn đối với
Thánh Diêu, cho tới bây giờ đều không phải là tình huynh muội!
”Lê Nhi ah, ngươi đã trưởng thành.” Mộ Lương vui mừng cười, sau đó đi tới bộ dánggiống như khi còn bé khẽ vỗ vỗ đầu của hắn.
Mộ Lê được khích lệ, trong nháy mắt mặt đen lại, cảnh giác nhìn hoàng thúc nhà mình, “Hoàng thúc, người muốn làm gì?” tại sao lại cười như vậy,
đích thực là không có chuyện gì tốt!
”Lê Nhi rốt cuộc đã trưởng
thành, như vậy ta cũng nên buông tay để cho ngươi chính mình tự mình xử
lý mọi chuyện rồi.” Mộ Lương thở dài một cái, nói một câu đầy thâm ý,
nhưng mắt lại đầy tính toán.
”Cái gì! ?” Mộ Lê “Xoạt” cái liền
đứng dậy, mặt oán giận, “Hoàng thúc, ngươi không phải đang nghỉ muốn
thoát khỏi ta để đi bồi hoàng thẩm đi, không thể được tuyệtđối không
được, chỉ một mình ta làm sẽ mệt chết luôn đó!”
”Lê Nhi, phản
kháng, chỉ vô ích .” Mộ Lương híp mắt cười cườinhìn hắn, từ từ uống một
ngụm trà, thưởng thức bộ dáng tức giận của tiểu
hoàng đế, tiểu tử này cũng biết mình đang suy nghĩ gì, hắn cũng không
còn cần phải giả bộ.
”Hoàng thúc, Lê Nhi không thể không có
ngài!” Mộ Lê đầy tội nghiệp nhìn về phía Mộ Lương, chỉ hận không được
nặn ra được hai giọt nước mắt .
”Ta cùng Bạch Thánh Diêu, ngươi
chọn cái nào?” Mộ Lương nhíu mày, nhưng mắt vẫn ung dung nhìn về phía
hắn, đưa vấn đề quay lại cho hắn tự lựa chọn
”Hoàng thúc. . . . . .” Mộ lê mím môi, mặt càng uất ức hơn, đưa taynắm lấy tay áo của Mộ
Lương, nhẹ nhàng lắc lắc, bộ dáng này. . . . . . Rõ ràng đây chính là bộ dạng đứa trẻ đang đòi đồ ăn.
Tuy hiện tại bộ dạng cùng vẻ mặt
của Mộ Lê là thật đáng thương, nhưng trong lòng lại sớm mắng Mộ Lương vô số lần, nếu không phải cùng tổ tông với hắn, sợ rằng hắn sẽ lôi mấy đời tổ tông ra cùng mắng luôn một lượt rồi!
”Lê Nhi, cái tay này của ngươi cũng không tệ, nếu còn không lấy xuống vậy hoàng thúc sẽ cất giữ
nha?” Mộ Lương tà khí cười, ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt
qua mu bàn tay của Mộ Lê, giọng nói này, đầy gian ác.
Mộ lê bị
hắn nhẹ nhàng vẽ một cái, cả người liền nổi da gà, lập tức buông tay,
chạy ra chỗ khác, mắt nhìn Mộ Lương giống như đang nhìn quái vật,
a..a..,hồ ly này thật là gian ác, muốn tay của mình? Bộ hắn không sợ
hoàng thẩm biết hắn biến thái như vậy sẽ ghét bỏ hắn, không cần hắn sao!
”Lê Nhi?” Mộ Lương cười càng thêm gian ác đến mê hoặc lòng người, giọng nói cũng mang theo một tà khí trong đó, “Suy nghĩ như thế nào rồi?”
”A! Đúng rồi, hoàng thúc, người biết chủ mưulà ai không?” Mộ lê vỗ tay một
cái, không nhìn về phía phát ra âm thanh ghê tởm
kia được ,“Lê nhi” ,người liền giống như không có việc gì, hỏi sang
chuyện khác, chuyện này là hắn giỏi nhất rồi !
”Không biết.” Mộ
Lương nhíu mày nhếch môi một cái, nghe được câu hỏi của hắn, híp mắt hừ
nhẹ, “Nhưng mà, cũng sẽ nhanh biết là ai thôi.”
”Hả? Sao Hoàng
thúc có lòng tin như vậy?” Mộ lê nhíu mày, hiện hắn cũng không thấy có
đầu mối gì, cùng biết sự việc như hắn, sau lại nói chuyện chắc chắn như
vậy, làm lòng hắn không khỏi phát ra lòng hiếu kỳ.
”Muốn nghe?” Mộ Lương cười càng thêm rực rỡ, thế nhưng trong mắt lại đầy tính toán.
”Dạ.” Mộ lê nhu thuận gật đầu, chớp chớp đôi mắt to ra như viết trong đó “Cầu tri nhược khát” .
”Vậy thì sau này, chánh sự sẽ không quan hệ đến ta nữa, không phải đại sự
chớ phiền đến ta.” Mộ Lương thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói ra điều kiện, tiểu tử này nếu dám không đồng ý, hắn đánh chết hắn
ta!
”Được!” Mộ Lê khẽ cắn răng đồng ý, trên mặt đầy miễn cưỡng,
nhưng hắn có thể làm sao đây, chuyện hoàng thúc muốn làm, có khi nào hắn ngăn cản được, vậy thì không bằng sảng khoái đồng ý.
Đột nhiên Mộ Lương cười gian trá một tiếng, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
”Hoàng thúc, người đi đâu. . . . . .” Mộ lê sững sờ, hắn đã đồng ý, sao hoàng
thúc còn đi như vậy? Thấy hắn ta đi về phía trướcmấy bước, liền đứng
dậy đi theo.
”Ta vừa cảm nhận được, hoàng thẩm ngươi đang nhớ ta, ta phải trở về bồi nàng.” Mộ Lương khẽ cười, dứt lời, liền lắc mình rời đi.
Mộ Lê ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nnhìn Mộ Lương chạy
đi không còn bóng, khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt liền trở nên đen có
thể nhỏ ra nước, hoàng thúc, người lại gạt ta!
”Hoàng thúc! Chờ ta một chút, ta cũng vậy muốn đến Thánh vương phủ!”